Lấy Thân Nuôi Rồng

Chương 66: Hoả hoạn




Mùa xuân không phải mùa hoa sen nở nhưng truyền thuyết nói rằng ở Phật quốc, hoa sen thanh khiết nở khắp muôn nơi, khiến tâm hồn người ta thanh tịnh. Thế nên tự nhiên cúng hoa sen là tốt nhất. Khai Nguyên Tự vì thế thỉnh cao nhân tỉ mỉ chọn giống, trồng được hoa sen thì sẽ mang ra vào những ngày pháp hội. Tất nhiên hoa này không phải bán mà là nhận quyên góp. Nếu ra mười lượng bạc thì nhà chùa sẽ giúp viết tên họ, rồi tăng nhân sẽ thay người đó dâng lên trước Phật.
Công chúa tự nhiên là thay phụ hoàng mẫu hậu, hai huynh trưởng và cả mình mà cúng vào. Triệu Phác Chân chọn mấy đáo hoa, thỉnh tăng nhân viết tên rồi nhìn người ta đem dâng lên trước tượng phật. Nàng đứng ở nơi đó ngơ ngẩn nhìn trong chốc lát, bỗng nhiên lại nghe phía sau có người gọi tên mình: “Tiểu Chân Nhi.”
Nàng quay đầu, nhìn thấy Thượng Quan Lân đã lâu không gặp. Hắn mặc thường phục của Vũ Lâm Lang, cả người uy phong lẫm lẫm, nhìn thấy nàng thì hiển nhiên vô cùng kinh hỉ, ngoài ý muốn: “Sao hôm nay ngươi lại rảnh tới đây nhìn vậy?” Hắn nhìn đài hoa sen sau lưng nàng, cười nói: “Là thay chủ tử cúng Phật sao? Biển người tấp nập thế này, để ngươi đi một mình cũng không sợ bị va chạm sao?”
Triệu Phác Chân hồi lâu không thấy hắn, cũng có chút kinh hỉ, nhún gối thi lễ, lại cười nói: “Đại nhân hôm nay là tới làm việc sao?”
Thượng Quan Lân lắc lắc đầu, muốn nói lại thôi, mãi mới nói: “Cũng không phải, xá muội hôm nay muốn tới cầu phúc cho tổ mẫu, ta hộ tống nàng tới đây.”
Triệu Phác Chân gật đầu, vốn muốn hỏi sao lại không thấy Thượng Quan tiểu thư nhưng thấy Thượng Quan Lân không muốn nói nhiều, hơn nữa ý chỉ sắc phong Thái Tử Phi mấy ngày trước chắc cũng khiến Thượng Quan Quân xấu hổ nên nàng cũng không muốn lỗ mãng hỏi, mà chỉ cười rồi hỏi thăm: “Lệnh tổ mẫu đã khá hơn chút nào chưa?”
Thượng Quan Lân nói: “Khá hơn nhiều……” Hắn vực dậy tinh thần cười nói: “Hôm kia nghe nói ngươi cùng Vương gia các ngươi vừa làm được việc lớn hả? Kϊƈɦ thích không? Mau nói cho ta nghe một chút đi, các ngươi như thế nào thu phục còn cáo già Bành Định Phong kia?”
Triệu Phác Chân hơi hơi ngây ra, Thượng Quan Lân ngày thường ăn chơi trác táng phóng đãng, hóa ra cũng rõ ràng triều cục. Đúng là đệ tử thế gia, không thể khinh thường được. Nàng thu hồi tâm tư, cười nói: “Nói ra thì rất dài, ngài còn phải đi hộ tống Thượng Quan tiểu thư phải không? Về sau có cơ hội nô tỳ sẽ kể rõ cho ngài.”
Thượng Quan Lân lắc lắc đầu: “Mấy ngày nữa ta phải hộ tống tổ mẫu cùng xá muội về quê nhà ở Hà Tây, lần sau gặp được ngươi cũng không biết là lúc nào.” Hắn chỉ chỉ một cửa tròn ở bên cạnh, hai bên có hai thị vệ canh gác, hiển nhiên bên trong là quý nhân không thể để người chạm mặt, rồi nói: “Chỗ đó thanh tĩnh, chúng ta tới uống chén trà, nơi này ồn ào quá.”
Triệu Phác Chân nghe nói Thượng Quan tiểu thư phải về quê ở Hà Tây thì trong lòng hơi hơi động, sau khi suy nghĩ vẫn đi theo Thượng Quan Lân đi vào. Hai thị vệ kia hiển nhiên đều không phải gia đinh của Thượng Quan gia nhưng vẫn phi thường khách khí để Thượng Quan Lân đi vào. Trong viện quả nhiên thập phần yên tĩnh, thoạt nhìn giống như chỗ Khai Nguyên Tự chiêu đãi khách quý. Đình hòng gió ở bên ngoài cũng có bày trà cùng điểm tâm. Thượng Quan Lân vội vàng thay Triệu Phác Chân châm trà. Động tác của hắn thập phần thành thạo, hiển nhiên lúc trước hắn đã ngồi đây được một lúc, vừa đi ra thì gặp được Triệu Phác Chân.
Nhưng vì sao chỗ này lại không hề có người hầu hạ, ở cửa còn có thị vệ, mà Thượng Quan tiểu thư cũng không thấy đâu…… Những điểm khả nghi này khiến Triệu Phác Chân âm thầm lưu ý, nhưng nàng vẫn nghe Thượng Quan Lân đang lải nhải: “Ký Châu lạnh như vậy, chủ tử của ngươi sao lại còn mang ngươi theo, thật sự không biết thương hương tiếc ngọc. Nhìn ngươi gầy thành thế này…… Muội tử a, ngươi vẫn là nghe ca một câu, để ca ca chuộc thân cho ngươi đi. Làm nô tài cho hoàng gia thì có chỗ gì tốt chứ. Ngươi cứ tin tưởng ca, ca sẽ không hại ngươi…… Ngươi biết ca ca lâu như vậy, ta có lòng dạ xấu xa không? Ngươi thế mà không chịu tin tưởng ta, đi theo cái tên chủ tử âm thãnh thâm trầm kia, quá là hung hiểm đi……”
Trong lòng Triệu Phác Chân hơi ấm lại, tuy vẫn không thể nhận ý tốt này nhưng nàng lại có thể cảm nhận được sự chân thành trong đó. Nàng không muốn tiếp tục nói về đề tài này nên đơn giản kể về việc đi tuần với Vương gia. Nàng cũng giấu diếm chuyện Ứng gia huynh đệ, chỉ nói chút hiểu biết trêи đường, cũng chưa nói đến chuyện tiền giả, chỉ nói nhẹ nhàng là phát hiện bên kia đúc tiền giả vân vân.
Thượng Quan Lân nghe rất nghiêm túc, lúc sau trầm ngâm trong chốc lát nói: “Nha đầu, chủ tử nhà ngươi làn này đi Ký Châu, sợ là đã sớm biết bên kia có quỷ, hẳn là……” Hắn chỉ chỉ bầu trời “Ý tứ của bên trêи.”
Hắn nhíu mày: “Quá sớm, kỳ quái, không nên sớm như vậy.”
Hắn nhíu mày suy nghĩ, trêи mặt khó có lúc xuất hiện bộ dáng đứng đắn. Triệu Phác Chân cảm thấy có chút buồn cười, lại không dám bật cười mà đành phải rót trà cho hắn. Có điều trong chốc lát nàng đứng lên, hơi hơi đỏ mặt nói: “Đại nhân ngồi, ta phải đi thay quần áo rửa tay.” Đã đi được nửa ngày, công chúa cần thì có thể dùng thùng hương ở ngay trong xe ngựa nhưng nô tỳ hầu hạ như các nàng thì chỉ có thể uống ít nước một chút. Có điều nàng vừa uống ít trà với Thượng Quan Lân, nếu không tìm được chỗ giải quyết thì đến lúc tìm được Vương gia cũng chỉ có thể nhịn. Bên ngoài lại không có nhà xí dành cho khách nữ. Nàng rốt cuộc cũng coi như thân quen với Thượng Quan Lân nên cũng không khách khí với hắn.
Thượng Quan Lân vội nói: “Đi bên nay, tới phía sau, có tịnh phòng dành riêng cho khách nữ, ngươi cứ việc dùng.”
Triệu Phác Chân hơi hơi thi lễ rồi bước nhanh đi qua. Quả nhiên xuyên qua một hành lang gấp khúc thì liền nhìn thấy tịnh phòng chuyên dành cho chỗ khách nữa. Nàng dùng xong liền đi về, gần đến nơi thì lại thấy cửa một gian phòng trong việc mở ra, một thiếu nữ bên trong vội vàng chạy ra ngoài, đúng là Thượng Quan Quân!
Triệu Phác Chân chưa bao giờ thấy một người luôn bình tĩnh, tràn ngập ưu nhã tự tin như Thượng Quan Quân có thần sắc như vậy. Nàng ta trông yếu ớt mà mờ mịt, vành mắt thậm chí hồng, sau lưng là một nam tử vội chạy đến nói chuyện: “Quân Nhi! Nàng tài hoa như vậy, không ở kinh thành thì sẽ mai một mất.” Đây chẳng phải Thái Tử Lý Tri Bích sao?
Triệu Phác Chân hơi do dự, lui về sau, đem thân thể giấu ở trong một bụi cây. Hành vi cử chỉ của Thượng Quan Lân hôm nay vốn là kỳ quặc, nhưng nếu là hộ tống Thượng Quan Quân tới cùng Thái Tử mật đàm thì mọi hành động kia đều có thể giải thích. Liên tưởng đến những tin tức nghe được, cùng với việc Thượng Quan Lân nói phải về quê nhà ở Hà Tây thì chắc là Thượng Quan gia là muốn đem Thượng Quan Quân đưa về Hà Tây, và hai người này là đang nói lời cáo biệt sao?
Mặc kệ là cái gì, nàng là thị tỳ của Tần Vương, dù sao cũng không thích hợp xuất hiện.
Thượng Quan Lân đã đứng lên bước tới đón người, nam tử trong phòng kia cũng bước ra ngoài, nhìn huynh muội Thượng Quan Quân mà rầu rĩ nói: “Nàng tình nguyện rời đi kinh thành, cũng không chịu thử tin tưởng ta sao?”
Thượng Quan Quân nhàn nhạt nói: “Thánh chỉ đã hạ, điện hạ không cần cưỡng cầu.” Trong giọng nói của nàng có nhàn nhạt buồn bã.
Thái Tử thiên ngôn vạn ngữ cũng không biết nói từ đâu, chỉ là gắt gao nhìn chằm chằm Thượng Quan Quân, vẻ mặt lưu luyến. Thượng Quan Quân nhìn Thượng Quan Lân: “Ca, chúng ta về nhà thôi.” Nàng một lòng lạnh lẽo, nhẹ nhàng mà nói: “Điện hạ bảo trọng, ta đi trước.”
Thái Tử vội vàng tiến lên muốn kéo tay nàng ta. Mà mặt Thượng Quan Lân trầm xuống, chặn trước người Thượng Quan Quân, lạnh băng nói: “Ti chức cùng xá muội xin cáo lui, thỉnh điện hạ dừng bước.”
Trêи mặt Thái Tử mang theo thần sắc bi ai nhìn Thượng Quan Lân: “Thượng Quan huynh, thỉnh huynh khuyên lệnh muội suy xét lại. Lệnh muội tài hoa như thế, há có thể để mai một trong hậu viện khuê phòng? Nếu về quê, hấp tấp chọn người gả cho thì chỉ sợ lầm chung thân a!”
Thượng Quan Lân cũng không nói lời vô nghĩa, chỉ hành lễ nói: “Đa tạ điện hạ nâng đỡ, Thượng Quan gia tự có quyết định, điện hạ không cần lo lắng.”
Thái Tử gấp gáp nói: “Thôi thị nhu nhược, bất quá cũng chỉ cho nàng ta cái danh phận. Nàng đem chung thân phó thác cho ta, ta tuyệt sẽ không cô phụ sự hy sinh của nàng. Tương lai chúng ta còn dài, Quân Nhi!”
Trêи mặt Thượng Quan Lân đã hiện lên vẻ tàn khốc, đem Thượng Quan Quân ôm ở sau người, căm tức nhìn Thái Tử nói: “Nữ nhi của Thượng Quan gia, sao có thể làm thϊế͙p͙ chứ!”
Hai gã thị vệ bên ngoài thấy Thượng Quan Lân tiến lên thì cũng nhảy vào che chở Thái Tử, tay cầm kiếm mà đứng. Trong viện nhất thời giương cung bạt kiếm. Bỗng nhiên nghe được thanh âm ầm ĩ bên ngoài bỗng lớn hơn, ẩn ẩn tựa hồ còn có tiếng gào, mơ hồ hô câu “Cháy! Chạy mau a!”
Mặt mọi người ở trong sân đều biến sắc, nhìn ra thì quả thật thấy bên ngoài có khói dâng lên. Chùa chiền phần nhiều đều làm từ gỗ, kết cấu lại nối tiếp, lại có rất nhiều hương nến, đèn dầu, màn phủ, một khí đã cháy thì tất nhiên lửa lan rất nhanh. Hôm nay là lễ tắm Phật, người lại nhiều, đến lúc đó chạy không được thì lại liên lụy đến quý nhân.
Thị vệ vội vàng tiến lên nói: “Thái Tử điện hạ, không biết lửa như thế nào nhưng ngài vẫn nên nhanh chóng rời khỏi mới được!”
Thái Tử nhìn về phía Thượng Quan Quân, trêи mặt vẫn cứ mang theo chần chờ, nhưng từ đây đã có thể nghe được tiếng củi cháy lách cách phía xa, bọn thị vệ cũng không dám chờ mà vây quanh lại, đưa Thái Tử đi ra ngoài. Thượng Quan Lân cũng vội lôi kéo Thượng Quan Quân chạy đi ra ngoài kêu một tiếng. Gia đinh, thị tỳ và bà иɦũ ɦσα hắn mang theo đều tiến lên, hoảng loạn bất an mà đỡ Thượng Quan Quân chạy ra bên ngoài.
Bên ngoài đã loạn thành một nồi cháo, lửa bén khắp nơi, rất nhanh, khói đặc cuồn cuộn, ánh lửa tận trời. Bọn họ vừa đi đã lập tức gặp phải biển người cũng đang chạy lửa. Người quá nhiều, lại hoảng sợ nên dồn cục lại, tất cả đều hướng cửa chùa mà chạy qua. Nhưng tất cả mọi người đều muốn chạy nhanh nên cuối cùng đi không được. Thượng Quan Lân chỉ có thể chỉ huy gia đinh bảo hộ Thượng Quan Quân tốt hơn. Hắn bỗng nhiên lúc này mới nhớ tới Triệu Phác Chân còn ở trong thiền viện, liền dậm dậm chân, lớn tiếng nói: “Các ngươi bảo hộ nương tử cho tốt!” Vừa nói vừa vội xoay người vọt trở về. Thượng Quan Quân giật mình hét lớn: “Đại ca! Huynh muốn đi đâu?”
Người quá nhiều, tiếng của Thượng Quan Quân bị âm thanh náo loạn át đi, chỉ có thể trơ mắt nhìn Thượng Quan Lân vọt vào trong đám người, biến mất.
Triệu Phác Chân chưa thấy qua hoả hoạn, đèn dầu trong cung đều được canh phòng nghiêm ngặt, bởi vậy lúc đầu nghe đến có cháy thì nàng cũng không sợ lắm, còn chờ đám người Thái Tử cùng Thượng Quan Quân đi rồi mới dám ra. Nhưng lúc này cửa đã bị lấp ín, mà thiện phòng ở phía sau đã nhanh chóng bắt lửa. Nàng lập tức mờ mịt, do dự mà nhìn đám người chạy loạn phía trước, cũng không biết chạy đến đó có thích hợp không —— có hỏa hoạn, Vương gia công chúa nói vậy cũng sẽ không ở đây, từ đây đến phía trước còn có chút đường nhưng không biết có đi qua được không. Thoạt nhìn nhiều như vậy người, một nữ tử nhu nhược như nàng rất khó bảo trì cân bằng trong đám người.
Đang do dự thì đám người bên trong bỗng nhiên bị đẩy ra, Thượng Quan Lân bị đẩy đến mũ cũng nghiêng lệch, áo choàng mới tinh trêи người cũng nhăn nhúm một đoàn, lúc đi lên nhìn thấy nàng thì thở dài nhẹ nhõm, không khỏi phân trần mà đi lên nắm chặt tay nàng, che chở nàng, cao giọng nói: “Đi theo ta!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.