“Vào thọ lễ không phải chỗ nào cũng có diễn kich mới để nhân dân cùng vui vẻ sao? Hẳn là bon họ nhìn chuẩn cơ hội này, đầu tiên ở Giang Nam bên kia có một vở kịch được diễn, người đến xem chật ních, sau đó các gánh hát khác cũng rất nhanh mà biểu diễn như thế. Đến Vương gia nhà chúng ta cũng gọi gánh hát về nhà. Cái tính hồ đồ của hắn, nghe quà thì thôi, còn thưởng không ít, buổi tối hắn nói với ta vở kịch là về nữ học của chúng ta, ngày khác để ta cũng nghe xem. Ta nghe đã thấy không đúng, hỏi ra thì quả nhiên không phải chuyện tốt.”
Vương Đồng vừa hung hăng xé khăn tay vừa phân nộ nói với Triệu Phác Chân: “Ta biết ngay đống tiết mục diễn kịch dân gian này phần lớn đều là chuyện nam nữ, dùng chút từ hoa mỹ để làm mánh lới hấp dẫn người xem. Đến nữ học liền diễn một nam học sinh, bởi vì thân mình không tốt nên từ nhỏ trong nhà nuôi như nữ nhi, sau lại đưa đến nữ học đọc sách, kết quả là hấp dẫn một nữ học sinh cùng hắn xướng họa. Cái này không khác gì Lương Sơn Bá cùng Chúc Anh Đài, may mà kịch này viết còn có chừng mực, cuối cùng chỉ viết bọn họ kết thành lương duyên.”
“Nhưng phía sau thì không chịu nổi rồi, có nhiều gánh hát đỏ mắt lên, bắt đầu cũng viết loạn về nữ học. Có vở còn viết có một tiên sinh đến nữ học dạy, sau đó cùng rất nhiều nữ học sinh lôi lôi kéo kéo, câu dẫn đến nỗi đám nữ sinh đều xuân tâm rung động. Vị tiên sinh này được hưởng phúc, suốt ngày dạo quanh bướm hoa! Càng có chỗ lộ liễu hơn kể về một sĩ tử thi rớt đi nữ học làm tiên sinh, sau đó tình cờ gặp được vị hoàng phi cũng làm nữ tiên sinh, lọt vào mắt xanh của nàng ta, thật đúng là quá bụng dạ khó lường!”
Vương Đồng lạnh lùng nói: “Thọ lễ vừa kết thúc thì các gánh hát đều phải thu thập hành trang đi chỗ khác, ta đã nói với Vương gia, thông báo cho Kinh Triệu Doãn, đem những gánh hát không đứng đắn này bắt lại tra hỏi xem có người đứng sau sai bảo không. Ngài xem trước đó vài ngày nháo chuyện của mấy nông hộ, chỉ sợ cũng là có người nhìn chuẩn lúc này mà gây sự. Tuy cuối cùng tra ra là việc làm khiêu khích của một vài kẻ nhàn rỗi nhưng thủ đoạn của thế gia phần lớn là như thế, tra không ra. Nương nương cần phải cẩn thận hơn, Vương gia nhà chúng ta cũng nói sợ là chuyện này sẽ bị ngôn quan buộc tội, thế nên để ta tốt xấu gì cũng nói với nương nương, để cùng Hoàng Thượng bên kia có chuẩn bị, đỡ bị động.”
Tiếng chuông tan học vang lên bên ngoài, Triệu Phác Chân thở một hơi thật dài, đứng dậy đi ra chỗ cửa sổ, nhìn những nữ sinh hoạt bát vừa tan học ở bên dưới: “Đã sớm biết làm nữ học không dễ dàng, nhưng không thể vì thế mà không làm. Từ khi thành lập nữ học, lúc nào cũng có khó khăn, thiếu tiền, thiếu nhân thủ, thiếu tiên sinh…… Đi bước nào thì biết bước ấy, còn đám lời đồn vớ vẩn này thì không đáng quan tâm, nếu là diễn kịch thì chúng ta cũng diễn kịch đáp trả là được. Bỏ chút tiền ra mời tiên sinh viết ra một vở kịch kiểu như 《 nữ Trạng Nguyên 》là được. Hãy viết về một nữ hài nhi bị vứt bỏ, làm thế nào mà trưởng thành từ nữ học, có bản lĩnh, thi đậu nữ Trạng Nguyên. Ở trong câu chuyện thêm chút chi tiết đăng đồ tử trộn lẫn vào trong nữ học, rồi bị nghiêm trị thế nào. Nhưng vở kịch nghiêm túc này hẳn không thể hấp dẫn rộng rãi như những thứ hương diễm kia được, thế nhân đúng là chỉ ưa những thứ đó … Ngươi càng cấm thì bên ngoài càng muốn diễn, ngược lại còn lưu truyền thật nhanh. Chỉ có thể nhiều ít mà phản lại, tốt xấu gì thì tranh một chút thanh danh để dân chúng vẫn tin tưởng nữ học.”
Vương Đồng cười khổ lắc đầu nói: “Không tồi, hiện giờ ta thật bội phục Thánh Hậu năm đó, trêи người bà ta cũng gánh không biết bao nhiêu lời phỉ báng chế nhạo. Hiện giờ ta nghe mà cũng đổ mồ hôi giùm ngài, nếu Hoàng Thượng nghe xong lại sinh ra hiềm khích ngờ vực ngài thì……”
Triệu Phác Chân lắc lắc đầu nói: “Phi tử dạy ở nữ học đâu phải chỉ có mỗi mình ta, còn có Quý Phi nữa, Hoàng Thượng sẽ không tin những lời vô căn cứ này, ngài ấy trước giờ không phải loại người để ý mấy thứ này.”
Vương Đồng thở dài: “Phu thê làm sao chịu được những bịa đặt hãm hại ngày ngày thế này. Nương nương, ta cũng muốn nói với ngài vài lời thật lòng, nếu nói không xuôi tai thì nương nương cũng đừng nóng giận. Nếu ngài chỉ theo khuôn phép cũ làm một hậu phi yên lặng trong hậu cung thì khẳng định sẽ không có cố kỵ hôm nay. Lúc trước đối với việc Hoàng Thượng đè nặng Thượng Quan Quý Phi không phong hậu triều đình đã không mấy vui mừng, nhưng không ai dám nói gì. Đó là vì danh tiếng thông minh mẫn tuệ của Thượng Quan Quý Phi khiến bọn họ sợ sẽ có một Thánh Hậu nữa, tất cả đều ước gì Hoàng Thượng không phong hậu. Ngài có con, mẫu tộc lại không có quyền lực, cũng không có tiếng tăm gì, là người tốt nhất cho hậu vị. Nhưng hiện giờ tình cảnh đã biến đổi, Thượng Quan Quý Phi hiện giờ đã không có khả năng lên hậu vị, ngược lại ngài lại thể hiện thanh danh lớn ở nữ học này, hiển nhiên xứng đáng với ngôi vị hoàng hậu đời kế tiếp. Bao nhiêu việc khó như thế ngài đều tự tay làm thành, rõ ràng không phải một phụ nhân tầm thường, đám hủ nho trêи triều kia tất nhiên lại hận không thể áp ngài xuống! Ngài hiện giờ chính là đứng nơi đầu sóng ngọn gió, vẫn nên cẩn thận chút…… Chớ có làm Hoàng Thượng và ngài cách lòng mới tốt.”
Triệu Phác Chân ngẩn ra một chút, nhẹ nhàng cười nói: “Hoàng Thượng suy nghĩ sâu xa, tất cả đều có tính toán của mình.”
Vương Đồng cũng cười: “Hoàng Thượng đối đãi với ngài đúng là không còn gì để nói. Ta là người ngoài nhìn, thấy bệ hạ cất giấu ngài lâu như thế, bảo hộ ngài và hài tử đến kín mít, lại chậm rãi bày ra một con đường cẩm tú cho ngài, hoàng ân đúng là sâu nặng, nhưng cũng thay đổi thất thường, ngài vẫn vẫn nên quý trọng mới phải.”
Triệu Phác Chân hơi đỏ mặt, chỉ cười không nói. Vương Đồng thấy nàng thẹn thùng thì vội cười nói: “Hôm nay còn có một việc nữa, đó là Thượng Quan Quý Phi có dạy vài khóa tại nữ học, nhưng nhiều ngày nay nàng không tới, cũng chẳng cho người đến nói tiếng nào. Cũng vì thế mà mấy khóa này vẫn luôn phải dừng lại, dùng kiểm tra nhỏ để lừa gạt cho qua. Vốn ta đang định tìm tiên sinh khác để dạy thay nhưng hiện tại là cuối năm, Hàn Lâm Viện bên kia cũng bận, tiên sinh ới giảng tứ thư ngũ kinh cũng ít. Ngài cũng biết, hiện giờ nguồn thu chính của chúng ta chỉ đến từ bộ cao cấp, chiêu bài này cũng không thể đổ ở thời khắc mấu chốt này. Lời đồn bên ngoài nổi lên, nhà nào tốt một chút đều muốn suy nghĩ vì sợ làm hỏng thanh danh nữ nhi nhà họ.”
Vương Đồng cũng vô cùng khó xử nói: “Vốn ta muốn đi thỉnh an Quý Phi nương nương, thỉnh nàng ta báo xem muốn thế nào nhưng lúc này nàng chưa chắc đã muốn gặp ai, ta cứ thế đi tìm thì sợ nàng ta sẽ giận chó đánh mèo với ta. Việc này chỉ là việc nhỏ, nhưng sợ vẫn ảnh hưởng tới nữ học của chúng ta. Nàng ta vô cùng có uy vọng ở cao cấp bộ, người bình thường không thể kham nổi việc dạy đó, tất phải chọn một đại nho đức cao vọng trọng tới mới không khiến đám nữ nhi quý tộc đó bất mãn. Nhưng nếu ta lấy nhân tình đi thỉnh tiên sinh, đến lúc đó Quý Phi nương nương bỗng nhiên lại quay về giảng bài thì phải làm thế nào cho phải? Chẳng phải đến lúc đó sẽ đắc tội cả hai bên sao? Vì thế ta hy vọng nương nương có tiện thì đi hỏi một chút xem Quý Phi nương nương có muốn đến giảng bài nữa hay không. Nếu sau này chúng ta có mời tiên sinh khác thì nàng cũng không thể nói gì. Ta cũng biết hiện giờ giữa ngài và nàng cũng coi như ở hai đầu đối địch nhưng ngài ở trong cung, luôn có nhiều thứ tiện hơn, an bài một người lanh lợi đi truyền lời cũng có thể nhận được câu trả lời chắc chắn.”
Triệu Phác Chân trầm mặc trong chốc lát nói: “Được, chuyện này ta sẽ hỏi cho ra một câu trả lời chắc chắn.” Nàng lại hỏi: “Hôm nay là học bài gì?”
Vương Đồng nói: “Bộ điển tịch bên kia đang học《 Xuân Thu 》,ta vốn chuẩn bị an bài để các nàng làm bài kiểm tra tháng.”
Triệu Phác Chân nói: “Ta sẽ lên lớp cho các nàng, bằng không hiện giờ không phải cuối tháng, bọn họ đều là khuê tú nhà cao cửa rộng, danh môn thục nữ, đại khái cũng biết chuyện của Thượng Quan Quý Phi, nếu lúc này nghỉ lâu, sợ bọn họ sẽ thôi học. Không bằng chúng ta để bọn họ an tâm trước, mấy ngày nữa nếu Thượng Quan Quý Phi không tới thì ta sẽ thay nàng dạy những lớp đó.”
Vương Đồng nói: “Bên này ngài đã đủ nhiều việc, cho nên mới không dám để ngài dạy, hiện tại ngài lại nhận nhiều lớp như thế sợ sẽ mệt.”
Triệu Phác Chân nói: “Người mệt là Vương phi mới đúng, đa phần sự vụ ở đây đều do ngài chủ quản, trưởng công chúa chỉ mới mẻ được một lúc, hiện giờ cũng lười đến, toàn là ngài chống đỡ.”
Vương Đồng cười nói: “Ôi, ta hiện giờ chỉ có mỗi việc ở đây mới thấy có hứng thú, nếu chỉ ở nhà thì đâu có việc gì. Ta hiện tại lại gầy một ít, có thể thấy người ta cũng nên nghĩ nhiều, hoạt động nhiều chút, bằng không chỉ là một miếng thịt thôi. Trưởng công chúa bên kia, ta thật ra có nghe thấy mấy lời đồn nàng bắt đầu tuyển trai lơ, cũng không phải chêu trọc thế gia đệ tử, chỉ là qua lại với đám gánh hát, bên trong có vài hài tử tướng mạo tốt, đại khái vì thế mà bị người ta nói bậy.”
Triệu Phác Chân lại biết Vương Đồng nói chuyện như tùy ý nhưng kỳ thật trước giờ sẽ không nói loạn. Vị công chúa này gặp đại biến, hiện giờ Hoàng Thượng sủng nàng, nàng tự nhiên cũng bừa bãi hơn, dưỡng con hát sợ là thật đến tám chín phần rồi. Trong lòng Triệu Phác Chân lắc lắc đầu, nhưng nàng cũng biết mình không dám nói gì, đành phải chuyển đề tài: “Vậy ngài giúp ta an bài, lát nữa ta sẽ tới bộ điển tịch để lên lớp.”
Lý Tri Mân đang ngồi nghị sự, bỗng nhiên Văn Đồng bước nhanh tới thấp giọng nói: “Bệ hạ, Cao đại nhân truyền lời nói vào giờ Tỵ một khắc ở nữ học bên kia nương nương sẽ giảng bài, còn hỏi bệ hạ có đi qua không?”
Lý Tri Mân ngẩng đầu hỏi: “Thái Tử đâu?”
Văn Đồng vội nói: “Thái Tử mới vừa viết mười chữ to, hiện đang nghỉ ngơi ăn điểm tâm.”
Lý Tri Mân nhàn nhạt nói: “Kêu Thái Tử lại đây, ta đi với hắn.”
Không bao lâu Thái Tử Lý Chính Duật quả nhiên nhảy nhót đi tới, đầu tiên là hành lễ với Lý Tri Mân sau đó hắn gấp gáp không chờ nổi mà hỏi: “Phụ hoàng muốn mang ta đi nữ học sao? Thật tốt quá, ta cũng muốn nghe a nương giảng bài.” Lý Tri Mân cúi đầu nhìn thần sắc khát vọng nóng bỏng của hắn thì đột nhiên nhận ra mình đã làm việc này quá muộn. Hắn gật gật đầu, đứng dậy kéo tay nhỏ của Lý Chính Duật, đi ra ngoài, lên xe ngựa.
Lý Chính Duật rất tò mò nhìn cảnh vật ngày mùa thu bên ngoài: “A nương nói nữ học được xây ở Thượng Dương Cung, đây là Thượng Dương Cung sao? Thật đẹp, còn đẹp hơn cung điện của chúng ta.”
Lý Tri Mân nói: “Thượng Dương Cung là do Thánh Hậu tu sửa, vô cùng tỉ mỉ, khi ta còn nhỏ đã tới, ta nhớ ở đây đều là tơ vàng gỗ nam, vô cùng xa hoa. Đáng tiếc lúc trước bị quân giặc cướp không còn gì, lại thiêu hủy không ít, hiện giờ mới chỉ khôi phục được một hai phần thôi, không có khả năng khôi phục nguyên trạng. Sau chiến tranh, quốc khố hư không, hiện giờ dùng làm nữ học cũng không tệ, dễ dàng an bài, vả lại cũng tiện cho nương con ra vào. Chờ nghe nương giảng bài xong, ta và con đi một vòng xem Hoàn nữ học này có bộ dáng thế nào.”
Lý Chính Duật suy nghĩ rồi mới nói: “Kỳ thật như vậy cũng khá tốt, nhiều người ở có thể đều được nhìn thấy cảnh đẹp, không giống trong cung của chúng ta, chỉ có vài người trong hoàng tộc, lại ở một nơi thật lớn, thật là đáng tiếc.”
Lý Tri Mân cười, cũng hy vọng đứa nhỏ này vĩnh viễn có thể duy trì tâm tính này. Dọc theo đường đi đã có cấm quân dẹp đường, bọn họ yên lặng lên lầu, lại được Cao Linh Quân dẫn vào một gian nội thất, phía trước có bình phong, sau bình phong để ghế cao, có thể từ trêи cao nhìn xuống, thông qua lỗ nhỏ trêи bình phong mà nhìn thấy giảng đường phía trước. Bọn họ nghe thấy rõ đám nữ sinh ở dưới đang tốp năm tốp ba nói chuyện: “Thượng Quan Quý Phi hôm nay sẽ đến dạy chứ? Hôm nay trợ giáo không nói phải tự ôn tập.”
“Có thể là một vị phu tử khác từ Hàn Lâm Viện. Quý Phi chịu ủy khuất lớn như thế, không muốn gặp người cũng đúng.”
“Ta cũng thấy bất bình thay cho nàng.”
“Hư, cẩn thận bị nhóm trợ giáo nghe thấy đó, không được bàn lung tung.”
“Ha hả, đều là đám nghèo khổ Đức phi nuôi dưỡng, sợ cái gì.”
Chỉ cách một cái bình phong mà nhưng lời châm chọc, cùng cười lạnh lại truyền tới bén nhọn chói tai. Lý Chính Duật nhẹ nhàng vươn tay, có chút bất an mà kéo tay áo phụ hoàng, Lý Tri Mân nhíu mày, không dự đoán được hôm nay lại là cục diện đối chọi gay gắt như thế này. Nhưng lúc này không kịp an bài cái gì, tiếng chuông vào học đã gõ vang, lớp học an tĩnh lại.
Triệu Phác Chân đi đến, nàng hôm nay mặc một chiếc áo tay rộng thêo hình phượng văn, trêи lụa màu xanh nước biển là sóng biển lưu động, búi tóc cao dùng trâm ngọc trắng búi lại, cả người vừa trang trọng vừa ưu nhã. Đám nữ học sinh đều nhận ra nàng, tiếng nghị luận lại vang lên nho nhỏ: “Sao lại là Đức phi nương nương?”
“Nàng ta muốn thay thế Quý Phi nương nương tới dạy chúng ta sao? Ha hả, đến cái này cũng muốn đoạt sao?”
“Ha hả, chẳng qua là một cung tì, cũng không biết xấu hổ mà đi giảng bài sao?”
“Nhỏ giọng thôi!”