Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 893:




Hạ Nhật Kỳ gật đầu mỉm cười: “Được rồi, ta thân là bác cả, cũng nên đóng góp một chút cho thành viên mới của gia đình này. Từ khi mang thai Thẩm Duệ và Thẩm Hạ cho đến khi sinh chúng nó ra, Hạ gia chúng ta cũng chưa làm được gì cho họ. Lần này, nhất định không thể lỡ mất toàn bộ quá trình.”
Hạ Nhật Ninh liền cười một cách thỏa mãn.
Quả Thực, lần này, anh ấy nhất định phải tham dự toàn bộ quá trình của cuộc hành trình này.
Không thể đích thân nhìn thấy bụng của Thẩm Thất ngày một lớn hơn, không thể đích thân nhìn thấy hai đứa con được sinh ra, không thể ở bên cạnh các con trong ba năm quan trọng nhất.
Điều đó đã tạo thành sự tiếc nuối lớn nhất trong lòng Hạ Nhật Ninh.
Trong lúc ăn cơm tối, khi Thẩm Thất nhắc đến chuyện này với Hạ Nhật Kỳ, anh ta quả nhiên đồng ý ngay.
Thấy Hạ Nhật Kỳ đã đồng ý như vậy, mọi người đều thả phào nhẹ nhỏm.
Thẩm Thất thấy Hạ Nhật Kỳ đã chấp nhận, trong nháy mắt đã đi mời không ít những thiếu nữ hiền thục xinh đẹp của trong và ngoài nước đến thành phố Vinh để thưởng thức triển lãm hoa.
Tuy rằng triển lãm hoa cảnh này không phải do Hạ gia đảm nhận, Nhưng chính Hạ thiếu phu nhân đích thân mời đi!
Ai mà dám từ chối!
Cho dù cầu xin cũng chưa chắc gì có được?
Vì vậy, có rất nhiều người trong nước thậm chí cả ngoài nước, đều tới tấp trả lời nhất định sẽ đến.
Để tránh cho Hạ Nhật Kỳ nghi ngờ, những người đơn thân, hay đã kết hốn đã có con cái cô ấy cũng đều có mời đến.
Như vậy, Hạ Nhật Kỳ sẽ không kháng cự nữa.
Hơn nữa, mọi người đều tỏ ra tự nhiên, tùy ý.
Sẽ không có cảm giác như đang xem mặt hay gì đó.
Nhưng, bên cạnh đó vẫn có không ít gia tộc có tính cách rất đặc biệt, nhất là con nuôi của nhà họ Hạ con trai trưởng Hạ Nhật Kỳ, cũng sẽ đến tham gia.
Điều này sẽ dẫn đến rất nhiều lời bàn tán.
Hạ gia chỉ có hai đứa con trai, Hạ Nhật Ninh là người đã có chủ, giờ đây chỉ còn lại Hạ Nhật Kỳ thôi!
Tuy nói anh ấy là con nuôi, hơn nữa lại không có quyền thừa kế.
Nhưng con lạc đà gầy hết cỡ cũng còn lớn hơn con ngựa!
Hạ gia tuyệt đối cũng sẽ không đối xử tệ với Hạ Nhật Kỳ.
Do đó, vẫn có rất nhiều người, tha thiết chờ mong muốn leo lên cây cao này của Hạ gia.
Vì vậy, những người không nhận được lời mời của Thẩm Thất, cũng tự đề cử mình mà đi đến đó.
Thẩm Thất cũng lường trước sẽ có kết quả đó, vì vậy đã ngầm đồng ý mà hiện lên vẻ mặt tràn đầy niềm vui.
Thế là, triển lãm hoa cảnh của năm nay, thật là náo nhiệt chưa từng có.
Mọi người vì lễ hội triển lãm hoa cảnh này mà đang âm thầm chuẩn bị.
Và Phùng gia đảm nhiệm hoạt động lần này sau khi biết được tin tức này, đã nhanh chóng báo cáo lại cho Phùng Mạn Luân.
Phùng Mạn Luân đang phê sửa văn kiện sau khi biết được tin này, chỉ nghĩ sơ thôi thì đã biết được mục đích của Thẩm Thất.
Phùng Mạn Luân lắc đầu đành chịu.
Dám lợi dụng cơn sốt của anh ấy một cách trắng trợn như vậy, mà người dám lợi dụng anh ấy, đoán chừng cả thế giới này, cũng chỉ có một mình Thẩm Thất mà thôi.
Nhưng anh ấy vẫn cứ vui mừng vô cùng.
Có thể cho cô ấy lợi dụng như vậy, có lẽ cũng là một điều hạnh phúc.
Trong lòng Phùng Mạn Luân lo lắng một hồi, sau đó buông cây bút trên tay xuống, và đứng trước cửa sổ.
Đây là nơi làm việc tạm thời của anh ấy.
Phía dưới chính là khu vực sắp phải tiến cuộc hành triển lãm của năm nay.
Hiện giờ, các công nhân đang bận rộn với việc dựng giá bắc giàn. Dù gì cũng có rất nhiều loại hoa rất yếu ớt, chịu không nổi sự tàn phá của gió, chỉ có thưởng thức hoa cảnh trong nhà, mới có thể kéo dài thời kỳ hoa nở.
Vì vậy, một bộ phận ở ngoài trời, một bộ phận ở trong nhà.
Phùng Mạn Luân vừa nghĩ thoáng qua, liền lập tức ra lệnh: “Hãy mở rộng sân kia lớn hơn gấp đôi như vậy.”
Trợ lý không hiểu ý mà nhìn anh ấy.
Phùng Mạn Luân nhẹ nhàng cười lên: “Năm nay sẽ có rất nhiều người đến, vậy vì, ta sợ sân bãi này sẽ rất chật chội.”
Trợ lý ngay tức khắc hiểu ra, nhưng lại đứng yên một chỗ, mà vẫn chưa đi hành động.
Phùng Mạn Luân quay đầu lại nhìn anh ta.
Trợ lý lấy hết can đảm mà nói: “Phùng tổng, nếu như Hạ thiếu phu nhân đã tạo ra cơ hội này, ông có cần nhân cơ hội này mà...Nếu như nghiêm khắc mà nói, đại thiếu gia họ Hạ kia, sẽ không bằng ông đâu! Chỉ cần ông bằng lòng, tôi nghĩ, phần lớn những người phụ nữ kia, cũng sẽ chọn ông thôi?”
“Nhưng người đó không phải là cô ấy, vậy thì không còn ý nghĩa gì cả.” Phùng Mạn Luân mỉm cười nói tiếp: “muốn buông xuống một người, đâu có dễ vậy đâu? Được rồi, đi làm việc đi.”
“Vâng, Phùng tổng.” Trợ lý thở một hơi dài, rồi quay lưng rời khỏi.
Anh ta theo Phùng Mạn Luân cũng đã nhiều năm rồi, và đã tận mắt chứng kiến cả một quá trình.
Từ một người vô tâm vô tình, nội tâm tàn bạo, trở thành một người mất hồn với trái tim không biết từ bao giờ đã bị đánh mất.
Trong giây phút công tử vô tình động lòng yêu, thì muôn đời muôn kiếp cũng sẽ không trở lại như xưa được!
Biết rõ sẽ có kết quả như vậy, nhưng vẫn cắm đầu vào đó, chỉ có thể nói, một chữ tình này, là vô tình nhất.
Trong căn phòng giờ đây chỉ còn lại Phùng Mạn Luân.
Anh ấy say sưa nhìn xuống phía dưới, và ngay khi anh ấy chuẩn bị quay lưng rời khỏi, thì bỗng nhiên ánh mắt lại bị một hình bóng níu lại.
Có lẽ cho dù đã qua bao lâu đi chăng nữa, anh ấy cũng có thể nhận ra ngay cô ấy trong đám người đó.
Cô ấy, đến lúc nào vậy?
Trong đáy lòng của Phùng Mạn Luân chịu không nổi đã có đôi chút vui mừng.
Phùng Mạn Luân liền quay lưng rời khỏi phòng làm việc, không thèm màng đến ánh mắt khó hiểu của các trợ lý, mà nhanh chóng xuống thang máy.
Thẩm Thất cũng vì không an tâm.
Nhiệm vụ mà bà nội đã giao cho cô ấy, nhất định phải hoàn thành cho thật tốt mới được.
Vì vậy, Thẩm Thất đã đến sân bãi xem trước, xem xem nơi nào là trọng điểm thích hợp nhất để cho Hạ Nhật Kỳ xuất hiện.
Chỉ mong những cô gái ấy, có thể tiếp thu được ý nghĩa chủ yếu của cô ấy!
Để không lỡ mất cơ hội tốt như vậy!
Hạ gia cái gì cũng có rồi, vì vậy không cần đối phương phải giàu sang phú quý gì cả, chỉ cần người có thể dựa dẫm cả đời!
Thẩm Thất tỉ mỉ xem bản vẽ mặt phẳng trên tay mình, khảo sát thực địa từng khu vực một, cũng sắp đuổi kịp giám công của Phùng gia rồi.
Những công nhân lao động ấy, đều tưởng Thẩm Thất là người do cấp trên cử xuống để kiểm tra giám sát tiến độ làm việc, nên ai cũng cung kính lễ phép với Thẩm Thất.
Thẩm Thất lại không thèm giải thích, chỉ cười và không nói gì cả.
Một bóng dáng xông ra như tia chớp, nhưng khi đến chỗ cách xa Thẩm Thất mười mấy mét, anh ấy lại thắng bước chân lại, và giả vờ như đang đi tản bộ mà đi qua chỗ cô ấy.
“Tiểu Thất? sao em lại đến đây vậy?”Phùng Mạn Luân làm ra vẻ ngẫu nhiên và nói.
Thẩm Thất vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy Phùng Mạn Luân, ngay lập tức cười lên: “sư huynh, em chỉ tùy ý đến xem vậy thôi, không có làm phiền đến công việc của anh chứ? Mà sao anh vẫn còn ở đây đích thân giám sát thi công vậy?”
Phùng Mạn Luân cũng cười theo và nói: “Anh đương nhiên không có rảnh rang vậy rồi, anh đến đây, là vì bên tổng công ty của anh đang tiến hành sửa sang làm mới lại, đúng lúc Phùng gia lại đảm nhiệm tổ chức triển lãm hoa cảnh lần này, vì vậy anh dứt khoát dọn đến đây làm việc một thời gian. Thật ra, anh ở đâu làm việc cũng được.”
Những lời này của Phùng Mạn Luân, hoàn toàn không phải là bịa đặt.
Cao ốc công ty của anh ấy hiện giờ thật sự đang tu sửa lại, hơn nữa cũng đã tiến hành được một thời gian rồi.
Trước kia, anh ấy đều ở nhà làm việc, văn kiện do thư ký và trợ lý đem về cho anh ấy.
Nhưng, việc tổ chức triển lãm hoa cảnh của những ngày gần đây, anh ấy thật sự đã quan tâm hơn rất nhiều.
Anh ấy xuất hiện ở đây, thực sự có thể xem là trùng hợp.
Thẩm Thất gật đầu và nói: “việc ra sức như vậy cũng không thu được kết quả gì này, sao anh lại nghĩ ra đảm nhận việc vậy?”
Ánh mắt Phùng Mạn Luân vượt qua đỉnh đầu của Thẩm Thất, trong nhất thời cảm thấy mập mờ, nhưng đã nhanh chóng tỉnh táo lại, và trả lời: “Con người mà, cũng sẽ có những lúc làm chuyện ngu ngốc mà.”
Cũng giống như, biết rõ không nên yêu em, nhưng cuối cùng lại động lòng với em.
Biết rõ là ngu ngốc, nhưng vẫn không hối hận.
Biết rõ không có kết quả, nhưng vẫn như con thiêu thân lao vào biển lửa.
Vì vậy, trên đời này, có rất nhiều chuyện, thật sự không cần phải có lý do.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.