Lấy Tên Ai Lặng Lẽ Yêu Em

Chương 16: Hốt hoảng




Vào sinh nhật thứ 16 của Tiểu Liêu, Bách Sanh vì quay trở về mừng sinh nhật nó. Thiếu chút nữa là đã bị trường ghi lỗi nặng. Năm nó 17 tuổi Bách Sanh không có quay về, nhưng mà ngay ngày đó, đã cho nó 1 sự kinh ngạc lớn.
Tiểu Liêu thấy con Kitty được bán với số lượng hạn chế cao gần bằng mình được chuyển phát nhanh tới, vui mừng đến cả đêm không ngủ.
Những ngày có Bách Sanh, năm tháng trôi như nước chảy, chớp mắt thật mau, mùa hè năm 17 tuổi, đối với Bách Sanh và Tiểu Liêu đều là bước ngoặt lớn – rất khó quên. Năm ấy, số phận của 2 người dây dưa quấn chặt, gắn bó không thể chia rời. Đã định trước những năm tháng …….ngọt như đường của Tiểu Liêu từ nay về sau.
Trong kỳ nghĩ, Tiểu Liêu và Bách Sanh cùng đến cô nhi viện làm từ thiện. Tiểu Liêu cầm cây cọ vẽ lên vách tường 1 bức tranh, vừa ca hát vửa hoàn thành bức tranh hoa hướng dương, cái váy trắng bay phấp phới, Bách Sanh và đám nhỏ đứng phía sau nhìn nó. Bách Sanh cảm thấy cùng với Tiêu Liêu ở bên nhau, rất đơn giản, rất yên bình, như thế này là đủ rồi. Tiểu Liêu tuy là không toàn vẹn. Nhưng đối với hắn mà nói, thì nó chính là thiên sứ, 1 thiên sứ tuần khiết.
Trầm lão sư, tìm Bách Sanh vẻ mặt lo lắng, lén lôi hắn đến phòng học nói chuyện “Lâm Lâm gần đây quay về cô nhi viện 1 lần, nói là chỗ lớp học của nó đang cần vài bé gái cho tiết mục văn nghệ. Lúc ấy, ta cũng không nghĩ nhiều, cảm thấy là để bọn nhỏ tiếp xúc thêm với xã hội cũng không sao. Hơn nữa, Lâm Lâm cũng là do ta 1 tay nhìn nó lớn lên. Nhưng mà ….” Trầm lão sư xem ra có chuyện khó nói.
Bách Sanh biết Trầm lão sư xưa nay nếu không phải việc cực khó khăn thì cũng không mở miệng nhờ người khác, cho nên hắn kiên nhẫn nhìn bà nói “Có việc gì, lão sư cứ nói.”
Trầm lão sư cắn răng nói “Ta phát hiện mấy đứa nhỏ khi trở về không được mạnh khỏe lắm, trên người có vết tích bị thương…”
Bách Sanh cau mày, trong đầu hiện lên gì đó không tốt lành. Trầm lão sư trầm mặc 1 lát nói “Lâm Lâm nói là vì quyên tiền từ thiện cho trẻ em kém thông minh, cho nên chọn những bé như vậy. Sau khi quay về hỏi thế nào cũng không hỏi được gì.”
Nghĩ 1 lúc, Trầm lão sư lại nói “Ta nghĩ chuyện này không đơn giản, trước đây ta cũng có nghe những viện trưởng cô nhi viện khác nói vấn đề tương tự. Báo án cũng không thấy tin tức, con có thể giúp ta, nhờ quan hệ của ba con, hỗ trợ điều tra việc này không?”
Bách Sanh không nghĩ ngợi nhiều liền gật đầu. Đối với những đứa nhỏ này, hắn có 1 thứ tình cảm rất đặc biệt. 1 là nhìn thấy bản thân mình trong 10 năm trước. Hơn nữa nhìn những đứa nhỏ chậm phát triển, hắn lại nghĩ đến Tiểu Liêu.
Mấy ngày này Dịch Phong bận tối mặt tối mũi, Bách Sanh về nhà mới biết được ông đã đi công tác, đoán chừng 1 tuần mới có thể quay về. Hắn nghĩ việc này có thể là do Lâm Lâm ra tay.
Lâm Lâm cùng hắn và Cốc Lam ở cùng 1 cô nhi viện. Hắn thì 10 tuổi được Dịch gia đón trở về, không lâu sau Cốc Lam cũng được người khác nhận nuôi. Còn Lâm Lâm thì vẫn ở cô nhi viện đến 18 tuổi mới đi. Nghe nói được 1 công ty giải trí mời làm người đại diện.
Bách Sanh đi tìm cô, cách lý giải của cô giống hệt như cô nói với Trầm lão sư, tìm 1 lý do thoái thác mọi việc.
Phải, trên người những đứa nhỏ này có thương tích, hắn cũng đã xem qua, rõ ràng việc này không hề đơn giản. Mấy đứa bé gái 13, 14 tuổi, ở những vị trí nhạy cảm đều có vết thương. Vẻ mặt Trầm lão sư nửa muốn nói nhưng rồi lại thôi. Nhìn vẻ mặt bà hắn cũng có thể đoán được bảy tám phần. Trong đầu vẫn xoay quanh 1 giả thuyết, nếu thật sự là đám người đó làm, thì nhất định là có tổ chức. Hơn nữa thứ cầm thú này đâu phải là người, nhất định phải trừng phạt thật nghiêm minh.
Theo dõi 2 ngày, Lâm Lâm 1 chút phòng bị cũng không có, rất nhanh Bách Sanh đã phát hiện ra manh mối.
Lâm Lâm mỗi tối đều đi đến 1 câu lạc bộ đêm tên là Kim Uyển, chỗ này hắn cũng có đi qua vài lần. Mỗi lần đều ngồi ở ghế VIP. Sau đó hắn kiểm tra được mỗi lần cô ta đều đến gặp cùng 1 người, đó chính là giám đốc Kim Uyển, Doãn Thịnh.
Doãn Thịnh người này, Bách Sanh có nghe qua, trong giới hắc đạo rất có danh tiếng.
Như vậy xem ra việc này thật sự là không đơn giản. Bách Sanh ý thức được việc này 1 mình mình không thể tự giải quyết. Đứng ở hành lang suy nghĩ, không biết có nên nhờ Dịch Phong giúp hay không? Lo nghĩ mãi, đụng phải một người. Hành lang mờ tối, Bách Sanh chỉ lạnh lùng liếc nhìn đối phương một cái rồi đi nhanh vè phía trước, người kia đi được vài bước thì dừng chân, như đang đăm chiêu. Quay đầu lại nhìn bóng lưng Bách Sanh một lúc.
Hai ngày nữa là Dịch Phong sẽ trở về, hôm sau Bách Sanh nhận được điện thoại của Lâm Lâm, nói có chuyện muốn nói với hắn. Bách Sanh cảm thấy quan hệ của hắn và cô ta dường như đã không còn thân quen như trước nhưng lại không muốn bức dây động rừng. Tuy rằng trực giác cảm thấy mục đích của cô ta không đơn giản dậy. Nhưng cũng may là đối phương hẹn ở 1 quán trà, so với câu lạc bộ Kim Uyển thì tương đối an toàn hơn.
Khi Bách Sanh đến, Lâm Lâm đã sớm ở đó và đang uống Thiết Quan Âm, còn hỏi hắn có uống hay không?
Bách Sanh nhấp 1 ngụm, Tưởng Mạch và Dịch Phong đều thích uống trà, nhưng hắn cón trẻ, không thích học đòi cách văn vẻ này.
Nhìn sang Lâm Lâm đang uống trà, Bách Sanh cảm thấy chút kỳ lạ, cô gái tuổi này cũng thích uống trà như vậy sao. Lâm Lâm nhỏ hơn hắn 1 tuổi, bây giờ là 19 tuổi. Cô gái 19 tuổi với vẻ ngoài độc lập, sống trong xã hội hiện tại, nên là như thế.
“Tìm tôi không phải chỉ uống trà thôi phải không?” Bách Sanh mở miệng hỏi.
Lâm Lâm buông chén trà trong tay xuống cười dịu dàng “Sao vậy, chúng ta nhiều năm không gặp tìm nhau uống trà thì có gì lạ đâu.”
Bách Sanh không nói thêm, vẫn giữ tư thế như cũ chờ cô vào vấn đề.
Quả nhiên không quá mấy phút, Lâm Lâm đã đi thẳng vào vấn đề “Mình biết gần đây cậu theo dõi mình …. chuyện này, tốt nhất cậu đừng xen vào, dừng lại đi.”
Bách Sanh vẫn bình tĩnh, nói vậy chắc chắn cô ta còn đoạn sau “Mình biết cậu là đại công tử nhà thị trưởng. Nhưng việc này, nếu như làm được thì tốt, còn nếu ngược lại sẽ làm hại đến ba cậu. Chúng ta nói sao cũng là từng quen biết, mình cũng là muốn tốt cho cậu, nghe mình khuyên 1 lần, đừng nhúng tay vào nữa.” Lâm Lâm chuyển động chén trà, mắt vẫn dừng ở mặt ấm trà.
Bách Sanh nhìn vẻ mặt nghiêm nghị của người trước mặt, ít nhiều có thể nhận ra sự bất đắc dĩ trong đó, khẽ thở dài “Việc này, các người đã làm bao nhiêu lâu rồi. Chúng nó đều chỉ là những đứa trẻ mới mười mấy tuổi, cậu cũng là trong cô nhi viện ra, không cha không mẹ. Cho dù bây giờ đã không còn trong đó, nhưng nhìn bọn nhỏ bị chà đạp như vậy, trong lòng cậu không cảm thấy có tội sao?”
Lâm Lâm bỗng dưng cười, cười đến ánh mắt hiện lên chút lạnh lẽo “Có tội, cái cảm giác này … 1 năm trước đã không còn.”
Bách Sanh yên lặng, hắn vốn không nghĩ là sẽ có thể giúp cô quay đầu. Bách Sanh đứng dậy, lấy tiền ra trả “Nếu không đồng ý, tôi đi đây.”
“Bách Sanh.” Lâm Lâm lớn tiếng gọi hắn “Không cảm thấy …. Thân thể không thoải mái sao?”
Bách Sanh quay đầu nhìn cô, tầm nhìn chuyển qua tách trà trước mặt mình “Cậu thật sự làm mình thất vọng.”
Lâm Lâm đứng dậy, chậm rãi đến gần hắn, tay khoác lên thắt lưng hắn, nhẹ nhàng di chuyển “Có muốn mình giúp cậu không?”
Bách Sanh cười, ánh mắt sắc lạnh, hất tay cô ra “Không cần.”
“Cậu chắc không phải là…. trai tơ chứ?” Lâm Lâm bị gạt tay ra cũng không giận, theo đà vén mái tóc uốn ngang lưng, nghiêng đầu với đôi mắt quyến rũ như tơ “Loại tình huống này, đoán chừng cậu không được về nhà rồi.”
“Thật sao, làm phiền cô lo lắng rồi.” Bách Sanh cảm thấy được cổ hắn bắt đầu có luồng nhiệt hướng đi lên, nhanh chóng xoay người đi.
Lâm Lâm đứng lên, ánh mắt u ám nhìn xuống, cầm lấy di động tra số, 1 lúc sau đầu dây bên kia mới bắt máy. Lâm Lâm lập tức nói “Mọi chuyện đã được giải quyết.”
“Em giúp hắn giải quyết.” Giọng nam truyền đến từ đầu bên kia, ở đó rất ồn ào, có tiếng các cô gái đang kêu gào.
Lâm Lâm nắm lấy điện thoại, ngón tay không ngừng ra sức “….Dạ”
Bên kia chỉ “Ừ.” 1 tiếng lập tức ngắt dây.
Lâm Lâm ngồi ngay tại chỗ, đầu óc trống rỗng, nhẹ nhàng che mắt lại, vẻ mặt thoáng chút xót xa.
*
Bách Sanh ở khách sạn gọi cho Tiểu Liêu “Tối nay anh không về.”
“Tại sao?”
Bách Sanh nhẹ nhàng cởi nút áo sơ mi, cảm thấy đau đầu “Bởi vì có chút việc … vẫn chưa xong.”
Tiểu Liêu nghe được giọng hắn bên kia như kiềm nén gì đó, rất lâu không lên tiếng, tráng và ót mồ hôi không ngừng rơi “Sao vậy?”
“Bách Sanh, anh không khỏe sao?”
Bách Sanh sững người, hạ giọng nói không kiềm chế được của mình “Ừa.”
“Em đi tìm anh.” Tiểu Liêu lập tức từ giường đứng lên.
“Đừng.” Bách Sanh nằm ngửa trên giường, hô hấp dồn dập, nhưng vẫn cố kìm nén sợ Tiểu Liêu nghe thấy “Ngoan, mai anh về, nghe lời đi.”
“Anh đang ở nơi nào?”
Bách Sanh toàn thân khô nóng khó chịu, nhìn thấy chung quanh mọi thứ đều nhìn thấy choáng váng, mê muội, trong lòng hắn rủa thầm. Lâm Lâm hẳn là cho hắn uống cái thứ thuốc kích tình rồi. Hắn lắc đầu, cầm điện thoại lần nữa, dùng chút lý trí cuối cùng nói với nó “Tiểu Liêu ngoan … anh cúp máy.”
“Bách Sanh.” nó lớn tiếng kêu, nghe được tiếng hắn bên kia quả thật là không ổn chút nào.
Bách Sanh đầu óc bắt đầu choáng váng, điện thoại trên tay cũng dần trôi xuống giường, hắn ra sức kéo áo sơ mi của chính mình hướng đến phòng tắm, bước đi loạng xoạn, thậm chí không rõ hướng đến phòng tắm. Hắn thở hổn hểnh nằm trên giường. Bên tai vẫn còn nghe thấy giọng của nó đang kêu, từng tiếng từng tiếng tiến vào lòng hắn.
Theo tiếng âm thanh, hắn lần nữa cầm di động lên, Tiêu Liêu, giọng nói rõ ràng “Bách Sanh, anh ở đâu, em đi tìm anh.”
“Tiểu Liêu …” Đầu óc hắn bắt đầu hỗn loạn, xung quanh đều là hình ảnh của nó, hắn không ngừng gọi tên nó.
Tiểu Liêu nửa cười nửa mếu, nghe thanh âm ồ ồ gọi tên mình từ bên kia, nhưng mà vẫn hỏi không ra được địa chỉ.
“Tiểu Liêu, anh … nhớ em.”
Thanh âm của Bách Sanh kỳ ảo đến khác thường phiêu đến bên tai khiến cho lỗ tai của nó nóng lên. Trong giờ phút này, giọng nói của hắn nồng hóa mùi của thứ thuốc kích tình không được phát ra, khàn khàn mê đắm người.
Không biết như thế nào, trong vô thức hắn đã nói tên khách sạn. Tiểu Liêu cất điện thoại vào chạy vội đi. Đến trước quầy tra xem hắn ở phòng nào. Nó đứng bấm chuông, thật lâu thật lâu không nghe thấy gì cũng không ai ra mở cửa khiến nó càng nóng lòng. Rốt cuộc thì cửa cũng mở ra. Trong khi nó vẫn chưa kịp hỏi đã có chuyện gì thì đã bị hắn ép sát vào tường hôn đến như trời đất ngã nghiêng.
Bách Sanh chỉ mặc 1 cái áo tắm của khách sạn, dây thắt ngay hông cũng chỉ buộc nhẹ.
Tiểu Liêu bị hắn đè lại, hôn thật sự rất mãnh liệt, muốn thở không nổi. Nó nhẹ nhàng đẩy hắn ra “Bách Sanh?”
Bách Sanh hôn khắp mặt nó, nồng nàng nhưng không quá thô lỗ, mỗi lần đều rất nhẹ nhàng, Tiểu Liêu cười ôm lấy thắt lưng hắn “Bách Sanh, anh không khỏe?”
Bách Sanh không nói, tay từng chút hạ theo sợi tóc nó, cuối đầu ngặm lấy cổ nó. Tiểu Liêu tương đối ngây thơ. Đối với những chuyện tình cảm con người đều chỉ xem từ truyện tranh, cũng không biết quá trình đó là thế nào. Nửa mê nửa tỉnh bị Bách Sanh hôn nhiều lần.
Khi Bách Sanh đem nó đặt ở trên giường, bắt đầu cởi quần áo nó ra, tư tưởng của nó vật lộn thật lâu. Tuy rằng không hiểu lắm, nhưng trong giây phút đó thật sự hoảng loạng, có chút ngượng ngùng khó xử. Trên người nó bây giờ là người con trai nó thích, lại đang ngọt ngào hôn nó, nó cũng rất thích. Nhưng mà sau này còn gặp mặt, tình huống như vậy nó thật có chút thẹn thùng, xấu hổ.
Bách Sanh giờ phút này như 1 người khác. Dược tính của thuốc kích tình quá mạnh, trong mắt hắn bây giờ tràn ngập hình ảnh của nó. Nhìn toàn thân nó trắng đến mê người, dục vọng trong người phát ra càng khó nhịn được. Hắn dùng lực cởi bỏ váy của Tiểu Liêu. Tay đang nắm chặt váy của nó cũng từ từ nới lỏng.
Bách Sanh từng chút từng chút cởi bỏ hết những thứ trên người nó. Tiểu Liêu kề sát người hắn, bị sức nóng của người hắn dọa 1 phen “Bách Sanh, anh bị sốt phải không?”
Bách Sanh ngậm lấy cánh môi nó, nhẹ nhàng vuốt lấy cái eo nó “Tiểu Liêu … giúp anh.”
Tiểu Liêu không hiểu ý hắn rốt cuộc là cái gì, chỉ biết để hắn tùy ý hôn, ngặm lấy phần vành tai nó. Tiểu Liêu chịu không nổi, co rút người lại. Hắn liền lập tức siết chặt vòng eo nó, không để nó lùi. Theo đường thẳng hôn xuống dưới, đến phần xương quai xanh nơi hấp dẫn tinh tế.
Khi hắn nhẹ nhàng thâm nhập vào, Tiểu Liêu bắt đầu giãy giụa “Đau.”
Bách Sanh giỗ nó, cuối đầu vẫn tiếp tục hôn. Thân thể nó cứng đờ lập tức mềm nhuyễn lại. Đầu lưỡi của hắn, chậm rãi thâm nhập, Tiểu Liêu ra sức nắm chặt lấy ga giường bên dưới, dùng sức đẩy hắn ra “Đừng …. Thế này rất kỳ cục, Bách Sanh.”
Mồ hôi đã thấm ướt cả tấm lưng hắn, sớm hắn đã không còn chịu đựng nổi, hắn hôn nó, nhẹ nhàng cọ xát. Tiểu Liêu bắt đầu chống đẩy, cảm thấy Bách Sanh giờ này như không còn giống hắn nữa, không hề nghe thấy tiếng nó nói. Nó bắt đầu hoảng sợ, nó hướng lên trên dùng chân đạp mạnh.
Bách Sanh đè nó lại, hôn mạnh từ chậm rãi chuyển qua bắt đầu có chút vội vàng. Tiểu Liêu không nghe vẫn sợ hãi. Nước mắt lượn quanh mắt nó, nó ra sức đánh vào ngực hắn, nhưng căn bản là không có hiệu quả, Bách Sanh giống như 1 ngọn núi, ra sức áp chế nó, nó vùng thế nào cũng không ra được.
Tiểu Liêu khóc hết sức, ra sức gọi hắn, nhưng căn bản hắn không nghe thấy.
Bách Sanh nhịn không được, thô bạo xông vào, gặp trở ngại vẫn ra sức tấn tới. Tiểu Liêu đau đến la không nổi. Cắn lấy mu bàn tay mình, nước mắt vẫn cứ tuôn ra, nức nở quát gọi hắn. Bách Sanh đầu óc hoàn toàn không nhịn được nắm lấy vòng eo nó, không ngừng ra sức.
Tiểu Liêu khóc đến không còn sức lực, nhìn người phía trên, cảm giác hoàn toàn xa lạ, rất đáng sợ, ánh mắt hắn giờ phút này như đang nhìn con mồi của chính mình. Nó sợ hãi, ánh mắt thất thần nhìn hắn, nó cảm nhận được Bách Sanh hoàn toàn đã thay đổi, không phải là Bách Sanh dịu dàng, kiên nhẫn của trước kia nữa. Có lẽ giờ phút này là con người thật của hắn. Giống như vào cái mùa hè năm đó, hắn đã đẩy nó xuống lầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.