Thẩm lão phu nhân thẳng thắn như vậy cũng khiến Sùng Minh dễ dàng tiếp nhận hơn.
Sùng Minh gật đầu: “Cháu biết rồi ạ. Cháu sẽ không làm bất cứ việc gì ở trong nước đâu ạ.”
Sùng Minh suy nghĩ một lát rồi lại nói: “Nhưng mà, cháu sẽ không bỏ những khu vực ở nước ngoài đâu ạ. Bà cũng biết rồi đấy, nếu như thực sự không có thế lực, vậy thì...”
Khắp chiếc ấn đều là màu xanh biếc, nó được điêu khắc từ một khối ngọc bích.
Trên mặt chiếc ấn được khắc mấy chữ tiểu triện, Sùng Minh không biết nên hắn ngẩng đầu nhìn Thẩm lão phu nhân bằng ánh mắt ngờ vực.
Thẩm lão phu nhân mỉm cười, bà nói: “Chiếc ấn này là vật mà ba của ta để lại cho ta. Nó đại diện cho sự vinh dự của gia tộc chúng ta, sau này trở thành một vật kỷ niệm. Chỉ có những gia tộc nhất mạch chính thống thì mới có loại ấn này. Vốn dĩ, chiếc ấn này sẽ được truyền lại cho con gái ta, đáng tiếc Tử Dao còn chưa kịp nhận được nó thì đã xảy ra chuyện rồi. Tiểu Lục là đứa bé bất hạnh nhất trong đám trẻ nhưng mà nó cũng là đứa may mắn.”
“Từ trước đến nay, chiếc ấn này chưa hề có tác dụng gì quá lớn. Chỉ là một vật kỷ niệm mà thôi. Ta tặng vật kỷ niệm này lại cho cháu. Ta giao phó Tiểu Lục cho cháu.” Thẩm lão phu nhân bình tĩnh nhìn Sùng Minh rồi nói: “Ta là bà già sắp chín mươi rồi, mặc dù thuốc mà cháu đưa có thể giúp ta sống thêm ít năm. Nhưng mà thời gian trộm được thì cuối cùng cũng phải trả cho ông trời thôi. Con đường tương lai của các cháu, các cháu phải tự bước đi thôi.”
“Vâng ạ.” Sùng Minh lập tức nắm chặt bàn tay lại.
Lúc này, hắn dường như đã hiểu được tâm tư của Thẩm lão phu nhân.
Đây chính là sự truyền nhận.
Sự truyền nhận trách nhiệm.
Thẩm lão phu nhân đã giao lại nhiệm vụ nặng nề này cho hắn.
Sự công nhận này khiến trái tim Sùng Minh ấm áp.
Trái tim lạnh như băng không hề có chút tình cảm nào mà lúc nàu lại đột nhiên ấm áp.
“Cháu à, đây là nhà của cháu. Cháu có nhà rồi.” Thẩm lão phi nhân giơ tay vỗ nhẹ lên đỉnh đầu Sùng Minh.
Sùng Minh lập tức cúi thấp đầu xuống, hắn nhắm hai mắt lại rồi để mặc Thẩm lão phu nhân xoa đầu mình.
Nếu như để người ngoài nhìn thấy cảnh này, nhất định họ sẽ sợ đến mức rơi cả tròng mắt ra ngoài!
Đường đường là một quân vương của thế giới ngầm!
Lúc này, hắn lại tỏ ra kính trọng như một tín đồ trước mặt Thẩm lão phu nhân.
Thẩm Lục ở ngoài cửa, hắn cứ đứng ngồi không yên.
Hạ Nhật Ninh nói với anh vợ mình: “Anh đừng lo, bà ngoại sẽ không làm khó anh ấy đâu.”
“Anh lo là anh ấy không biết nói chuyện rồi lại cãi vã với bà ngoại.” Thẩm Lục cụp mắt xuống: “Em cũng biết tính cách của Sùng Minh thế nào rồi đấy.”
Hạ Nhật Ninh lắc đầu nhè nhẹ: “Nếu như anh ấy thực sự yêu anh thì anh ấy sẽ vì anh mà thay đổi bản thân.”
Thẩm Lục ngẩng đầu nhìn Hạ Nhật Ninh.
Hạ Nhật Ninh khẽ cười rồi nói: “Không phải em là một ví dụ điển hình sao? Em của trước đây và em đang đứng trước mặt anh lúc này có phải là cùng một người không?”
Thẩm Lục liền bừng tỉnh trong nháy mắt.
Tâm trạng lo lắng của hắn từ từ được cởi bỏ, sau đó hắn khôi phục lại sự bình tĩnh.
Đúng thế, Hạ Nhật Ninh là một ví dụ điển hình!
Hạ Nhật Ninh của trước đây đã từng như thế nào?
Chỉ tay năm ngón, thần thánh đến mức không thể xâm phạm.
Lạnh lùng đến mức người bình thường không thể lại gần.
Nhưng sau khi Thẩm Thất xuất hiện, những sự cố chấp trước đây dường như đều biến thành mây khói.
Sự kiêu ngạo trước đây không thể chịu được một cú đánh của tình yêu.
Sự cố chấp trước đây bay nhanh như gió trước mặt người mình yêu.
Chỉ vì yêu, cũng chỉ vì yêu mà thôi.
Hắn bằng lòng biến thành một người đàn ông khác.
Trước đây, sự nghiệp là tất cả đối với hắn, nhưng bây giờ, hắn bằng lòng giao toàn bộ những thứ trong tay mình cho người phụ nữ mà mình yêu nhất.
Bởi vì, cô ấy mới là tất cả!
Bởi vì có tình yêu nên mới có cả thế giới.
Bởi vì, tình cảm sâu đậm mới là tất cả thế giới của hắn.
Hạ Nhật Ninh nhìn vẻ mặt vừa lấy lại bình tĩnh của Thẩm Lục, hắn biết anh vợ mình đã hiểu ra đạo lý này rồi, vì vậy nên hắn vừa cười vừa nói: “Được rồi, anh cứ đợi ở đây đi, em đi xem bọn trẻ thế nào. Gần đây, hai đứa trẻ càng ngày càng nghịch, không thể để bọn nó gây họa được.”
Thẩm Lục lập tức nhoẻn miệng cười: “Cảm ơn em, Nhật Ninh.”
“Chúng ta là người một nhà mà.” Hạ Nhật Ninh vỗ vào vai Thẩm Lục: “Mãi mãi như thế.”
Thẩm Lục vừa cười vừa gật đầu.
Hạ Nhật Ninh quay người rời đi, Thẩm Lục ngồi trên chiếc ghế dài, hắn ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời sặc sỡ bên ngoài.
Ánh mặt trời xuyên qua cành lá sum xuê, thoáng hiện ra ân huệ mang tính xâm chiếm cả thế giới.
Giống như tình yêu của Sùng Minh.
Rất có tính tấn công, rất có tính xâm chiếm, nhưng lại không có cách nào cự tuyệt, không có cách nào rời khỏi.
Sùng Minh, cảm ơn anh, cảm ơn anh đã làm tất cả vì em.
Sau này, em sẽ dùng tình yêu để báo đáp những nỗ lực, sự nhường nhịn của anh suốt cả cuộc đời này nhé!
Lúc này, Thẩm Thất đang ngồi trong phòng của Tần Trăn để đùa nghịch với cháu trai.
Tần Trăn vừa hết kỳ ở cữ nên vẫn còn hơi mập, nhưng chuyên gia dinh dưỡng và huấn luyện viên thể hình đã bảo rằng, Tần Trăn sẽ khôi phục lại nhanh thôi.
Tần Trăn cầm tay dạy Thẩm Thất thêu thùa, thấy Thẩm Thất học hành rất nghiêm túc, cô không nhịn được mà nói: “Tiểu Thất, em định giành công việc của các tú nương à!”
Thẩm Thất ngẩng đầu, cô cười với Tần Trăn: “Em cũng muốn thế! Nhưng mà em không có nhiều thời gian! Chị cả, em định đưa làn gió thêu thùa vào làm chủ đề của bộ sưu tập năm nay của mình, vì vậy nên em mới đến đây để nhờ chị chỉ bảo đây.”
Thẩm Trăn cười dịu dàng rồi nói: “Nghe nói các phu nhân giàu có ở Nghệ an đều được em dẫn đi học hết à? Nếu như em vẫn muốn nghiên cứu về thêu thùa thì có phải bọn họ cũng sẽ phải đi học thêu thùa cùng em không?”
Thẩm Thất lập tức cười ha ha: “Em cũng không biết sao bọn họ lại đi học cùng em nữa. Em không ngồi yên được. Bây giờ em đã giao S.A cho Nhật Ninh quản lý rồi, bân giờ em có muốn lao tâm khố trí cũng không được, lúc không có việc gì làm thì sẽ suy nghĩ lung tung, vì vậy nên em mới muốn đọc sách. Ai mà biết được, những người khác cũng đọc cùng em. Chị nói xem, có phải ngành giáo dục phải trao tặng cho em một tấm bằng khen không, ví dụ như bằng khen cho người hướng dẫn giáo dục xuất sắc nhất chẳng hạn?”
Nói xong, Thẩm Thất và Tần Trăn đồng thời cười ầm lên.
“Được rồi, Tiểu Thất, gần đây chú tư cứ thần thần suốt thôi, chắc đang yêu đấy.” Tần Trăn cầm lấy tay Thẩm Thất rồi nói: “Không phải cô gái mà chúng ta thấy lần trước đâu, là một cô gái sinh ra trong một gia đình bình thường thôi.”
“Anh tư thích là được mà.” Thẩm Thất trả lời: “Dù sao nhà chúng ta cũng không coi trọng yếu tố môn đăng hộ đối.”
“Hình như có chút phiền phức.” Tần Trăn suy nghĩ một lúc rồi nói: “Thím tư không đồng ý.”