Phần phát quà vẫn tiếp tục, nhiều ông bà đã rụng hết răng trong làng cũng đến nhận quà, đều kéo lấy tay của Thẩm Thất nói: “Cô gái xinh đẹp như thế, so với tranh vẽ con đẹp hơn nữa! Con tốt bụng như vậy, là quan âm bồ tát phái con đến chăng?”
Thẩm Thất thật sự là dở khóc dở cười.
Đây đều là cái gì với cái gì thế này, như vậy muốn cô ấy trả lời thế nào?
Không ít thanh niên trong làng, đứng từ xa nhìn quanh, thấy ánh nhìn của Thẩm Thất nhìn sang đều một vẻ ngượng ngùng.
Sau đó khi thấy Hạ Nhật Ninh, liền chịu cả vạn lần đả kích.
Sau đó trong lòng thầm than một tiếng: Quả nhiên, chỉ có nam thần mới xứng với nữ thần!”
Cô gái trong làng gan to hơn nhiều, mười mấy tuổi liền tìm đối tượng, khi nhìn thấy Hạ Nhật Ninh, Văn Nhất Phi và Lưu Nghĩa, đó thật sự là hai mắt sáng rực.
Nếu như không phải ngại vì sự hiện hữu nhan sắc của Thẩm Thất, họ có lẽ sớm không kiềm đươc mà bày tỏ tình ý rồi.
Ây, có nữ thần đứng bên đó, thật sự là không có đủ dũng khí để tìm ngược!
Cho nên, Tôn Tấn người duy nhất có tư cách đứng cạnh nam thần nữ thần, thật sự trở thành sự hiện hữu của ngưỡng mộ và ganh tỵ trong lòng nhiều người trẻ trong làng!
Có thể gần như thế mà nhìn nam thần và nữ thần!
Thật sự là quá hạnh phúc đi!
Nhưng, họ suy nghĩ lại, Tôn Tấn là người được xem là người tài giỏi trong làng đứng bên cạnh nam thần còn bị hạ gục trong một giây, những người khác thì càng khỏi phải nói.
Sau đó họ lại bắt đầu tự nhiên mà đồng cảm cho Tôn Tấn.
Tôn Tấn nằm yên mà vẫn bị trúng đủ loại đạn.
Phát xong quà, cũng đã giữa trưa.
Trong xe giờ đã không còn gì.
Nhưng Thẩm Thất cảm thấy rất vui rất hài lòng. .
||||| Truyện đề cử: Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên (Vô Địch Tiên Nhân - Ngạo Thế Tiên Giới) |||||
Có thể giúp được người khác, bản thân cũng sẽ rất vui.
Đây chính là tặng người ta hoa hồng tay vẫn còn hương thơm chăng.
Người trong làng đều giải tán cả, chỉ còn lại mỗi cô bé xinh đẹp kia, vẫn đứng ở trước cửa mà trông ngóng.
Thẩm Thất nhìn thấy cô bé, liền vẫy tay với cô bé, để cô bé đi qua.
Cô bé nhút nhát mà đi sang, ngước đầu nhìn Thẩm Thất, với vẻ ngưỡng mộ: “Chị gái, chị thật sự rất xinh đẹp.”
Thẩm Thất đưa lên bình giữ nhiệt trong tay mình: “Bên chỗ bọn chị có lều, có muốn ăn trưa cùng bọn chị không?”
“Thật sự được sao?” cô bé với vẻ không tin nổi nhìn Thẩm Thất.
“Tất nhiên là được.” Thẩm Thất cười gật đầu.
Cô bé dùng sức gật đầu, như sợ Thẩm Thất hối hận vậy, vội nói: “Em biết nấu cơm! Em nấu cơm cho mọi người!”
“Đến đây.” Thẩm Thất chủ động nắm lấy tay cô bé, đi về phía túp lều.
Bây giờ trong lều không có người khác, máy nhiệt điện vẫn dang chạy, vừa vào trong liền ấm như mùa xuân.
Máy cà phê vừa pha xong một bình, Thẩm Thất bưng lên, rót cho cô bé một ly: “Nếm thử xem, đây là hạt cà phê nhà chị trồng, đem từ Nam Mỹ sang.”
“A, em không biết uống.” Cô bé không lúng túng mà trả lời nói.
“Không sao, không thích uống thì đổi cái khác.” Thẩm Thất khích lệ nhìn cô bé: “Ngồi xuống nói chuyện nhé? Chị thấy em đứng cả một buổi sáng, mệt không?”
Khóe mắt cô bé liền ẩm ướt: “Chị thật tốt! người tốt như chị sẽ được đền đáp!”
Thẩm Thất cười, ngồi bên cạnh chiếc bàn.
Cô bé lặng lẽ ngồi đối diện Thẩm Thất, không chạm lấy ly cà phê, đôi mắt to ảm đạm nói: “Chị, em không muốn lấy chồng.”
Thẩm Thất ngây ra: “A? Lấy chồng? Em bao lớn?”
“Đã 17 tuổi.” Cô bé cúi đầu trả lời, ngón tay không ngừng kéo qua kéo lại khớp tay, với vẻ bồn chồn không yên.
Nếu như không nghe qua Tôn Tấn nói về chuyện cảu thím sáu, Thẩm Thất nghe được lời này, có lẽ sẽ dọa giật cả người.
Nhưng có những chuyện lúc sáng làm nền, lại nghe được chuyện này, ít nhiều có thể chấp nhận.
Thẩm Thất than nhẹ một tiếng, đổi cho cô bé một ly nước trái cây.
Lần này, cô bé cuối cùng cũng nhút nhát uống một ngụm, nói: “Thật ngon.”
Thẩm Thất cũng không nói, chỉ là mĩm cười nhìn cô bé.
“Chị, chị đẹp thế này, nghe người ta nói, còn là người học rất nhiều sách.” Cô bé cúi đầu nói: “Chị, đi học thật sự rất tốt sao?”
“Đúng thế.” Thẩm Thất cười trả lời nói: “Đi học có thể mở mang tầm nhìn, biết được thế giới này bao lớn, hiểu rõ cuộc đời mình nên đi như thế nào. Cho nên, có cơ hội thì nên học thật tốt.”
“Thật ngưỡng mộ chị quá.” Cô bé cúi đầu tiếp tục nói: “Nhưng người nhà em không cho em đi học, mà kêu em lấy chồng, bởi vì tiền sính lễ mà đối phương cho, là cao nhất trong thôn.”
Thẩm Thất than nhẹ một tiếng: “Thế em nghĩ như thế nào?”
“Chị, em không muốn lấy chồng, em cũng muốn đi học.” Cô bé vội vàng ngước đầu nhìn Thẩm Thất: “Em muốn giỏi dang như chị vậy, em muốn đi ra khỏi thôn núi này, ra thế giới ngoài kia xem sao, em muốn đi tận mắt xem thế giới mà mọi người nói đó. Anh Tôn Tấn là người may mắn nhất, bởi vì anh ấy thi đỗ vào trường ở ngoài kia. Nhưng, phần lớn chúng em không phải ai cũng may mắn như thế! Thôn chúng em có hơn bốn trăm hộ có hơn hai ngàn người, nhưng người may mắn như anh Tôn Tấn chẳng được mấy người.”
Thẩm Thất gật đầu.
“Em chưa học xong trung học cơ sở đã phải bỏ học. Sau đó ở nhà thêu hoa, mẹ em không cho em ra ngoài đi làm, nói là me đi ra sẽ học hư, chỉ có thể ngoan ngoãn ở nhà mới kiếm được nhà tốt mà gả thôi.” Cô gái mơ hồ nhìn Thẩm Thất: “Chị, ý nghĩa của phụ nữ chúng ta trên thế giới này, chẳng lẽ chính là gả đi sao?”
“Tất nhiên không phải!” Thẩm Thất nghiêm túc trả lời: “Ý nghĩa của mỗi người đến với thế giưới này, đều cần phải tự mình đi tìm hiểu. Nhưng có một điều chị rất có trách nhiệm mà nói với em, một đời của chúng ta, tuyệt đối không phải đơn giản chỉ để gả đi!”
“Nói đúng lắm!” Lưu Nghĩa vừa kéo cửa vừa nói: “Ai nói ý nghĩa của phụ nữ chúng ta chỉ có gả đi chứ?”
Thẩm Thất nhìn Lưu Nghĩa, bật cười nói với cô bé: “Cô ấy cũng là con gái, em không ngờ đúng không?”
Cô bé liền mở to mắt: “A!”
“Em tên gì?” Lưu Nghĩa ngồi bên cạnh Thẩm Thất, thấy trước mặt Thẩm Thất và cô bé đều có nước uống, thế là bưng lên ly cà phê vừa rồi uống một ngụm, gật đầu nói: “Ưm, mùi vị của cà phê này không tệ.”
“Em tên Tiểu Xảo.” Cô bé với vẻ sùng bái mà nhìn Lưu Nghĩa, cô ấy trước giờ không nghĩ rằng một cô gái có thể bảnh trai đến thế! Cô bé cứ cho rằng cậu ta là con trai!
“Thì ra là em Tiểu Xảo! Chắc chắn là cô bé khéo léo chăng?” Thẩm Thất cười nói: “Em thêu hoa chắc đẹp lắm. Quần áo trên người em, là do em tự thêu sao?”
Tiểu Xảo gật đầu: “Ừm.”
“Oa! Thật đẹp!” Lưu Nghĩa không kiềm được sờ đầu Tiểu Xảo: “Tay nghề này đã rất tốt. Đúng không, Tiểu Thất?”
Thẩm Thất cười gật đầu: “Đúng thế,với ánh mắt chuyên nghiệp của tớ, đều không kiếm ra được lỗi nào. Nếu tớ đoán không sai, cách đi kim của cách thêu này, chắc phải giống như thêu đâm xô nhưng để phân biệt với thêu đâm xô nên em Tiểu Xảo đã thêm ý tưởng và sáng kiến của mình vào trong chăng?”