Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 966:




Gương mặt Mai Tùng Lâm hơi biến sắc.
Nhưng, đây cũng chính là mục đích cuối cùng trong buổi lễ hôm nay của anh ấy!
Mai Tùng Lâm lúc này đã hiểu, ông Đường đã không hoàn thành nhiệm vụ.
Cho nên, cuối cùng anh cũng phải đích thân ra tay.
Thẩm Thất nhìn xung quanh, quay lưng đi về hướng cầu thang.
Đám bảo vệ liền đi theo, Thẩm Thất lên tiếng: “Các anh cứ đứng chờ đây đi.”
Bảo vệ hơi do dự: “Thiếu phu nhân, tổng tài dặn dò, cô không được có nửa phần bất trắc nào ạ.”
“Không sao đâu.” Thẩm Thất bình tĩnh trả lời: “Anh Mai không phải là người không biết tính toán vậy đâu.”
Thẩm Thất nói một câu đầy hàm ý và quay đầu nhìn Mai Tùng Lâm, sau lưng Mai Tùng Lâm ướt đẫm mồ hôi lạnh.
“Không dám không dám.” Mai Tùng Lâm cuối đầu trả lời.
Đám bảo vệ đứng canh chừng ở từng dãy cầu thang, có người chạy lên kiểm tra trước xem có an toàn không, rồi mới rút lui.
Thẩm Thất và Mai Tùng Lâm người trước người sau cùng bước lên lầu 2.
Một lát sau, Mai phu nhân cũng hối hả chạy lên.
Một phòng khách nhỏ bé trên lầu 2.
Thẩm Thất cũng không khách sáo với Mai Tùng Lâm, đi thẳng qua ghế sofa và ngồi xuống: “Hai người ngồi xuống đi.”
Mai Tùng Lâm và phu nhân ngồi xuống đối diện Thẩm Thất.
Thẩm Thất đặt hộp sữa trên tay lên bàn, nói một cách chậm rãi: “Quyền sở hữu của Tư Nhiên, nói theo lý, tôi không nên nhúng tay vào.”
Mắt Mai Tùng Lâm sáng hẳn lên, không đợi anh nói lời cám ơn, Thẩm Thất đã ngay lập tức dập tắt hi vọng của anh.
“Nhưng chuyện này, tôi vẫn phải giải quyết.” Giọng nói của Thẩm Thất đã thấp thoáng sự oai nghiêm của kẻ bề trên và rất chắc chắn: “Tôi đã gặp và nói chuyện với Tư Y Cẩm, tôi rất nể phục con người của cô ấy, và cũng rất trân trọng người có tài như cô ấy. Cho nên, chuyện này, tôi sẽ giải quyết.”
Người của Mai Tùng Lâm hơi run, sắc mặt của Mai phu nhân ngồi kế bên anh đã thay đổi rất nhiều.
“Anh Mai, anh chắc chắn muốn vợ của mình ngồi nghe chúng ta nói từ đầu tới cuối chứ?” Thẩm Thất nhắc nhở Mai Tùng Lâm.
Mai Tùng Lâm nghiến răng nói: “Không có gì là không nghe được cả, dù sao cô ấy cũng là vợ tôi.”
Mai phu nhân nghe được câu này, sắc mặt đã đỡ hơn được một phần.
Tuy nhiên, hôm nay Thẩm Thất đến đây không phải để làm người tốt, nên đã nói nói thêm một câu, khiến cho sắc mặt của Mai phu nhân lại thay đổi một lần nữa!
“Vậy còn chuyện thân mật lúc trước của anh và người phụ nữ khác, cũng không ngại để cô ấy biết à?” Thẩm Thất không ngần ngại nói tiếp: “Tôi tin, quãng thời gian yêu đương của anh và Tư Y Cẩm, đối với anh mà nói, nó khá là tốt đẹp, đúng không?”
Mai phu nhân không còn ngồi yên được nữa, liền bật dậy, nói vẻ giận dữ: “Tôi đi tiếp đãi khách mời, hai người trò chuyện đi!”
Nói xong câu này, Mai phu nhân hồng hộc bước ra cầu thang và đi thẳng xuống dưới.
Nhìn theo bóng dáng của Mai phu nhân, Thẩm Thất âm thầm thở dài một tiếng.
Ôi đàn bà.
Thẩm Thất đợi sau khi Mai phu nhân rời khỏi, thẳng thắng hỏi: “Tư Y Cẩm, tôi bảo kể là cái chắc rồi.”
Chỉ đơn giản bảy chữ, đã cho Mai Tùng Lâm một lời phán quyết.
Lưng Mai Tùng Lâm đột nhiên cong xuống mấy phân, vẻ mặt choáng váng: “Hạ thiếu phu nhân, tại sao? Đây là chuyện nhà tôi, mà cô cũng nhúng tay vào vậy?”
“Phải.” Thẩm Thất trả lời một cách quả quyết: “Tại vì, Tư Y Cẩm đã đến cầu xin trước mặt tôi. Hơn nữa, chuyện này, anh cảm thấy mình làm đúng sao?”
Mai Tùng Lâm không nói gì.
Thẩm Thất hỏi thẳng: “Tại sao lúc trước anh giấu thân phận để đi hẹn hò với Tư Y Cẩm?”
Mai Tùng Lâm nhanh chóng nhìn xuống, tuổi anh ta lớn hơn Thẩm Thất rất nhiều, nhưng về khí chất, lại hoàn toàn bị chèn ép đến không ngốc đầu lên nổi.
Đây chính là đẳng cấp.
“Tôi...” Đáng ra Mai Tùng Lâm không định nói sự thật, nhưng dưới sự chèn ép của Thẩm Thất, anh không thể không nói ra sự thật: “Lần đầu tiên gặp cô ấy, cô ấy rất ngây thơ hồn nhiên, giống như một vật thể sáng lấp lánh, thu hút ánh nhìn của tôi. Lúc đó tôi là khách mời đặc biệt, cô ấy là người phụ trách sự kiện, vì thế giữa chúng tôi có rất nhiều sự tiếp xúc. Lúc đó khi tôi nhìn vào sự hồn nhiên của cô ấy đã không kiềm được nói dối cô ấy tôi đang độc thân. Vì trong sự kiện đó, tôi đã giấu thân phận của mình, chỉ đăng ký tham gia bằng bút danh, cho nên người biết thân phận của tôi không nhiều. Cho dù biết thì mấy người đó cũng không phải kiểu người nhiều chuyện. Vì vậy, tôi và cô ấy đã tiếp xúc với nhau nhiều hơn.
Thẩm Thất cứ thế nhìn vào anh ta, để anh tiếp tục câu chuyện.
“Tôi thừa nhận, tôi đã động lòng với cô ấy. Cô ấy rất độc lập, rất có chủ kiến, và sự tự tin, luôn thu hút tôi. Sau đó, hai chúng tôi đã đến với nhau rất tự nhiên, tôi gạt cô ấy tôi không có tiền, không ngờ cô ấy không hề do dự đã lấy hết tiền dành dụm ra mua nhà, và muốn kết hôn với tôi. Lúc đó tôi mới có chút hoang mang. Tại vì, tôi đã kết hôn và có con rồi. Chỉ là do tôi đã giấu cô ấy từ đầu. Cô ấy cũng không nghĩ tôi và nhà họ Mai có mối quan hệ gì, chắc từ đầu đến cuối cô ấy chỉ cho rằng đó là sự trùng hợp thôi?”
“Lúc đó tôi đã muốn rời xa cô ấy, nhưng tôi lại không nỡ xa sự dịu dàng và chu đáo của cô ấy. Cô cũng thấy đó, phu nhân nhà tôi, là một người rất nhạt nhẽo. So với Tư Y Cẩm, phải nói là nhạt nhẽo đến không còn cảm nhận được gì. Cho nên, chính vào thời gian đó, Tư Y Cẩm đã có thai. Lúc tôi biết được tin này, như sét đánh ngang tai. Tôi biết tôi là một kẻ tồi, tôi không phải đàn ông, tôi đã chọn cách trốn tránh, không ở bên cạnh Tư Y Cẩm, về đến nhà họ Mai, tôi đã thành thật khai báo mọi tội lỗi của mình với gia đình.”
Thẩm Thất chớp chớp mắt, anh ta cũng biết mình là kẻ tồi à?
“Gia đình nổi trận lôi đình, nói thế nào cũng không được sinh đứa bé đó ra. Nhà họ Mai trước giờ rất trọng thể diện. E là ba mẹ tôi cũng chưa bao giờ có tình cảm gì với nhau. Họ cũng không ra ngoài lăng nhăng bậy bạ. Kết quả tôi đã gặp phải rắc rối, nên ba tôi đã ép tôi đi bỏ đứa trẻ đó.” Mai Tùng Lâm nói tiếp: “Tôi đã đi tìm Tư Y Cẩm, và thành thật với cô ấy, cô ấy nói dù có thế nào cũng không bỏ đứa trẻ. Cô ấy nói, cô ấy sẽ không làm phiền tôi, cô ấy sẽ đưa đứa trẻ đến một nơi thật xa. Nhưng gia đình tôi có thế nào cũng không đồng ý.
Thẩm Thất thay đổi tư thế, nhìn vào ánh mắt của Mai Tùng Lâm, đã thay đổi liên tục mấy lần.
Mai Tùng Lâm nói tiếp: “Sau đó gia đình tôi đã làm một chuyện rất quá đáng, họ đã bắt cô ấy, ép cô ấy đến bệnh viện để bỏ đứa trẻ. Tôi nhớ, lúc đó, bụng cô ấy đã to lên thấy rõ rồi.”
“Năm tháng rồi.” Thẩm Thất nghiến răng nhắc nhở anh.
Thẩm Thất đã làm mẹ rồi, bây giờ còn đang mang thai lần thứ hai, càng không thể chịu đựng được chuyện này.
Năm tháng đó!
Sinh mạng cũng đã có hình dạng rồi!
Nói bỏ là bỏ sao?
Có còn nhân tính không?
Mai Tùng Lâm gật đầu: “Phải, năm tháng rồi. Người cũng đã đến bệnh viện rồi, kết quả, cô ấy đã bỏ trốn. Chúng tôi tìm cô ấy khắp nơi, cũng không thấy. Tôi biết cô ấy nhất định sẽ quay về tìm tôi, cho nên tôi đã chờ cô ấy trong nhà chúng tôi từng sống. Quả nhiên, mấy ngày sau, cô ấy quay về lấy đồ, và đã gặp được tôi. Chúng tôi đã có xung đột ngay tại chỗ. Tôi kêu cô ấy bỏ đứa trẻ đi, cô ấy vẫn không đồng ý, tôi nói, hay là tôi chết hay là đứa trẻ chết. Cô ấy không nói gì, đã cầm con dao lên đâm tôi một nhát.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.