Lấy Thân Nuôi Rồng

Chương 207: Bất đồng




Lưu Nhị Ni của Công học bộ kϊƈɦ động cả đêm không ngủ được. Nàng ta lăn qua lộn lại trêи giường kẽo kẹt kẽo kẹt, nữ sinh cùng phòng chịu không nổi oán trách nàng: “Buổi tối ngươi ăn no quá rồi hả? Sau cứ lật tới lật lui vậy, không cho người ta ngủ hả?”
Lưu Nhị Ni nói: “Ngươi biết hôm nay đám cô cô an bài ta đi đâu không? Nữ học bên này mua một máy dệt cực lớn, có thể dệt ra tấm vải bố thật lớn! Thật sự thần kỳ, bởi vì lúc trước trong nhà ta cũng có làm chút việc dệt vải nên mới được chọn đến hỗ trợ.”
Vị cô nương còn lại tên là Hồ Vân Nhi dỗi nói: “Đúng là không có tấm mắt, chẳng phải chỉ là một cái máy dệt tân tiến một chút thôi sao? Đáng để ngươi xoắn đến xoắn đi như con mèo thế hả?”
Lưu Nhị Ni nói: “Ngươi biết cái gì, lúc thử máy dệt, Đức phi nương nương tới! Ngài ấy đứng ngay bên cạnh nhìn ta dệt vải đó. Nàng thực quá mức xinh đẹp, Quan Âm trong tranh tết cũng không đẹp bằng nàng đâu.”
Một nữ sinh tên Đỗ Lệ Nương ngẩn ra: “Đức phi nương nương?” Sau đó nàng ta lại cười: “Chắc là thấy hiếm lạ nên tới xem, hiện tại nàng ta ít đến, trong nữ học đều truyền nói tài học của nàng ta không so được với Thượng Quan Quý Phi, chỉ biết một ít công phu tính xổ linh tinh, tự biết xấu hổ nên không dám tới.”
Lưu Nhị Ni nói: “Ta khinh!” Sắc mặt nàng đỏ ửng: “Các nàng thì biết cái gì! Hôm nay vị tiên sinh dạy nhạc lý của chúng ta nói với nàng rằng Thượng Quan Quý Phi cố ý gạt đám nữ học sinh vừa học vừa làm không hiểu thơ từ như cúng ta ra khỏi chuyện dâng tặng lễ vật.”
Hồ Vân Nhi buồn bã nói: “Cái này có gì kỳ quái, thọ lễ này ta nghe nói văn võ bá quan đều tham gia, cũng đều muốn dâng thơ ca tụng thánh thượng, Thượng Quan Quý Phi là người nào chứ, chỉ trách chúng ta xuất thân từ gia đình nghèo khổ, một cái chữ to không biết, hiện giờ ở chỗ này có thể được ăn no, có thể biết chữ, có thể học chút tài nghệ tương lai ra ngoài mưu sinh đã là đủ rồi. Còn chuyện lộ mặt trước Hoàng Thượng thì sao đến lượt bình dân bá tánh chúng ta chứ? Chỉ có thế gia tiểu thư mới xứng, cha huynh các nàng đều ở địa vị cao.”
Trêи mặt Lưu Nhị Ni lại tỏa ánh sáng: “Đức phi nói, nàng cũng có thể chuẩn bị một phần thọ lễ, đến lúc đó chúng ta cùng hiến lễ cho Hoàng Thượng. Lễ này không cần biết viết thơ cũng có thể tham dự!”
Đỗ Lệ Nương cười nói: “Xem ngươi kϊƈɦ động thế này hẳn là liên quan đến cái máy dệt ngày hôm nay phải không? Nương nương sẽ không phải muốn dệt vải gì đó dâng tặng Hoàng Thượng chứ? Cái này quá mức tầm thường, công phu dệt vải mèo ba chân của chúng ta thì có thể làm ra cái gì, sợ là so với cống phẩm hoàng gia còn thua xa, sao có thể so được với thơ ca độc đáo cao nhã của những người kia?”
Lưu Nhị Ni lắc đầu: “Đúng là dệt vải, nhưng là dệt một bộ cẩm tú sơn hà bản đồ! Nương nương nói nàng sẽ vẽ phác thảo trước, chúng ta tinh tế dệt theo, nhất định sẽ dệt ra một bức cẩm tú sơn hà đẹp nhất!”
Hồ Vân Nhi giật mình nói: “Bản đồ ư? Đây chính là quân cơ quan trọng, ta nghe nói không có chỗ nào có bản đồ đầy đủ.”
Lưu Nhị Ni nói: “Nương nương chính là mẹ đẻ Thái Tử, tự nhiên là có! Còn nữa, các ngươi còn chưa thấy cái máy dệt kia, vải dệt ra khổ lớn, lại có hoa văn mới lạ, đến lúc đó dệt ra một tấm vải gấm đồ sộ, tất nhiên là đẹp không tả xiết!” Trêи mặt nàng ta là si mê nhưng những nữ sinh khác lại không có tự tin, lẩm bẩm nói: “Đơn giản cũng chỉ là chút việc dệt vải, có tiền đồ gì đâu.”
Lưu Nhị Ni lại lắc đầu: “Các ngươi sai rồi, chúng ta thật không nên thiếu tự trọng, ta nói cho các ngươi biết hôm nay Đức phi nương nương cùng Hoa tiên sinh nói chuyện ta đã nghe được hết. Nàng nói, Lang Hoàn nữ học được lập ra không phải vì dạy nữ tử thi thư ca phú, phong hoa tuyết nguyệt, mà để chúng ta ra ngoài có thể an cư lạc nghiệp, mở ra sự nghiệp, không cần dựa vào người khác, có tự trọng có cốt khí, tự mở đường cho mình.” Nàng đem những gì nghe được hôm nay đều nói lại. Trí nhớ của nàng tốt, nói xong thì đám nữ sinh còn lại đều trầm mặc, sau đó dần dần có người không đủ tự tin nghị luận: “Sao có thể có tự trọng chứ? Đây đều là những việc chỉ có bá tánh làm, có thấy tiểu thư phú quý nào làm đâu.”
Lại có người phản bác: “Người khác khinh thường những việc này thì đã sao? Tự chúng ta kiếm tiền, đúng là sẽ không bị gia đình quản lý, muốn gả cho ai thì gả, cha mẹ chồng cũng không thể khó xử.”
Mọi người trong phòng dần bàn tán sôi nổi, mỗi lời Triệu Phác Chân nói đều nhanh chóng truyền khắp đám nữ sinh, rốt cuộc khiến các nàng cảm giác được phấn chấn và kiêu ngạo. Sau đó chuyện này còn truyền đến bộ cao đẳng chuyên tu, rồi Thượng Quan Quân cũng nghe được những lời này và chuyện Đức phi tổ chức dệt gấm làm lễ vật dâng cho Hoàng Thượng. Lam Tranh cười nói: “Hiện giờ nghe nói cũng có không ít nữ học sinh rất tin tưởng nàng ta, nói nàng ta không đua đòi, không ham hư vinh, học mấy kỹ năng kia so với đám tứ thư ngũ kinh, phong hoa tuyết nguyệt, thơ từ ca phú không thể ăn kia thì đều tốt hơn. Hiện giờ bọn họ còn tôn sùng nàng ta.”
Thượng Quan Quân hơi hơi mỉm cười: “Trí biết ở truy nguyên (nghiên cứu sự vật, nghiền ngẫm suy nghĩ), nàng ta nghĩ như thế cũng không sai nhưng rốt cuộc cũng là xuất thân nô tỳ, ánh mắt quá hẹp. Nàng ta đã quên mất mình cũng vì tinh thông tứ thư ngũ kinh, thơ từ ca phú mới được Hoàng Thượng coi trọng và hỗ trợ, rồi mới có thể sáng lập Lang Hoàn nữ học, tạo phúc cho nhiều nữ tử. Điều này chứng minh nữ tử muốn thật sự làm được việc, thay đổi quy tắc thì phải đứng ở chỗ cao. Nếu nàng ta chỉ biết vẽ, dệ, tính toán thì có thể đi tới ngày hôm nay sao? Nàng ta sẽ nghĩ đến việc lập ra nữ học sao? Phụ nhân tầm thường cho dù tinh thông toán học thì cũng thế nào chứ? Vẫn phải hầu hạ cha mẹ, giúp đỡ trượng phu, sinh nhi ɖu͙ƈ nữ, có thể có bao nhiêu quyền tự chủ chứ? Quyền tự chủ lớn nhất khi đó chẳng qua là mua thêm ít châm cài, làm thêm vài món quần áo xinh đẹp, hoặc lúc gả chồng hơi có chtus ý kiến với cha mẹ, chẳng lẽ còn có thể hoàn toàn không dựa vào cha mẹ, gia tộc, trượng phu con cái, một mình tự sống chắc? Nàng ta không phải cũng là mẫu vì tử mà quý sao?”
Lam Tranh cũng cười phụ họa: “Quý Phi nương nương nói lời này là trúng rồi, lúc trước chính là nhờ nàng ta có trí nhớ tốt mới có thể đến thư phòng của Vương gia làm việc, tham dự vào bí sự của Vương gia, rồi lọt vào mắt ngài ấy, lại sinh hạ hoàng tử, rồi có ngày hôm nay. Hiện giờ lại chỉ bảo người khác chớ học theo mình, muốn tự lập tự cường, chỉ học chút tài nghệ có thể kiếm tiền, vậy chẳng phải tự vả mặt!”
Thượng Quan Quân cười nhạt: “Chẳng qua là muốn cạnh tranh với ta, thu phục tâm của đám nữ sinh nghèo khổ kia thôi. Mà luận điệu này của nàng ta lại được Hoàng Thượng cùng các đại thần thích. Bọn nam tử có thể chấp nhận nữ tử có tài hoa, nhưng chỉ giới hạn ở việc hỗ trợ phu quân, dạy dỗ hài tử, chứ không để các nàng vào triều làm quan, cùng nam tử tranh giành. Nam tử có thể cho phép nữ tử có một nghề nào đó, kiếm tiền nuôi gia đình, chứ tuyệt không cho phép nữ tử có tài học, phản nghịch lại cha hoặc chồng, không gả chồng, không sinh con. Luận điệu của nàng ta chính là đón ý nói hùa bọn nam tử, hy vọng nữ tử ưu tú lại không được phép vượt qua nam tử. Cũng khó trách, nàng ta xuất thân thấp hèn, hết thảy đều phải dựa vào Hoàng thượng, há có thể không lấy lòng. Nàng ta lại không có được tâm trí của Thánh Hậu, có gan cùng nam tử trong thiên hạ đối nghịch, đánh vỡ quỹ tắc, sáng tạo ra quy củ, đó mới chính là đại sự! Cũng tùy nàng ta đi!”
Trêи mặt Lam Tranh tuy rằng cười nịnh hót nhưng trong lòng lại nghĩ: Thượng Quan Quân chính là đích nữ thế gia, không trải qua những ngày nghèo khổ, lại không biết một văn tiền có thể làm khó anh hùng hảo hán, huống chi một nữ tử nhu nhược? Mấy ngày nay nàng ta ở Lang Hoàn nữ học, lại cũng động tâm tư muốn học y. Thứ nhất tuổi tác nàng ta đã lớn, từ nhỏ ở trong cung hầu hạ nên cũng ít nhiều có chút bệnh của phụ nhân, toàn là những bệnh không nghiêm trọng đến mức cần đi khám đại phu. Trong nữ học có khoa y, trong đó có sách y để tra cứu, lại có Công Tôn quốc sư tự mình tới dạy châm cứu, sắc thuốc thì không khỏi động tâm, vừa có thể điều dưỡng thân mình, mà về phương diện khác —— vị chủ tử nàng ta đang đi theo này không phải người nghĩ cho người khác, Hoàng Thượng cũng hoàn toàn không có ý niệm sẽ thu mình vào phòng, trong cung lại rất tiết kiệm, trừ bỏ bạc phát hàng tháng thì không có chút tích cóp nào, ngược lại phải tiêu không it vào khảo góp được trước kia. Đi theo vị Quý Phi nương nương này lại không có nước luộc gì —— ngược lại nghe nói Đức phi tiêu pha hào phóng, lúc nào cũng thưởng bạc. Như vậy xem ra, không bằng nhân lúc hiện giờ vẫn là nữ quan, học chút gì đó, đến lúc sau lại kiếm một việc khác, cho dù dạy ở nữ học hoặc là làm việc —— cho dù là Đức phi hay Quý Phi thì hẳn cũng sẽ cho mình mặt mũi. Nhìn Hoa Uyển kia đi, nàng ta hiện giờ tốt hơn mình, ở riêng một viện dành cho tiên sinh dạy học, lãnh lương tháng, ra ra vào vào đều có thể sai sử đám học sinh, thoái mái hơn mình suốt ngày phải cẩn thận hầu hạ trước mặt quý nhân rất nhiều? Trong lòng nàng ta tính toán tỉ mỉ, tâm tình xu nịnh bợ đỡ Thượng Quan Quân trước đó cũng lạnh đi nửa phần. Nàng ta thế này đúng là lãng phí những lời chỉ dạy vừa rồi của Thượng Quan Quân. Trêи đời này chung quy khó có mấy người có thể hiểu được chí lớn của Thượng Quan Quân.
Những lời của Thượng Quan Quân cũng có người tốt truyền đến tai Triệu Phác Chân. Triệu Phác Chân ngạc nhiên nói: “Muốn cho nữ tử tự lập thì phải đối địch với nam tử, đem bọn họ đạp dưới chân mới tính là thắng sao? Đây đâu phải đánh nhau, sao cứ phải phân tôn ti trêи dưới, chẳng lẽ kính trọng, đối xử bình đẳng với nhau không được sao?” Nhưng sau khi suy nghĩ nàng cũng cười nói: “Thượng Quan Quý Phi cũng có đạo lý của đều có nàng đạo lý, thực sự không cần cùng nầng một hai phân đúng sai, trăm sông đổ về biển, dù sao chúng ta đều chỉ muốn các nữ sinh được tốt. Lang Hoàn nữ học có thể để nữ sinh có nhiều lựa chọn khác nhau thì nhiệm vụ coi như hoàn thành.”
Đến tận sau này ở trong Lang Hoàn nữ học vẫn luôn chia làm hai phái, một là tự lập tự cường, chú trọng dân sinh, chỉ cầu có thể nuôi sống bản thân, không dựa vào nam tử, còn phái còn lại thì cực lực mở rộng nữ quyền, muốn cùng đứng ngang với nam tử. Hai bên tranh luận không thôi, chưa bao giờ ngừng, nhưng kỳ tích chính là bọn họ học xong ra ngoài đều mang cốt cách ngạo khí khác biệt, đều được người ủng hộ. Lời này chính là nói sau này, nói lại về Triệu Phác Chân, nàng quả nhiên mang theo đám nữ học sinh bận rộn nửa tháng, cuối cùng cũng hoàn thành một tấm bản đồ bao la hùng vĩ trước thọ lễ.
Bản đồ này dùng chỉ khác màu để dệt, bên trêи là núi non sừng sững, sông lớn tráng lệ, cả bức bản đồ cực lớn, nếu mở ra thì cơ hồ bao trùm toàn bộ bức tường cung điện, ánh sáng rực rỡ, huy hoàng sáng lạn, khiến người ta nín thở, quả nhiên là một bức cẩm tú sơn hà tráng lệ cực kỳ.
Triệu Phác Chân vô cùng vui sướиɠ: “Chờ dâng thọ lễ này lên, mở ra cho mọi người thưởng thức xong thì chỉ cần chờ thế gia huân quý đến đặt hàng gấm vóc của chúng ta thôi. Bản đồ này tất nhiên không thể bán, nhưng những bản dệt khác chúng ta có thể bán. Có thể gọi tên loại gấm dệt này là giang sơn cẩm.”
Vương Đồng cũng đứng cạnh thưởng thức vốn đang nín thở, nghe nàng nói lời này nhịn không được cười: “Nương nương đúng là biết tình toán, đây có khác gì bảo Hoàng Thượng đi bán vải cho ngài chứ?”
Triệu Phác Chân cũng cười: “Hiện giờ đúng là rất thiếu tiền, nếu không ta đâu bỏ công phu lớn thế này làm gì. Chờ dâng thọ lễ lên mọi người đều sẽ biết chúng ta có thể dệt ra gấm tốt như thế này, sau đó mọi việc sẽ tốt hơn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.