Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 878:




Lưu Nghĩa ngáp dài, nói: “Được rồi được rồi, xem như là đã làm rõ! Giống như xem phim Mỹ vậy!”
Phạm Thành Phạm Ly cười hì hì nói: “Lúc sau về nói với biên kịch công ty chúng tôi, nói không chừng có thể chuyển thể thành một tác phẩm mới.”
Văn Nhất Phi nói với Lưu Nghĩa: “Thấy chưa? Hai anh em chỉ được như thế đó!”
Hạ Nhật Ninh liền bật cười: “Được rồi, trời sắp sáng rồi, chúng ta về ngủ đi. Dằn vặt cả đêm, đều mệt cả rồi.”
Thẩm Thất không kiềm được hỏi: “Thế mẹ của Hàn Tắc Phương thì sao? Anh tính sắp xếp bà ấy như thế nào?”
Khóe môi Hạ Nhật Ninh khẽ nhếch: “Tất nhiên là sắp xếp một người ở bên cạnh chăm sóc bà ấy rồi, nếu như Hàn Tắc Phương có hành động gì, thì chúng ta không khách sáo nữa!”
Dám bắt cóc Thẩm Thất, Hạ Nhật Ninh sao có thể dễ dàng tha cho cậu ta!
Không khiến cậu ta phải mất lớp da là không thể nào!
Chạy được hòa thượng chứ chạy không được miếu!
Bắt không được con trai, bắt giữ bà mẹ vậy!
Chỉ cần Hàn Tắc Phương còn có sự nghị kỵ thế thì dễ làm!
Thế là, mọi người lần lượt về phòng nghỉ ngơi.
Bởi vì đêm qua dằn vặt quá, cho nên, ngày hôm sau, tất cả mọi người đều ngủ điên cuồng đến sau nửa đêm, mở mắt ra thấy trời vẫn tối, thế là lại tiếp tục ngủ.
Giấc ngủ này, lại ngủ đến sáng ngày thứ ba.
Sau khi mọi người thức dậy, ai nấy đều tinh thần thoải mái.
Thời tiết cũng tốt hẳn lên, không khí trong lành, tâm trạng thoải mái. Thật sự là đẹp hơn bao giờ hết.
Mẹ của Hàn Tắc Phương đã được đưa về, bên cạnh đi theo một trợ lý có dáng vẻ ngọt ngào.
Ừm, trên danh nghĩa là trợ lý nhỏ, trên thực tế là sát thủ nhỏ mà Hạ Nhật Ninh cài bên cạnh bà ấy.
Nếu như Hàn Tắc Phương dám xuất hiện, thì sát thủ này sẽ trước một bước lấy mạng của mẹ cậu ta.
Hạ Nhật Ninh là người có thù tất báo như thế đó!
Mọi người đang ăn bữa sáng, Từ Vân Khê gọi điện thoại sang: “Mẹ nói con Tiểu Nghĩa, các con ngày ngày ngủ bên thung lũng lá đỏ không chán sao? Các con thật sự muốn ẩn cư sao?”
Lưu Nghĩa che lấy loa, nói với Thẩm Thất: “Xem kìa, mẹ của tớ không chịu nổi nữa.”
Thẩm Thất cười nhỏ giọng nói: “Có lẽ là muốn kéo chúng ta cùng đi dạo phố với mẹ đó.”
Quả nhiên, một lúc sau, Từ Vân Khê liền nói: “Hai đứa con có muốn cùng mẹ đi dạo phố, mua sắm, spa chăm sóc da không?”
Lưu Nghĩa đáp nói: “Được ạ, con không ý kiến! Cô dâu lớn nhất!”
Từ Vân Khê bật cười ra tiếng: “Muốn bị đánh à! Dám trêu trọc cả mẹ sao!”
Thẩm Thất bên cạnh nói: “Được ạ, mẹ nuôi, một lát nữa bọn con qua với mẹ! Sao? hôm nay cha nuôi không bám lấy mẹ nữa sao?”
“Ông ấy còn có việc!” Từ Vân Khê ngọt ngào trả lời nói: “Hội trường hôn lễ, ông ấy không yên tâm giao người ta đi làm, muốn tự mình bố trí.”
Mấy người trên bàn ăn, đồng thời cười cả lên.
Hai vị tiền bối này, cũng xem như là chờ được đến ngày hoa nở trăng sáng rồi!
Ăn xong bữa sáng, Lưu Nghĩa và Thẩm Thất láy xe đi ra cùng dạo phố với Từ Vân Khê.
Hạ Nhật Ninh bọn họ cũng đem thung lũng lá đỏ sắp xếp lại một lượt, hồi phục lại trạng thái ban đầu, cũng chuyển đến nơi thị thành mà ở tạm.
Tất cả mọi thứ bên này, để nó biến thành gió mà thổi đi đi.
Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt thì đã đến đêm trước tết đoan ngọ.
Cũng đến ngày đám cưới của Từ Vân Khê và Lưu Vân.
Thẩm Tử Dao từ sớm đã đến khách sạn, giúp lo liệu những việc của hôn lễ.
Hôn lễ hôm nay được tổ chức ở khách sạn năm sao lớn nhất tại nơi này. Lưu Vân có lẽ đã ngóng dài cổ rồi.
Thẩm Thất thân là nhà thiết kế và nhà tạo mẫu chuyện nghiệp, tự nhiên sẽ toàn quyền phụ trách tạo hình của Từ Vân Khê và Lưu Vân.
Từ Vân Khê nhìn mình trong gương, thật sự hài lòng không gì bằng.
Thẩm Tử Dao dựa vào của nói: “Xem bộ dạng bây giờ của cậu, tớ thật sự rất vui cho cậu.”
Nhân lúc bọn trẻ không bên cạnh, Từ Vân Khê hỏi Thẩm Tử Dao: “Thật sự không tính tìm nữa sao?”
Thẩm Tử Dao cười lắc đầu: “Bỏ đi, một mình quen rồi.”
“Thực ra nếu cậu tìm một người tốt, bọn trẻ sẽ không phản đối.” Từ Vân Khê khuyên bà ấy: “Cậu vẫn còn trẻ.”
“Không phải vấn đề trẻ hay không. Mà là thật sự khó mà gặp được người đặc biệt thích hợp. Bật nhà của Hạ gia cao như thế, sẽ có người muốn trèo cao. Bài học của ông Nhạc còn chưa đủ sao?” Thẩm Tử Dao lắc đầu nói.
Lúc này đây, sau lưng vọng vào một giọng nói rất từ tính: “Thật xin lỗi, cho hỏi nhà sách có phải ở tầng này không?”
Thẩm Tử Dao quay đầu, liền trực tiếp chạm mặt với đối phương.
Lần chạm mặt này, hai người đều ngây ra.
Một loại cảm giác thì ra cậu ở đây, cứ thế mà nảy nở.
Đối phương là một người con lai, trong rất cao ráo đẹp trai, tuổi tác khoảng chừng 50 tuổi, đây là thời điểm hấp dẫn nhất của những người đàn ông Tây Âu.
Thẩm Tử Dao vì bảo dưỡng tốt, thêm vào đó người Việt vốn không mấy hiện rõ tuổi tác, khí chất của hai người, tự nhiên mà hài hòa với nhau.
Hai người đều ngây ra, cảm giác tiếng sét ái tình đó, thật sự quá kỳ diệu đi.
Từ Vân Khê thấy Thẩm Tử Dao ngây người, không kiềm được mà nhìn sang, liền bật cười.
Từ Vân Khê đưa tay đẩy Thẩm Tử Dao, Thẩm Tử Dao giờ mới tỉnh người, nói: “A, không phải, nhà sách ở trên lầu trên. Lầu này là sảnh tiệc.”
Đối phương hình như cũng mới tỉnh người, gật đầu nói: “Cám ơn, quý cô xinh đẹp, cô rất thanh lịch.”
“Cám ơn.” Thẩm Tử Dao mĩm cười gật đầu cám ơn.
Đối phương lưu luyến không thôi nhìn Thẩm Tử Dao, quay người rời khỏi.
Từ Vân Khê cố ý trêu cười Thẩm Tử Dao: “Vừa rồi mới nói gì đó? Xem, ông trời chính là không muốn thấy cậu cô đơn, không phải vừa mới sắp xếp cho cậu một anh đẹp trai sao?’
Thẩm Tử Dao liền nói: “Đừng nói bừa. Người ta không có ý đó.”
Từ Vân Khê tiếp tục nói: “Chuyện này không nói trước được.”
Lúc này, Thẩm Duệ Thẩm Hà chạy sang, hai đứa hôm nay đảm nhận phù dâu nhí, cho nên đẹp trai xinh đẹp không gì bằng.
“Bà ngoại, bà ngoại, chúng con đẹp không?” Thẩm Duệ Thẩm Hà vui vẻ mà thể hiện bản thân.
Có thể làm phù dâu phù rể nhí của bà ngoại, cảm giác này thật tuyệt làm sao!
“Đẹp lắm, Thẩm Duệ Thẩm Hà nhà chúng ta đẹp nhất!” Từ Vân Khê cười híp cả mắt nựng lấy má của Thẩm Duệ Thẩm Hà nói: “Hôm nay cực hai con rồi!”
Thẩm Hà đột nhiên nói: “Bà ngoại Từ, áo cưới của người rãi thêm một ít cánh hoa sẽ càng đẹp hơn! Chờ con một chút, con nhớ bên kia có rất nhiều hoa hồng!”
Nói xong câu này, Thẩm Hà liền chạy mất.
Thẩm Tử Dao và Từ Vân Khê không kịp kêu lại cô bé, cô bé đã chạy mất rồi.
Dù sao cả tầng này đều có vệ sĩ, hơn nữa ở đây, ai dám ra tay với Thẩm Hà chứ?
Lưu Vân khi xưa là làm gì!
Cho nên không ai đi cản Thẩm Hà, không cần biết hôm này cô bé làm gì, đều được cho phép cả!
Thẩm Hà vui vẻ mà chạy sang hái lấy cánh hoa của hoa hồng, chạy mãi chạy mãi, vừa hay có người từ khúc quẹo đi qua, Thẩm Hà và đối phương liền va chạm vào nhau.
“Ây da!” Thẩm Hà liền kêu lên: “Xin lỗi, tôi không cố ý!”
“Là cậu!” sau khi đối phương nhìn rõ Thẩm Hà, cũng không kiềm được kêu lên: “Sao lại là cậu?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.