“Có lão thượng thư già khú mắng ca ca ta bất hiếu không nghĩ biện pháp đem Thái Thượng Hoàng cùng Sở Vương giải cứu về, còn có Thôi Hoàng Hậu cũng đang bị bắt.” Lâm Nhữ trưởng công chúa ở Cam Lộ Điện vừa ăn táo vừa nói: “Quả táo chỗ tẩu sao ngọt hơn chỗ ta nhỉ? Ca ca thực là bất công!”
Triệu Phác Chân dở khóc dở cười: “Trưởng công chúa không có việc gì làm sao? Sao cứ chạy đến chỗ ta thế, ngài không đi gặp bằng hữu trước đây sao?”
Lý Nhược Toàn trợn trắng mắt: “Lạc Dương và Trường An đều đình trệ, thật vất vả mới thu phục được, các nhà đều bị cướp bóc một phen, giờ quý tộc hào môn đều nghèo leng keng, chỗ nào cũng không dám ăn tiệc, mà mẫu hậu cũng không còn……” Lý Nhược Toàn nhỏ giọng nói: “Tuy nói đã gần một năm nhưng Hoàng Thượng vẫn còn mặc đồ tang, không ai dám xuất đầu chọc ʍôиɠ hổ.”
Triệu Phác Chân cúi đầu nói: “Lão đầu mắng Hoàng Thượng bất hiếu kia thì sao? Sau đó Hoàng Thượng xử lý thế nào?”
Lý Nhược Toàn cười lạnh một tiếng: “Hoàng Thượng mới không thèm xử lý đâu. Hoàng Thượng liền nói ông ta nói phải, chính huynh ấy cũng ngày đêm ăn không ngon ngủ không yên, tâm tư bồn chồn, nhưng Thanh Phồn bên kia đưa điều kiện quá cao, hiện giờ trong triều không có người phù hợp đi đàm phán, vì thế liền để lão đại nhân này làm sứ giả hòa đàm, để ông ta đến Thanh Phồn đàm phán.”
Triệu Phác Chân nhoẻn miệng cười: “Kỳ thật Thanh Phồn bên kia hẳn cũng biết những người trogn tay đã vô dụng, có thể lấy bao nhiêu thì lấy, Hoàng Thượng không có khả năng từ bỏ đất cày ruộng tốt nhất để thỏa mãn đối phương.”
Lý Nhược Toàn oán hận nói: “Đã cướp đoạt rất nhiều trân bảo mang đi, còn bắt rất nhiều người làm nô ɭệ, vậy mà bọn họ vẫn lòng tham không đáy, mang không được liền phóng hỏa. Toàn bộ trân bảo trong hai cung ở Trường An, Lạc Dương đều bị cướp bóc không còn, nhiều sách quý đều bị lửa đốt sạch.” Thần sắc nàng ảm đạm: “Trước kia có mấy khuê tú cùng ta lui tới, có người bị bắt, có người may mắn trốn thoát nhưng cũng bị đạp hư, vội vội vàng vàng gả cho người, hiện giờ cho dù muốn đánh bài cũng không có đủ người……” Lúc trước nàng ta còn vì việc mình phải đi hòa thân mà cảm thấy thẹn, sau đó lại phát hiện bây giờ muốn tìm một người đến chế nhạo nàng ta cũng khó.
Một đường này Triệu Phác Chân đã thấy đô thành từng cẩm tú phồn hoa giống như bị rửa trôi, triều đình và dân chúng đều đang nỗ lực quên đi ký ức và thống khổ kinh hoàng kia, cũng nỗ lực bình phục cuộc sống của chính mình. Nhưng đau xót không biết đến bao giờ mới có thể quên đi. Lý Tri Mân kết thúc toàn bộ chiến loạn này, danh vọng của hắn trong lòng dân chúng giống như thần tiên, nhưng mọi người đều biết, hắn tiếp nhận chính là một quốc gia tàn khuyết cỡ nào. Triều đình điêu tàn, quốc khố trống không, quốc sự nát nhừ, không mất vài thập niên thì không thể bình ổn được. Mọi người cần thời gian, mà hoàng đế cũng cần thời gian.
Nàng bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, hỏi Lý Nhược Toàn: “Đều bị thiêu hết sao? Vậy Lang Hoàn kho sách thì thế nào?”
Lý Nhược Toàn ngẩn ra: “Ta cũng chỉ nghe đám cô cô nói, lúc thành phá phụ hoàng không tiếng động rời đi, mẫu hậu…… Vẫn luôn bị cầm tù trong lãnh cung. Lúc biết thành bị phá, mẫu hậu liền tập hợp hết cung nhân và phi tần còn lại, mở tư khố của riêng mình, nói rằng bà muốn hi sinh cho tổ quốc, nhưng không cần để mọi người cũng chết cùng vì thế bà để bọn họ tự lấy chút lộ phí, lau mặt, đổi quần áo, tìm cách trốn lên núi non hay trong chùa chiền để giữ tính mệnh, sau đó bà liền một mình đi lên tường thành…… Sau đó trong cung bị cướp đoạt không còn gì, khắp nơi đều bị phóng hỏa, hiện giờ cũng chỉ miễn cưỡng tu sửa mấy cung điện để chúng ta ở.” Nàng rơi nước mắt không ngừng: “Ca ca thu phục Lạc Dương rồi thì có một ít cung nhân nhớ ơn nhân đức của mẫu hậu mà trở về.”
Trong lòng Triệu Phác Chân rầu rĩ, nhẹ nhàng vỗ về an ủi nàng nhưng ai biết Lý Nhược Toàn bỗng nhiên lớn tiếng kêu khóc: “Nếu biết lúc xuất giá đi hòa thân là sinh ly tử biệt thì ta không nên tức giận với mẫu hậu. Ta còn mắng bà vô dụng, không bảo hộ được chúng ta, còn bị phụ hoàng ghét bỏ, lại hại ta bị đưa đi hòa thân…… Vì sao ta lại nói thế, nếu lúc ấy ta nói lời tốt hơn, hy vọng để bà làm chủ, có phải mẫu hậu sẽ vì còn phải chiếu cố đứa con gái không nên thân là ta mà không chết không? Các cô cô nói lúc ấy mẫu hậu cứ nghĩ ta đã chết rồi, ngày đêm khóc nỉ non đau thương, thậm chí bà còn cầu phụ hoàng phái người đi tìm ta nhưng phụ hoàng lại bỏ mặc…… Ta không cần một Hoàng Hậu vĩ đại hy sinh cho tổ quốc, ta chỉ cần nương ta thôi …”
Đứa nhỏ này, lúc đi hòa thân bị vu oan đuổi giết lưu lạc đến bên ngoài cũng không khóc, tuy hùng hổ không tình nguyện nhưng vẫn tay làm hàm nhai mà dạy học một thời gian. Hiện giờ nàng có thể như ý nguyện trở về, nhưng lại phát hiện nước đã mất, nhà đã tan.
Nàng khóc trong chốc lát, Triệu Phác Chân mới kêu Hoàn nhi bưng nước đến để trưởng công chúa rửa mặt, một lần nữa trang điểm, chải đầu. Lý Nhược Toàn khóc trận này xong thì thoải mái nhiều, vừa xoa xoa bụng vừa nói: “Ta muốn ăn gà! Muốn ăn gà chưng nước muối tẩu làm! Còn muốn ăn gà chưng với chồi non của cẩu kỷ, và thịt viên đầu sư tử!”
Làm thì làm, thấy nàng ta đáng thương, Triệu Phác Chân bất đắc dĩ nói: “Được rồi, để ta cho người đi ướp gà.”
Triệu Phác Chân nghĩ Thất Cân cũng thích ăn gà nàng làm nên chưng hai con. Mà đưa cho Thái Tử thì không thể không cho hoàng đế, tuy hắn vẫn ăn chay nhưng vẫn phải đưa qua cho đủ lễ. Vì thế nàng liền chuẩn bị một con gà chưng, một chén canh gà nấu với lá cẩu kỷ, bốn viên đầu sư tử, sau đó gọi người mang đi đằng trước. Sau đó nàng quay về làm gá xé nấu cháo cho Quan Âm nô, rồi mới cùng trưởng công chúa dùng bữa tối.
Trong Trinh Quán điện, Lý Tri Mân đang cùng đám người Tống Triêm, Thượng Quan Khiêm, Công Tôn Ngạc nghị sự. Buổi chiều Thất Cân mệt nhọc nên một mình nằm trêи long sàng sau bình phong ngủ gật. Văn Đồng lặng lẽ đi tới thì thầm vài câu với Lý Tri Mân, hắn không quá để ý, gật đầu nói: “Để Thái Tử ở sau điện ăn đi.” Sau đó lại hỏi đám người Tống Triêm: “Hiện giờ vẫn nên miễn thuế để khuyến khích nông dân, cho dù có thu thuế thì cũng không thu được, ngược lại còn tạo thành lượng lớn người vì trốn thuế mà tha hương, không có lợi cho việc hồi phục quốc gia.”
Tống Triêm nói: “Nông là gốc, miễn thuế má cũng được, nhưng thương thuế thì không thể bỏ…”
Lục Hữu Dung hiện giờ đã là Hộ Bộ Thượng Thư, lại được Bạch gia nhờ vả nên nói: “Thương thuế nếu quá nặng cũng bất lợi cho việc lưu thông buôn bán, theo ý thần thì chỉ cần quản lý nghiêm hai ngành muối và sắt…… Những ngành khác thả được thì thả, đặc biệt là thuế cho tiểu thương hộ nên xóa thì mới có thể thịnh vượng.”
Mới nói vài câu, một cỗ mùi gà chưng thơm phức đã bay đầy trong điện, mấy đại thần đều nuốt nuốt nước miếng, hoàn toàn không có tâm trạng mà thương nghị cái gì. Tống Triêm vốn là kẻ mặt dày, sớm đã hít hít mũi nói: “Đây là gà chưng nước muối, nhất định là Đức phi nương nương làm, người khác không làm ra được cái vị này! Vừa béo vừa mềm, vừa thơm phức……” Sau đó ông ta dày mặt hỏi: “Hoàng Thượng săn sóc, chắc đêm nay còn phải tiếp tục thương nghị, không bằng Hoàng Thượng ban cho bọn chúng thần chút đồ ăn, lót lót bụng được không?”
Lý Tri Mân tức giận mà ném bút: “Bảo các ngươi nghị sự thì không nghĩ ra cái gì, còn không biết xấu hổ đi đoạt đồ ăn của Thái Tử!”
Tống Triêm hắc hắc cười hai tiếng, chỉ nhìn Văn Đồng không nói lời nào. Trong lòng Văn Đồng vừa động, cười nói: “Các đại nhân vất vả, Đức phi nương nương cùng Lâm Nhữ trưởng công chúa vừa mới nói chuyện, trưởng công chúa nói muốn ăn gà chưng do đích thân nương nương làm nên nương nương mới làm. Nô tài thấy thức ăn mang đến không còn bao nhiêu, bằng không để nô tài đi nói một tiếng với nương nương, thêm chút đồ ăn cho các vị đại nhân?”
Lý Tri Mân không nói lời nào, Văn Đồng lại biết đây là hắn đã cho phép, Hoàng Thượng ăn chay hồi lâu rốt cuộc đã chịu ăn mặn, hắn mừng đến nỗi hai chân như gắn bánh xe, cơ hồ chạy như bay đến Cam Lộ điện nới với Triệu Phác Chân cùng Lý Nhược Toàn: “Gà chưng nước muối Thái Tử vô cùng thích, một hơi đã ăn hết một cái đùi gà. Nô tài sợi điện hạ bỏ ăn nên không dám để điện hạ tận hứng, chỉ uống một chén canh, ăn một viên thịt, lại ăn thêm một chén cháo gạo tẻ liền đi nghỉ ngơi. Chỉ là Hoàng Thượng đang cùng Tống thừa tướng, Thượng Quan Thừa tướng, Công Tôn quốc sư, Lục thượng thư nghị bàn quốc sự, sắc trời cũng đã muộn, Hoàng Thượng liền nghĩ đến ban cơm cho mấy vị đại nhân, có vậy mới có sức tiếp tục nghị sự…… Tống thừa tướng lại lặng lẽ nhờ nô tài truyền lời, nói đồ ăn trong cung không thể ăn, vẫn nhớ thương tay nghề của nương nương……”
Triệu Phác Chân nhịn không được hơi hơi mỉm cười, nói: “Gà chưng nước muối thì không làm kịp rồi, nhưng vừa khéo là ta mới ướp một con gà, sợ để đến mai sẽ hỏng, ta sẽ để người nướng lên. Còn có một bộ dạ dày heo ta tính để Thất Cân ăn ngày mai, coi như Thừa Tướng đại nhân có lộc ăn. Có thể thái một đĩa thịt chân giò hun khói, rồi để ngự thiện phòng thêm vài món ăn là được.”
Văn Đồng vui vẻ nói: “Vậy là đủ rồi, Thái Tử điện hạ bên cũng không ăn hết gà. Để nô tài đi truyền lời cho Ngự Thiện Phòng.”
Không bao lâu quả nhiên gà nướng đã chuẩn bị xong, Triệu Phác Chân bôi lên một lớp mật ong, lại bỏ thêm chút tương, cắt dạ dày heo, lại thêm chút trứng vịt bắc thảo, canh cải thìa, vài món cơm nhà linh tinh nữa, tất cả đều để Văn Đồng đưa đến trước điện.
Buổi tối Thượng Quan Khiêm trở về, lại trong phòng mẫu thân: “Đức phi kia không đơn giản, mẫu thân vẫn nên tiến cung nói với Quý Phi để nàng lưu tâm một chút.” Nói xong ông ta đem chuyện hôm nay Hoàng Thượng ban cơm ra nói một lần, lại thêm: “Hôm nay ở lại nghị sự đều là tâm phúc của Hoàng Thượng, nhưng bọn họ giống như đều đã từng ăn đồ Đức Phi làm, cái này cũng thôi,” ông ta dừng một chút: “Ta còn nghe nói thánh mẫu Hoàng Thái Hậu qua đời, Hoàng Thượng bi thương quá độ mà vẫn luôn ăn chay, nhưng hôm nay lại phá lệ ăn gà chưng và canh gà Đức Phi làm.”
“Còn có Thái Tử, ấn theo thời gian Bạch phi được nạp vào vương phủ thì giống như lớn hơn một chút, nhưng đám hài tử không phải đứa nào cũng giống nhau, cũng không chuẩn lắm.”
Thượng Quan lão phu nhân mở to mắt: “Không có người nào nghi ngờ sao?”
Thượng Quan Khiêm lắc đầu: “Hoàng Thượng hiện giờ không có trưởng bối, tông miếu điêu tàn, hơn nữa đứa nhỏ kia lớn lên giống Hoàng Thượng như đúc, ta sợ Bạch gia nữ nhi đã sớm đến bên người Hoàng Thượng hầu hạ, chỉ là bọn họ vẫn luôn đề phòng Thượng Quan gia chúng ta.”
Thượng Quan lão phu nhân mở mắt ra nói: “Hoàng Thượng đăng cơ, lại không phong nguyên phi làm hậu là trong lòng ta đã lộp bộp rồi. Chẳng qua Quý Phi cho rằng đó là vì chuyện Hoàng Thái Hậu qua đời. Có điều hiện nay phải xem Hoàng Thượng nghĩ thế nào. Ta lúc trước còn nghĩ Hoàng Thượng ghi hận chúng ta, tưởng chúng ta phái người ám sát Thanh Phồn Thái Tử, hãm hại Lâm Nhữ công chúa rơi vào hiểm cảnh, bởi vậy một tay đề bạt trọng dụng ngươi, lại để Lân nhi chưởng quản cấm vệ, một tay kia lại đè nặng Quân Nhi không phong Hoàng Hậu. Đó là ngài ấy muốn gõ lên đầu chúng ta. Hiện giờ chẳng lẽ lại vì Đức phi được sủng, Hoàng Thượng sợ nàng ta ủy khuất nên mới chưa phong hậu sao?”
Thượng Quan Khiêm cười khổ một tiếng: “Đại tông năm đó vì không muốn ngoại thích phát triển an toàn mà cả đời không phong hậu, cái này cũng không phải chuyện hiếm. Chỉ sợ là Thượng Quan nhất tộc hiện giờ quá mức lừng lẫy, Hoàng Thượng có điều kiêng kị. Ta đang nghĩ có lẽ nên từ giã sự nghiệp khi đang trêи đỉnh vinh quang, trong triều chỉ để lại Lân nhi là được.”
Thượng Quan lão phu nhân lắc đầu: “Lân nhi còn quá xúc động lỗ mãng, còn cần ngươi vững vàng mà hướng dẫn một phen, bảo bọc mấy năm. Qua mấy năm nữa, đợi Quân Nhi phong hậu, để Bình Nhi sinh hạ hoàng tử, Thượng Quan tộc mới tính ổn (Bà khôn quá đó). Ngày mai ta sẽ vào cung nói với Quý Phi chuyện an bài tài tử thị tẩm.”