Lấy Thân Nuôi Rồng

Chương 204: Dụng tâm




Ở Lang hoàn nữ học, trong Quan Phong Lâu thượng, Thượng Quan Quân vừa dạy xong một tiết học cho đám nữ sinh, nhìn ánh mắt sùng bái của đám nữ sinh nàng ta vô cùng vui sướиɠ mà mang theo Lam Tranh đến phòng nghỉ tạm. Lam Tranh thấy tâm tình nàng ta vui sướиɠ thì tiến lên giúp cởi áo choàng, lại nịnh hót: “Nương nương hôm nay nói thật tốt, nô tỳ thấy đám nữ sinh bên dưới đều bị nương nương làm cho ngây ngẩn, lúc tan học còn nghe các nàng nói trước giờ chưa từng được nghe ai nói tốt như vậy, dẫn chứng phong phú, nói có sách mách có chứng, không hề buồn tẻ, thú vị cực kỳ. So với các đại nhân xuất thân khoa cử của Hàn Lâm Viện ngài còn nói tốt hơn.”
Những lời này hiển nhiên làm Thượng Quan Quân vô cùng hưởng thụ, tuy biết rõ Lam Tranh đang vuốt ʍôиɠ ngựa nhưng nàng ta vẫn vui vẻ. Lúc này nàng ta đang tháo mũ phượng, thả tóc xuống để người chải vuốt, gió từ ngoài thổi vào, trêи mặt nàng ta là tươi cười: “Thượng Dương Cung lúc trước xây thực đẹp, bây giờ sưả lại cũng không tồi, đúng là nên thường xuyên đến đây hơn. Ta cứ nhốt trong hậu cung, cả ngày đầy là đống việc củi gạo mắm muối, người cũng choáng váng, không được hưởng thụ như Đức phi. Ta suy nghĩ rồi, cũng không cần ôm ý tứ chia bè phái, nếu Hoàng Thượng đã có ý mở nữ học thì ta cũng nên xuất chút lực mới phải, nữ tứ thư soạn đã lâu, thật vất vả thiên hạ mới thái bình, phải lưu truyền rộng rãi ra ngoài, để nữ tử trong thiên hạ đều có tehẻ biết chữ, đọc sách, tài đức vẹn toàn, thi triển tài hoa.”
Lam Tranh phỏng đoán suy nghĩ của nàng ta, biết nàng ta rốt cuộc đã nghĩ thông suốt, tính tới nữ học bên này cạnh tranh với Đức phi. Nàng ta là đích nữ của Thượng Quan tộc, lại là tài nữ có danh vọng bên ngoài, lúc trước có công khởi xướng nữ khoa cử, lung lạc được không ít nữ cử nhân, nếu nàng ta muốn giở thủ đoạn thì Đức phi chưa chắc đã che được danh tiếng của nàng ta. Lúc này Lam Tranh mới vội cười nói: “Đức phi làm sao có thể nghĩ tới việc dùng Thượng Dương cung này làm nữ học chứ? Còn dám làm ra động tĩnh lớn để các châu huyện thu nữ hài tử bị bỏ hoặc bị bệnh đưa đến nữa học? Chúng nô tỳ đều cảm thấy chuyện này hẳn là chủ ý của Hoàng Thượng. Đức phi trước kia ở bên người Hoàng Thượng cũng chỉ ôn tồn cẩn thận, lại an tĩnh nghe lời mới được Hoàng Thượng thích. Ngài ấy dạy nàng ta viết chữ, đọc sách, nay giúp nàng ta an bài hết cũng là chuyện thường. Nô tỳ nghe nói Đức phi ở bên này giảng bài cũng chỉ dạy vẽ chân dung, không có thần vận. Trước nay người ta cũng không chuộng cái loại vẽ này, chỉ nói nó là vẽ tượng. Hiện tại đám nữ học sinh đa phần đều không muốn học phương pháp vẽ kia, nô tỳ thấy chờ nương nương mở lớp thì những người muốn đến nghe ngài giảng bài hẳn sẽ càng nhiều hơn.”
Thượng Quan Quân nhìn bầu trời trong xanh ngoài cửa sổ, thi thoảng có con cò trắng bay qua, đẹp không sao tả xiết khiến tâm tình người ta cũng thoải mái theo. Nàng ta như suy tư gì nói: “Ánh mắt và lòng dạ của bệ hạ không phải người thường có thể so được. Trước ngài ấy giấu tài, lừa nhiều người, đến ta cũng ngu muội, đại khái khiến Hoàng Thượng thất vọng rồi. Hiện giờ chỉ có cố gắng lên, làm ra một phen sự nghiệp sáng chói mới có thể làm Hoàng Thượng một lần nữa coi trọng ta.” Một ngày xuân năm xưa hắn cũng từng nói có kỳ vọng với mình, bởi vậy mới hạ quyết tâm cứoi mình. Đáng tiếc mình bị Thượng Quan nhất tộc che giấu, lại si mê với quyền lực hư ảo, không chân chính giành lấy tín nhiệm và tấm lòng của hoàng đế, thế nên mới sai lầm mấy năm nay. Cũng may hiện giừo còn chưa muộn, hắn cũng phong mình làm Quý Phi, tức là mình còn hữu dụng, có lẽ còn có chờ mong chăng?
Vô luận như thế nào, mình hẳn là hiếu thắng hơn nữ nhân chỉ biết sinh hài tử kia đúng không? Đức phi chẳng qua là công cụ Hoàng Thượng dùng để sinh con mà thôi, đối với mình mà nói thì người nào sinh hài tử chẳng được, đều không quan trọng, mình căn bản không phải người của Thượng Quan gia, vì thế Thượng Quan Bình hay Đức phi sinh hài tử đều không quan trọng. Quan trọng nhất là mình làm sao một lần nữa lấy được tín nhiệm của hoàng đế, để hắn biết mình mới là Hoàng Hậu thích hợp nhất.
Đức phi, trong lòng Thượng Quan Quân lặng yên gọi tên người này. Nàng ta đến tột cùng là công cụ sinh hài tử của Hoàng Thượng hay đá mài dao dùng để mài giũa chính mình, hay sủng phi của Hoàng Thượng, tất cả đều không quan trọng bởi vì sủng phi trong lịch sử có mấy ai có kết cục tốt đâu? Quan trọng nhất chính là mình có thể làm được việc lớn gì, có lợi gì với Hoàng Thượng —— vậy cứ để mình thi triển tài hoa ở ngay sân khấu mà Hoàng Thượng vì Đức phi dựng lên này đi!
Nàng ta trầm tư, Lam Tranh lại có chuyện trong lòng, suy nghĩ hồi lâu mới do dự nói: “Hôm nay lại có một việc có chút cổ quái.”
Thượng Quan Quân không chút để ý nói: “Chuyện gì?”
Lam Tranh nói: “Nương nương chính là quý nhân trong cung, nữ học bên này không dám chậm trễ ngài, hôm nay những người đến nghe ngài giảng bài cũng đều được liệt kê để trình lên. Nô tỳ nhìn qua thì lại thấy một cái tên gọi là Triệu Linh Chân.”
Thượng Quan Quân bỗng nhiên ngẩng đầu lên, Lam Tranh nói: “Nô tỳ vừa thấy tên này, cũng có chút để tâm, liền lệnh cho học quan đem lý lịch nữ sinh này lên, quả nhiên là người của Liên Sơn, đã gả chồng, lại là phu nhân thế tử Liên Sơn, lần này đi cùng thổ ty lão phu nhân, người được phong là Tuệ Mẫn phu nhân vào kinh tham dự thọ yến. Nàng ta nghe nói nữ học hưng thịnh thì nhờ người đưa vào để tham quan.”
Ánh mắt Thượng Quan Quân sắc bén mà nhìn qua Lam Tranh khiến nàng kia dần dần có chút do dự gọi: “Nương nương……”
Thượng Quan Quân nhàn nhạt nói: “Đây đại khái chính là thân muội muội của Đức phi đúng không?”
Lam Tranh nói: “Đức phi là lấy thân phận nữ nhi Bạch gia mà vào cung, không chịu nổi một kϊƈɦ này, nếu có thể dùng Triệu Linh Chân…… Nhất định có thể khiến Đức phi mất mặt, xem nàng ta còn dám không biết tốt xấu mà ở trong cung nữa không.”
Thượng Quan Quân nhàn nhạt nói: “Đức phi mất mặt, chính là Thái Tử mất mặt, Thái Tử mất mặt, chính là Hoàng Thượng mất mặt, Hoàng Thượng mất mặt, chẳng lẽ ta làm Quý Phi sẽ được tốt sao?”
Lam Tranh không nghĩ đến Thượng Quan Quân cư nhiên sẽ phản đối, lập tức lắp bắp: “Này…… Nương nương nói đúng……”
Thượng Quan Quân cười lạnh một tiếng: “Triệu Phác Chân lúc trước là thị tỳ được Hoàng Thượng sủng ái, việc này cận thần của Hoàng Thượng có ai không biết? Là Liên Sơn nữ quan, hay là nữ nhi thương nhân có quan trọng không? Cho dù thế nào thì nàng ta vẫn là mẹ đẻ Thái Tử, sủng phi của Hoàng Thượng, đây mới là thân phận thực của nàng ta. Thân phận nữ nhi Bạch gia chẳng qua là để thông báo với thiên hạ, cho Thái Tử một cái thân phận không trở ngại, cho Đức phi một nhà ngoại giàu có, để nàng ta có căn cơ, nhưng mọi thứ đều chỉ là một ý niệm của Hoàng Thượng mà thôi. Thân phận của nàng ta chưa bao giờ quan trọng, quan trọng là Hoàng Thượng coi trọng nàng ta mà thôi. Ta vì sao phải ở cái lúc Hoàng Thượng đang sủng ái nàng ta này mà đi tìm đen đủi chứ? Thiên hạ mới định, Hoàng Thượng trăm công ngàn việc, Thái Tử cũng không phải nhi tử của mình Đức Phi, nếu động vào hắn tức là động đến căn cơ quốc gia, khiến Hoàng Thượng hao tổn tinh thần, mà đối với Đức phi, đối với ta chẳng có chỗ tốt nào. Trai cò đánh nhau ngư ông được lợi, chẳng qua là rơi vào cái bẫy kẻ khác đang dựng ra thôi.”
Lam Tranh đổ mồ hôi lạnh: “Là nô tỳ suy xét không chu toàn……”
Sắc mặt Thượng Quan Quân thật ra đã mềm xuống: “Cái này không trách ngươi, đây là do kẻ có tâm mượn lời ngươi đưa đến trước mặt ta, cũng là thủ đoạn do thế gia dạy mà ra. Càng như thế ta lại càng không để đối phương được như ý muốn. Ta cùng Đức phi, đều ở trêи thuyền của Hoàng Thượng, ngươi chỉ cần nhớ kỹ nếu chúng ta đấu nhau thì người bị thương chính là Hoàng Thượng. Ngôi vị hoàng đế chưa ổn, tương lai chưa ai biết ra sao, không cần tự mình nháo lên.” Nàng ta lại nhìn Lam Tranh, ôn nhu nói: “Ta biết lúc trước Triệu Phác Chân cùng ngươi đều là hầu hạ bên người Hoàng Thượng, hiện giườ nàng ta lại không giống trước khiến trong lòng ngươi có chút bất bình.”
Lam Tranh vừa thẹn lại quẫn: “Nương nương, là nô tỳ ngu muội……”
Thượng Quan Quân phất phất tay: “Không cần che lấp, cái này cũng chẳng trách ngươi, ngay cả ta trước kia cũng có chút nhìn không thấu, chậm trễ nhiều thời gian để tranh giành. Hiện giờ nghĩ lại, ánh mắt lúc đó thực thiển cận, phải lấy đại cục làm trọng mới tốt.” Nàng ta nhìn Lam Tranh, lời nói thấm thía: “Lấy sắc thờ người, sắc suy thì tình mỏng, nếu nữ tử đều đặt cược lên người trượng phu thì một khi ân sủng không còn, vậy việc ngã xuống chỉ là một sớm một chiều. Ngươi chỉ cần nhìn xa chút, không cần so đo được mất nhất thời.” Nàng ta vốn không giống phụ nhân bình thường, tính tình kiên cường, qua mấy ngày đau khổ vừa rồi nàng ta dần nghĩ thông suốt, hiện giờ giáo huấn Lam Tranh cũng coi như có vài phần chân tình.
Lam Tranh thẹn nói: “Nương nương nói đúng, nô tỳ từ trước ở trong cung, gặp đủ loại tính kế, lúc trước đều có thể nhìn thấu. Hiện giờ lòng dạ nô tỳ lại hẹp hòi, bị người ta lợi dụng, muốn chơi xấu nương nương, nô tỳ sau này sẽ cẩn thận hơn.”
Thượng Quan Quân cười lạnh một tiếng: “Thái Thượng Hoàng trở về, những kẻ có dụng tâm kín đáo tự nhiên lại rục rịch.” Nàng ta muốn nói thêm gì đó nhưng đã có người bên ngoài bẩm báo: “Bẩm nương nương, Sở Vương điện hạ hôm nay cũng tới dạy thư pháp cho nữ học, nghe nói Quý Phi nương nương ở đây liền thỉnh đến vấn an.”
Thượng Quan Quân ngẩn ra, sau khi suy nghĩ liền nói: “Thỉnh Sở Vương điện hạ đến đây đi, đều là người một nhà, thật không cần khách khí như vậy.”
Lý Tri Bích mặc một thân áo xanh tiến vào, cả người không còn tiêu điều như trước mà đã trở lại bộ dáng ôn văn nho nhã, mưo hồ có chút thần thái ung dung lương thiện trước kia. Hắn tiến vào liền hành lễ: “Quý Phi nương nương.”
Thượng Quan Quân hơi hơi nghiêng người, mỉm cười đến: “Không cần đa lễ, đều là người một nhà, Sở Vương điện hạ hiện giờ cũng đến Lang Hoàn nữ học giảng bài sao?”
Lý Tri Bích nói: “Ngày dài nhàm chán, có đôi khi thần cùng đám lão tiên sinh của Hàn Lâm Viện tâm sự mới biết bên này thiếu tiên sinh, vì thế tự đề cử mình dạy các nàng thư pháp.”
Thượng Quan Quân thở dài: “Điện hạ thi họa, thư pháp theo một trường phái riêng, đám nữ học sinh này quá may mắn. Hôm nay ta đi ngang qua viện dạy thi họa, nhìn thấy bên hành lang có một bộ núi sông đồ, cực kỳ lạnh lẽo thê thương, xem đến có vẻ giống bút lực của ngài nhưng lạc khoản bên dưới lại không đề tên, phong cách lại khác trước nên ta vẫn do dự không dám đoán.”
Trong lòng Lý Tri Bích run lên, nhớ tới lúc còn nhỏ vô tư, Thượng Quan Quân vẫn luôn là tri âm tốt nhất của chính mình nhưng hiện giờ thiên hạ đổi thay, nàng đã gả cho người khác…… Hắn thu hồi tâm tư, hơi hơi buồn bã nói: “Thật đúng là thần vẽ, ngày đó bị bắt, một đường tây hành, gặp được núi sông thê lương, không một ngày thần không nghĩ hay cứ thả mình theo dòng nước mà trôi, không cần trầm luân tại nhân gian này để chịu tra tấn nữa. Nhưng người ta sống trêи đời đâu thể như ý mình. Hiện giờ quay về với cẩm tú ngày xưa, chỉ giống như đó là một hồi mộng, bởi vậy thần cũng ngộ ra vài điều, phong cách cũng không quá giống lúc trước. Nhóm tiên sinh dạy vẽ ở đây lại khen thần có tiến bộ, trong tranh có thiền ý, mà bản thân thần lại không quá thích.”
Thượng Quan Quân trầm mặc trong chốc lát nói: “Điện hạ thiên tư hơn người, chỉ chớ có nghiên cứu mấy thứ phật pháp thiền định đó quá mức, đừng để lạc lối mới tốt.”
Lý Tri Bích là lớn lên cùng nàng ta, biết nàng ta có mâu thuẫn với việc tăng đạp, cảm thấy bọn họ chỉ là mê tín. Hiện giờ nàng ta khuyên nhủ mình, lại là thật lòng, vì thế hắn cảm thấy ấm áp trong lòng, nhẹ giọng nói: “Đa tạ nương nương khuyên nhủ, cũng thỉnh nương nương quý trọng bản thân, nếu trong cung có gì không tiện thì không cần khách khí, cứ sai người tới nói với ta, ta sẽ thay ngài làm.”
Thượng Quan Quân ngẩng đầu nhìn vào mắt Lý Tri Bích, lại bị nhu tình trong mắt hắn làm cho lắp bắp kinh hãi, đứng lên nhẹ giọng nói: “Đa tạ Vương gia chỉ giáo, Vương gia còn có chuyện gì sao?” Đây là ý tiễn khách, Lý Tri Bích biết nàng luôn là tính tình quật cường cao ngạo, sẽ không dễ dàng để lộ yếu ớt vì thế hắn cũng đứng dậy cáo từ, lại nói: “Nương nương thân phận cao quý, chớ để ý đến tiểu nhân là được.”
Thượng Quan Quân tiễn hắn đi, lại đứng bên song cửa, như suy tư gì mà nhìn Sở Vương lên xe rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.