Thấy Tư Y Cẩm, ánh mắt của Thẩm Tứ sáng lên, hắn nói: “Cô sao thế? Sao hôm nay lại là lạ thế?”
“Tôi...” Tư Y Cẩm định nói rồi lại thôi.
Đúng thế, cô bị làm sao thế này?
Trước đây có thế này đâu!
Có phải nghe thấy Mai Linh nói như vậy nên tâm trạng cô mới trở nên rối bời không.
Nhưng mà, sao tâm trạng lại rối bời chứ?
Rõ ràng là không liên quan gì mà!
Thẩm Tứ bỗng nhiên giơ tay về phía Tư Y Cẩm, cô vừa định di chuyển thì Thẩm Tứ lập tức nói: “Đừng cử động.”
Tư Y Cẩm lập tức đứng yên, Thẩm Tứ giơ tay lấy gạt sợi tóc bên khóe môi giúp cô: “Tóc vương vào miệng rồi này.”
Gương mặt của Tư Y Cẩm hơi ửng đỏ.
Lúc này, Tư Y Cẩm cũng phản ứng lại, hình như Thẩm Tứ đối xử rất tốt với cô.
Không phải là kiểu tốt đối với một người bạn bình thường mà là kiểu cực kỳ để ý và quan tâm.
Mà kiểu tốt này, nếu không phải tình thân thì sẽ là tình yêu.
Thẩm Tứ đối xử tốt với Thẩm Thất như vậy vì Thẩm Thất là em gái của hắn.
Còn cô, cô không phải là người thân của hắn.
Sau khi Thẩm Tứ ăn xong, Tư Y Cẩm trốn về công ty như thể chạy lạc vào rừng hoang đồng vắng.
Vừa vào đến phòng làm việc, Tư Y Cẩm bắt đầu ngây người.
Bắt đầu từ khi nào?
Cô hoàn toàn không hề hay biết.
Năm năm kể từ khi chấm dứt với Mai Tùng Lâm, cô đã thề, cả đời này cô sẽ không lấy chồng nữa. Cô sẽ nuôi dạy Tư Nhiên một mình, nhìn nó thành gia lập nghiệp là được rồi.
Cô chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ xảy ra bất cứ chuyện gì với một người đàn ông khác nữa.
Được thôi, cho dù sau này Tư Nhiên lớn rồi, đến lúc đó, cô cần tìm một người bạn già để nương tựa vào nhau thì người đó không thể là Thẩm Tứ.
Cô với không nổi.
Cô chưa bao giờ nghĩ đến vấn đề này.
Lúc đầu, thấy Mai Linh nói như thế, cô còn cảm thấy buồn cười, đó chỉ là sự trùng hợp.
Nhưng mà vẻ mặt hôm nay của Thẩm Tứ thực sự quá bất thường!
Trước đây, hắn sẽ không làm như vây!
Tư Y Cẩm cứ ngồi ngẩn người như thế, ngay cả tiếng gõ cửa của Mạc Thu mà cô cũng không nghe thấy.
Mạc Thu gõ mạnh vào cửa, lúc này Tư Y Cẩm mới hoàn hồn.
“Này, thư ký Mạc, có chuyện gì sao?” Tư Y Cẩm nhanh chóng bình tĩnh lại, cô lập lấy lại được trạng thái khi làm việc.
“Không có chuyện gì khác đâu, Lúc nãy tổng giám đốc Thẩm gọi điện đến bảo muốn mời cô cùng ăn tối.” Mạc Thu vừa cười vừa nói: “Cơm gia đình. Bạn trai của tôi cũng sẽ đến.”
Nhắc đến Thẩm Nhị, gương mặt Mạc Thu hiện lên sự ngọt ngào.
Bây giờ, hai người họ đã đi đến bước bàn chuyện cưới xin rồi, người lớn cả hai nhà đều đã sắp xếp chuyện hôn sự rồi.
Người làm em rể như Hạ Nhật Ninh cũng đã tặng cho Thẩm Nhị một căn biệt thự nhỏ làm quà cưới rồi.
Bây giờ, công đoạn sửa sang đã sắp hoàn thành rồi, lúc rảnh rỗi người nhà của Mạc Thu sẽ suy nghĩ xem thử nên mua đồ nội thất gì.
Cả hai bên gia đình đều rất hài lòng với hôn sự này, hơn nữa Thẩm Nhị và Mạc Thu quá bận. Vì vậy, chuyện sửa sang nhà cửa đều giao cho người nhà Mạc Thu lo liệu.
Dù sao, hai người họ cũng không để ý đến kết quả của việc sửa sang. Bởi vì trước đó họ đã bàn bạc thống nhất phong cách rồi.
Bữa cơm gia đình này chủ yếu là để mấy người trong gia đình nhỏ quây quần bên nhau thôi.
Tư Y Cẩm lập tức nói: “Đây là bữa cơm gia đình của mọi người, tôi tham gia không thích hợp lắm nhỉ?”
Mạc Thu vừa cười vừa nói: “Cô cũng ở gần trang viên Cảnh Hoa, có gì mà không thích hợp chứ? Hơn nữa, Tiểu Nhiên cũng ở đó. Nếu cô không đi thì Tiểu Nhiên sẽ thất vọng lắm.”
Tư Y Cẩm nghĩ một lúc, lời mời của bà chủ, nếu không đi thì sẽ không được, lúc này, cô mới miễn cưỡng gật đầu đồng ý.
Bây giờ, ba đứa trẻ thực sự khỏe mạnh, giỏi giang vô cùng.
Bởi vì Tư Nhiên đã đồng ý với mẹ nên cậu bé cực kỳ quan tâm đến Thẩm Hà, chuyện gì cậu bé cũng nhường nhịn Thẩm Hà.
Thấy Tư Nhiên chiều chuộng Thẩm Hà như vậy, Thẩm Duệ cũng thực sự đón nhận người anh nhỏ xa lạ này.
Do đó, mấy hôm nay, Tư Nhiên đã thực sự trở thành con cái của Hạ gia rồi. Ngày nào cậu bé cũng chơi đùa và học tập cùng Thẩm Duệ và Thẩm Hà.
Vì vậy, bữa cơm gia đình hôm nay, Tư Nhiên cũng sẽ có mặt.
Thẩm Thất cũng không yên tâm để Tư Nhiên ở lại biệt thự một mình!
Một đứa trẻ năm tuổi đang trong giai đoạn nghịch ngợm, bướng bỉnh, lỡ như xảy ra chuyện gì thì biết trách ai?
Cho nên, một đứa cũng mang theo, hai đứa cũng mang theo, mà ba đứa cũng mang theo, dứt khoát mang hết đi.
Đến tối, Tư Y Cẩm tan làm, cô định đi tìm Mạc Thu để tới đó.
Cuối cùng cô được thông báo rằng, Mạc Thu đã được chồng sắp cưới đón từ lâu rồi.
Tư Y Cẩm thất vọng, cô chỉ có thể tự đi đến đấy một mình.
Vừa xuống lầu, cô nhìn thấy xe của Thẩm Tứ đỗ ở trước cửa công ty.
Tư Y Cẩm sửng sốt: “Sao anh lại ở đây?”
“Chờ cô tan làm!” Thẩm Tứ trả lời như chuyện đương nhiên: “Chị dâu chưa nói với cô về chuyện bữa cơm gia đình tối này à?”
Lúc này, Tư Y Cẩm mới nhớ ra, bây giờ Thẩm Tứ cũng đang ở trang viên Cảnh Hoa!
Đương nhiên hắn cũng sẽ có mặt trong bữa cơm gia đình này rồi!
Tư Y Cẩm lúng túng, chiều nay, cô và hắn vừa mới xảy ra chuyện rất xấu hổ,
Bây giờ lại phải cùng nhau đến trang viên Cảnh Hoa để ăn cơm ư?
“Còn ngẩn ra đấy làm gì nữa?” Thẩm Tứ nói: “Lên xe đi! Tôi vừa mua đồ ăn vặt cho bọn trẻ con, đều là những thứ mà chúng thích nhất đó!”
Tư Y Cẩm quay đầu lại, mới thấy ở ghế sau của xe đúng là có rất nhiều thứ.
Tư Y Cẩm do dự một chút rồi chỉ đành lên xe.
Cứ đứng dây dưa trước cổng công ty thế này rất dễ bị người ta để ý.
Thấy Tư Y Cẩm lên xe, Thẩm Tứ lập tức mỉm cười, hắn đưa cho cô một cốc cà phê: “Chiều nay, tôi thấy cô cứ ôm cốc cà phê mãi, cô thích uống Cappuchino à?”
“Hả? Cũng tàm tạm. Cảm ơn anh.” Tư Y Cẩm nhận lấy, sau đó cô nhẹ nhàng nhấp một ngụm.
Thẩm Tứ không nói gì nữa, hắn chăm chú lái xe.
Tư Y Cẩm ngồi ở ghế lái phụ, thỉnh thoảng cô lại liếc trộm Thẩm Tứ một cái.
Mặc dù Thẩm Tứ đã hơn ba mươi tuổi rồi, nhưng đây lại chính là độ tuổi mà người đàn ông có sức hấp dẫn nhất!
Chín chắn, tao nhã, tác phong nhẹ nhàng.
Hơn nữa, những đứa trẻ của Thẩm gia đều rất đẹp, nhan sắc của Thẩm Tứ cũng rất nổi bật.
Chẳng trách Mai Linh cứ nhớ mãi không quên.
Tư Y Cẩm cũng là người bình thường, cô cũng thích những thứ đẹp đẽ.
Chỉ có điều là cô khá lý trí, cô sẽ không mơ mộng những thứ không thuộc về mình.
Tình yêu cũng như thế.
Tư Y Cẩm cúi đầu xuống, cô nghĩ về chuyện của bản thân.
Thẩm Tứ bỗng nhiên nhẹ nhàng nói: “Hôm nay cô mệt lắm à?”
“Không.” Tư Y Cẩm trả lời: “Tôi rất khỏe.”
“Nghe nói Mai Linh đến tìm cô?” Thẩm Tứ lại hỏi tiếp: “Cô ta có làm khó cô không?”
Vừa nhắc đến Mai Linh, đồng tử của Tư Y Cẩm hơi co rụt lại, cô lập tức dời ánh mắt về phía phong cảnh bên ngoài xe rồi nhẹ nhàng trả lời: “Không. Con bé chỉ là một đứa trẻ thôi.”
Mai Linh ít hơn cô mười tám tuổi, không phải là một đứa trẻ thì là gì?
“Gần đây, cô bé này rất kỳ lạ. Luôn nói những lời khó hiểu thôi, cô đừng để trong lòng.” Thẩm Tứ nói: “Anh và ba cô bé là bạn, vậy nên anh được ba cô bé nhờ quan tâm, chăm sóc cô bé giúp.”
Ánh mắt của Tư Y Cẩm lóe lên, hắn đang giải thích à?
Cần phải giải thích với cô à?
“Ừm.” Tư Y Cẩm lựa chọn giả ngốc.
Thẩm Tứ liếc nhìn cô, sau đó hắn cũng không nói thêm gì nữa.
Thẩm Tứ nhanh chóng lái xe tới trang viên Cảnh Hoa.
Lúc hắn vào tới cửa, trang viên Cành Hoa đã náo nhiệt lắm rồi.
Thẩm Nhị và Mạc Thu đã đến rồi.
Văn Nhất Phi và Lưu Nghĩa cũng đến rồi.
Phạm Thành và Phạm Ly không đến. Hiện giờ họ đang ở nước ngoài nên không về được.
Đám trẻ con đang chơi đùa rất vui vẻ, một hình ảnh rất hài hòa.