“Hả? Tại sao vậy? Thẩm Thất hỏi ngược lại.
Tần Trăn thở dài rồi lắc đầu: “Chị nghe nói gia cảnh bên gia đình nhà gái hình như có chút vấn đề. Nhưng cụ thể là gì thì chú Tư lại không nói rõ. Chị là chị dâu nên cũng không tiện hỏi.”
Thẩm Thất chống cằm suy nghĩa một chút rồi nói: “Để em nói chuyện với anh Tư xem sao? Hiếm khi thấy anh Tư ở nhà, em qua nghe ngóng chút tin tức!”
Thẩm Thất đứng dậy định đi ra ngoài thì Tần Trăn đã vội kéo cô lại rồi nói: “Chờ chút đã, em nói đi là đi luôn sao. Nè, chị đã làm chiếc túi này cho Tiểu Hà. Lần trước Tiểu Hà nói rất thích hoa văn này, chị cũng tìm hiểu một chút thì biết đây là bức họa độc quyền của một nhà thiết kế Italy. Sau đó chị đã liên hệ với đối phương muốn mua lại độc quyền bức họa này, nhân tiện làm thành chiếc túi cho Tiểu Hà. Định nhờ em mang về cho con bé giúp chị.
Thẩm Thất thở dài một tiếng nói: “Chị của em, chị cưng chiều Tiểu Hà quá rồi đấy?
“Công chúa nhỏ nhà mình tất nhiên phải được cưng chiều rồi. Ban đầu chị cũng muốn có một công chúa nhỏ, nhưng xem ra bây giờ không nói đùa được nữa rồi!” Tần Trăn cố ý nói với giọng điệu nghiêm trang: “Vì vậy, chị đanh định tranh giành cô con gái yêu quý của em!”
Sau khi nói xong hai người quay sang nhìn nhau cười hạnh phúc.
Lần mang thai này, ngoại trừ bị ói vài lần trong thời gian tổ chức hôn lễ, còn lại Thẩm Thất cũng không có biểu hiện gì khác ngày thường.
Vì vậy cô cũng không phải chú ý gì nhiều.
Lúc không có chuyện gì để làm, Thẩm Thất liền chạy đến tìm Thẩm Tứ tám chuyện.
Năm nay Thẩm Tứ cũng ba mươi tư rồi. Trong mấy anh em nhà họ Thẩm cũng chỉ có duy nhất Thẩm Tứ là người không có công việc, chức vụ ổn định nào cả.
Hắn yêu thích rất nhiều thứ như: đua thuyền, hội họa, âm nhạc, leo núi...
Còn có rất nhiều công ty thương nghiệp đứng tên hắn, thế nhưng lại không có công ty nào kinh doanh lớn.
Hắn biết rất nhiều thứ nhưng lại không chuyên sâu vào từng lĩnh vực, cũng như phong phú về thể loại nhưng lại không có cái nào đặc biệt nổi trội.
Thế nhưng có một điều chắc chắc rằng, hắn có rất nhiều tiền.
Thẩm Tứ thuộc mẫu đàn ông đào hoa. Hắn sẽ không dành quá nhiều tình cảm cho một ai đó và cũng sẽ không ngu ngốc ở một chỗ quá lâu.
So với các anh em của mình, hắn chính là người không quyết đoán nhất.
Đây cũng là điều khiến bác Tư lo lắng nhất.
Thẩm Nhất đã có con cái cả rồi, sắp tới Thẩm Nhị cũng kết hôn, mặc dù Thẩm Tam vẫn chưa có tin tức gì nhưng luôn nghe lời người lớn!
Còn Thẩm Ngũ cũng coi như đã có bạn gái. Thẩm Lục cũng đã tìm được Sùng Minh.
Chỉ còn lại mỗi Thẩm Tứ, bên cạnh vẫn chưa có bạn gái cố định nào cả!
Hơn nữa hắn còn luôn chống đối người nhà!
Trên thế giới này, cô gái có thể khiến Thẩm Tứ động lòng ngoại trừ mẹ ruột hắn ra thì chỉ có Thẩm Thất.
À, bây giờ còn có thêm cả công chúa nhỏ Thẩm Hà nữa.
Còn những cô gái khác, hắn cũng chỉ qua lại tạm thời, không phải cả đời.
Mỗi khi hắn yêu đều mang phong thái của người sẽ yêu cả một đời không rời xa, nhưng cũng chẳng được bao lâu thì hắn đã không chịu nổi mà lại kiên quyết đòi chia tay.
Vì vậy qua bao nhiêu năm cũng chẳng có cô gái nào có thể thật sự đi sâu vào trong trái tim hắn.
Nếu không phải ở trên hắn còn có mấy anh trai, thì Thẩm Tứ sớm đã bị gia đình đưa vào xào nấu ra bã rồi.
Vì vậy chỉ vừa thấy Thẩm Thất ló đầu ra Thẩm Tứ đã biết cô qua đây để làm gì.
Thẩm Tứ khoa trương ôm Thẩm Thất một cái rồi nói: “Bảo bối của anh, em mang trên mình trách nhiệm nặng nề qua đây điều tra tình hình của anh đúng không?
Thẩm Thất mặc cho Thẩm Tứ giày vò tóc mình, nói: “Anh Tư! Chị dâu bảo em qua đây nói chuyện với anh, đoán chừng bác Tư đã đến năn nỉ chị ấy về chuyện của anh, nhưng chị ấy lại ngại không hỏi anh, cho nên mới kêu em qua nói chuyện với anh xem sao.”
Thẩm Tứ cố ý làm ra vẻ mặt khoa trương nói: “Oh, chuyện phức tạp vậy sao!”
Thẩm Thất liếc nhìn hắn một cái rồi nói: “Đừng giả bộ ngây thơ rồi lừa em. Rốt cuộc có chuyện gì vậy? Nghe nói lần này anh đã nhắm trúng một cô gái nào đó nhưng bác Tư lại không đồng ý đúng không? Có gì đó không đúng nha! Hiện tại bác Tư hận không thể đá anh ra khỏi nhà, sao lại phản đối được chứ? Cho dù cô gái đó không quá xuất sắc thì bác Tư cũng không đứng ra phản đối quyết liệt như vậy đâu.”
Thẩm Tứ chẳng biết nói gì đành rót cho Thẩm Thất một cốc sữa rồi đưa cho cô. Sau đó hắn xoay người ngồi lên ghế, vẻ mặt mịt mờ và không nói câu nào.
Thẩm Thất cảm thấy bực bội nói: “Anh Tư, đến em mà anh cũng không thể nói sự thật sao?”
Thẩm Tứ khẽ thở dài một tiếng, nói: “Không phải anh không nói với em, mà là anh chưa nghĩ ra nên nói với em thế nào.”
Thẩm Thất nhất thời hiếu kỳ: “Vậy anh từ từ nói là được rồi!”
Thẩm Tứ nghĩ một chút rồi nói tiếp: “Được rồi, anh đúng là có quen một cô gái, cô ấy hơn anh hai tuổi, năm nay cô ấy ba mươi sáu tuổi rồi.”
Thẩm Thất gật đầu: “Vậy cũng không sao, có hơn kém nhau vài tuổi cũng không thành vấn đề. Bây giờ có rất nhiều người đều thích lấy hơn tuổi mà, tuổi tác căn bản không phải vấn đề.”
“Vấn đề không nằm ở chỗ cô ấy hơn anh ba tuổi mà là vì cô ấy đã có một đứa con. Cô ấy đã là mẹ đơn thân khi còn chưa lập gia đình.” Hai tay Thẩm Tứ xếp lên nhau đặt sau đầu. Hắn thở dài một tiếng rồi nhìn lên trần nhà nói tiếp: “Hơn nữa còn có tiền án phạm tội, cô ấy đã từng cố ý gây thương tích cho người khác bị phạt tù ba năm nhưng vì đang mang thai nên được hưởng án treo trong ba năm. Nhưng phải nộp tiền bồi thường thì mới không phải vào trong đó. Cuộc đời cô ấy đã từng có vết nhơ, mẹ anh nói người nhà họ Thẩm sẽ không chấp nhận hạng người như vậy.”
Sữa trong miệng Thẩm Thất suýt nữa phun ra ngoài.
Kìm nén lúc lâu, mới nuốt sữa trong miệng xuống, cô mở miệng nói: “Bác Tứ nói như vậy sao?”
Nét mặt Thẩm Tứ trầm xuống, gật đầu: “Ừm.”
Thẩm Thất hỏi tiếp: “Anh Tư, anh phải nói thật với em, anh thật sự thích cô ấy sao?”
Thẩm Tứ hơi nghiêng đầu suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Chắc vậy.”
Đấy là câu trả lời sao?
Thẩm Thất nhịn không được trợn mắt lên nhìn hắn: “Anh Tư, có phải anh muốn độc thân nên mới cố ý bịa ra một người như thế, sau đó cố ý để bác Tư phản đối phải không? Làm như vậy anh có thể ngang nhiên hưởng thụ cuộc sống độc thân của mình rồi?”
Thẩm Tứ phá lên cười, nói: “Được rồi, con nhóc này, em cứ chăm sóc tốt cho bản thân mình trước đi đã. Chuyện tình cảm của anh, em không cần quan tâm nhiều.
“Anh Tư ghét em rồi sao!” Thẩm Thất cố ý làm ra vẻ tức giận.
Thẩm Tứ nghiêng người véo má Thẩm Thất rồi nói: “Em làm sao vậy?”
Thẩm Thất hỏi vặn lại: “Cô gái đó thật sự tồn tại phải không?”
Thẩm Tứ nghe xong liền gật đầu.
“Vậy anh thích cô ấy thật sao?” Thẩm Thất tiếp tục đặt câu hỏi.
“Ba của đứa bé là bạn anh.” Cuối cùng Thẩm Tứ cũng nói thật: “Anh phải thay hắn chuộc lỗi với cô ấy.”
Mắt Thẩm Thất mở to nhìn hắn.
“Cho dù cả đời này anh không có ý định kết hôn, nhưng khi thấy cô nhi quả phụ gặp khó khăn anh lại muốn giúp bọn họ.” Thẩm Tứ giải thích: “Kết quả, không hiểu sao mẹ anh lại biết được chuyện này. Không đợi anh giải thích đã phái người điều tra về chuyện của mẹ con cô ấy. Sau đó còn gây phiền toái cho hai mẹ con họ. Sau nữa mẹ anh còn nói sẽ tuyệt đối không cho phép bọn anh ở cùng nhau.”
Thẩm Thất thở phào nhẹ nhõm: “Vậy nói theo cách khác, anh vốn cũng không thích chị ấy phải không?”
Thẩm Tứ buông lỏng tay: “Người anh yêu nhất là em và Tiểu Hà! Các em cũng chính là thiên thần bé nhỏ của anh.”
“Anh Tư!” Thẩm Thất phụng phịu nói: “Anh nghiêm túc một chút được không.”
Thẩm Tứ ho khan hai ba tiếng rồi mới nói: “Được rồi được rồi. Lúc ba đưa bé và cô ấy ở bên nhau không kết hôn mà đã mang thai. Trong lúc mang thai, cô ấy biết được sự thật rằng thực ra bạn anh đã có gia đình rồi. Sau đó cô ấy đã cãi nhau với hắn ta, không may đã làm hắn bị thương. Nhà bạn anh cũng có thế lực nên đã kiện vụ này lên tòa. Bởi vì cô ấy đang mang thai, hơn nữa không chủ đích giết người, càng không có dự tính chủ quan. Do vậy được xử án treo, sau đó anh dựa vào chút quan hệ nộp tiền bảo lãnh giúp cô ấy. Cô ấy có biểu hiện rất tốt trong thời gian chấp hành án nên được thả ra ngoài trước thời hạn.”