Hoa Uyển ngẩn ra: “Ta thấy Thượng Quan nương tử tới trong phủ chúng ta thì đều có bộ dáng hòa khí văn nhã mà.”
Lam Tranh thở dài nói: “Ta lần này đến Thượng Quan phủ, có mấy lần nàng ta đang bận nên ta ở bên ngoài chờ. Có một lần ta thấy một phụ nhân trẻ tuổi quỳ trước cửa xin cầu kiến. Phụ nhân kia Phác Chân cũng gặp qua.” Nàng ta nhìn Triệu Phác Chân nói: “Chính là lần trước chúng ta đi thôn trang của Thượng Quan gia thì gặp một nha hoàn khó sinh, người đó gọi là Tranh Lục, ngươi còn nhớ rõ không? Nha đầu kia từ nhỏ đã hầu hạ tiểu thư Thượng Quan gia, nghe nói tình cảm rất tốt, giống như tỷ muội. Thượng Quan tiểu thư cũng thực coi trọng nàng ta, sau khi đến tuổi gả chồng thì cũng gả nàng ta tới thôn trang, lúc khó sinh Thượng Quan tiểu thư cũng ở đó và muốn đại phu giữ người lớn, không cần hài tử nhưng kết quả nhà chồng luyến tiếc hài tử, liền quỳ xuống cầu xin không cần bỏ đứa nhỏ mà để mặc cho số phận. Cuối cùng Thượng Quan tiểu thư để nha đầu kia tự quyết định, mà nha đầu kia mệnh cũng không cần, chỉ một lòng muốn bảo hộ hài tử, cuối cùng sinh ra một nữ nhi.”
Nàng ta kể một cách sinh động sự tình xảy ra ở thôn trang lúc đó. Hoa Uyển nghe xong thì không ngừng thở dài nói: “Đây là lựa chọn thật khó khăn, đứa nhỏ trong bụng cũng là nàng mang mười tháng, cha mẹ đều vì con cái, dù có mang mệnh ra đánh cược thì cũng không lạ gì. Nhưng nàng kia vì sao lại quỳ cầu xin Thượng Quan tiểu thư?”
Lam Tranh lắc đầu nói: “Chuyện sau đó đúng là bi thảm. Lúc ấy nàng đặt cược mệnh để cứu nữ nhi của mình, nhưng kết quả nữ nhi sinh ra lại không tốt, nghe nói chỉ nằm thở dốc, khí quản yếu ớt, thỉnh đại phu bốc thuốc quý giá mới miễn cưỡng giữ được tính mạng. Tiền của cả nhà thu vào chịu không nổi chi tiêu lớn như thế, nghe nói cả nhà từ bà bà cho đến trượng phu đều không cho nàng và nữ nhi sắc mặt tốt. Nha đầu kia nghe nói Thượng Quan tiểu thư sắp gả làm Vương phi thì liền nghĩ đến tình cảm ngày xưa, muốn mang theo nữ nhi đến bên người Thượng Quan tiểu thư hầu hạ, làm quản sự mụ mụ đi theo, khi vào vương phủ lại ở bên Vương phi, mang theo hài tử cũng thích hợp.”
Hoa Uyển mở to hai mắt: “Đây cũng là chuyện tốt, nếu từ nhỏ nàng đã hầu hạ Thượng Quan tiểu thư, lại có tình tỷ muội thì thêm một người quen thuộc hầu hạ bên cạnh cũng là việc tốt.”
Lam Tranh nói: “Ngươi không biết đâu, Thượng Quan tiểu thư kia chính là không gặp nàng, chỉ gọi người truyền lời cho nàng hay: Ngày xưa ngươi đã chọn chặt đứt duyên phận chủ tớ, kiên quyết bảo vệ nữ nhi của mình, vì thế tình cảm chúng ta đã hết. Hiện giờ cũng không cần gặp lại, hài tử của ngươi ta ngày đó đã đồng ý sẽ quan tâm thì mỗi tháng ngươi đi trướng phòng lĩnh ba lượng bạc đi xem bệnh cho nàng, như thế là xong. Ngươi nhìn xem, phải là người sắt đá thế nào mới có thể làm thế. Kia là nha hoàn hầu hạ nàng từ nhỏ, thế mà nàng ta có thể đang tâm như vậy…… Ai.” Lam Tranh hiển nhiên là nghĩ tới tương lai của chính mình, trong lòng có chút cảm giác môi hở răng lạnh.
Hoa Uyển cùng Triệu Phác Chân nhìn nhau liếc mắt một cái, cũng thấy ngoài ý muốn. Không nghĩ tới Thượng Quan Quân nhìn văn nhã ôn hòa thế mà lại xử trí người bên cạnh một cách quyết tuyệt như vậy. Tranh Lục lúc sinh con đã tình nguyện hy sinh bản thân vì nữ nhi, tuy rằng đúng là có chút không yêu quý bản thân nhưng mệnh cũng là của nàng ta, nàng quyết định thế nào là việc của nàng, thế mà chỉ vì cái này mà không muốn nhìn mặt thì thật có chút không tưởng tượng nổi.
Hoa Uyển vội vàng cười hỏi: “Đây cũng không phải đại sự gì, đại khái Thượng Quan tiểu thư tuổi còn nhỏ, vẫn nông nổi, có lẽ đợi lớn hơn chút thì sẽ hiểu chuyện hơn. Nói gì đi nữa thì Lam tỷ tỷ đã gặp qua nhóm mụ mụ bên người Thượng Quan tiểu thư chưa? Có dễ nói chuyện không?”
Lam Tranh nói: “Có gặp một ít, Thượng Quan gia là thế tộc, nhóm иɦũ ɦσα già cũng có khí độ không giống nhà khác, cử chỉ tiến thối vô cùng bất đồng, thấy ta cùng Nguyễn mụ mụ cũng đều thập phần khách khí, lão phu nhân cũng gặp chúng ta rồi, lúc về còn thưởng rất nhiều đồ. Lần này đi theo làm của hồi môn có hai mươi người, bọn họ ta cũng đều đã gặp.” Nàng ta do dự trong chốc lát lại cười nói: “Trước đây đều nghe nói thế gia mang theo bồi dắng, hiện tại mới biết đúng thế thật. Thượng Quan gia bên kia lần này vì Thượng Quan tiểu thư mà tuyển một thứ muội là bà con xa làm bồi dắng gả theo.”
Hoa Uyển chấn động: “Thật sự có việc này sao? Người kia tướng mạo thế nào?”
Lam Tranh nói: “Thượng Quan tiểu thư đã là tướng mạo nhất đẳng rồi, đến thị nữ bên người nàng cũng không hề tầm thường. Cái vị bồi dắng kia thật ra chỉ thanh tú thôi nhưng …” Nàng ta thấp giọng che miệng cười nói: “Thật sự là tướng dễ sinh dễ nuôi con.”
Hoa Uyển cười nói: “Tỷ tỷ cũng biết cái gì là tướng dễ sinh dễ nuôi con sao?”
Lam Tranh trêu ghẹo nói: “Tự nhiên là biết, ta xem ngươi chính là có tướng đó, châu tròn ngọc sáng, ʍôиɠ lớn…… Bảo đảm chờ ngươi xuất giá thì ba năm có thể ôm hai đứa!” Hoa Uyển đỏ bừng mặt vội vàng nhào lên muốn đánh nàng kia: “Lại trêu ghẹo ta rồi!”
Mấy người cười đùa một phen mới mỗi người đi một nơi.
Mắt thấy hôn sự đến gần, Triệu Phác Chân bên này cũng thu thập chuẩn bị rời đi. Ngày này nàng nhân lúc bồi Vương gia tiến cung mà đi qua gặp Cố Hỉ Cô. Nàng từ nhỏ được Cố Hỉ Cô nuôi lớn, nàng kia cũng từng trông cậy vào nàng để dưỡng già nhưng kết quả trời xui đất khiến mấy năm nay lại xa cách. Nàng rốt cuộc cũng được như ước nguyện, có thể về Liên Sơn đi tìm cha mẹ ruột của mình. Nàng đối với Cố Hỉ Cô vẫn có chút áy náy, bởi vậy trước khi rời đi cũng cố đem chút trang sức trước đây được thưởng mà đi đến gặp Cố Hỉ Cô.
Cố Hỉ Cô nhìn thấy nàng thì thập phần vui sướиɠ. Nàng cũng biết chuyện Triệu Phác Chân được thả ra khỏi vương phủ nên rất vui mừng nói: “Có thể áo gấm về làng luôn là chuyện tốt, ngươi chỉ cần an tâm về quê, không cần nhớ thương ta.”
Triệu Phác Chân đem tay nải mở ra bận rộn nói: “Đây là bối mẫu của Tứ Xuyên, trần bì con nhờ người mua được, so với lần trước mang cho ngài thì tỉ lệ tốt hơn, ngài cứ dùng cái này đi. Còn có bao giấy này đều là tổ yến, nghe nói mỗi ngày ăn một tổ là có thể trị ho kéo dài không ngừng. Chỗ này còn có mấy bộ quần áo lông dày, con cố ý may rộng chút, nếu không thích hợp thì ngài để tiểu Liễu Nhi sửa lại chút là tốt rồi. Giày này cũng không phải con làm, ngài cũng biết tay con vụng, nhưng giày này may rất tốt, ngài đi thử xem. Chỗ này còn có chút tiền bạc, ngài giữ lại phòng bất cứ tình huống nào……”
Cố Hỉ Cô thấy nàng săn sóc mọi mặt như thế thì thấy tiểu Liễu Nhi bên người thật không so được. Rồi nàng lại nghĩ đến mình nuôi đứa nhỏ này từ nhỏ đến lớn, toàn tâm toàn ý đối xử như con gái. Sau này gặp phải tình thế bất đắc dĩ mà nàng phải buông tha, không thể không trơ mắt nhìn đứa nhỏ mình coi như hài tử này bị cuốn vào vòng xoáy, còn bản thân cũng chỉ vì bảo toàn chính mình mà ngồi yên không nhìn đến. Cũng may đứa nhỏ này có phúc khí, rốt cuộc vẫn có thể toàn thân mà lui, lúc này nàng còn nhớ tới tình cảm với mình thì Cố Hỉ Cô không khỏi cảm thấy có chút thẹn cùng với không đành lòng, vành mắt đỏ lên, duỗi tay vỗ về nàng cười nói: “Đứa nhỏ này, dược cùng tổ yến và cả tiền bạc này ngươi cứ mang về đi. Cha mẹ ngươi bên kia còn không biết thế nào đâu, ra bên ngoài thì chỗ nào cũng cần tiền. Ngươi nghe cô cô, trong tay ngươi có nhiều tiền chút thì mặc kệ gặp cái gì cũng có thể tự tin.”
Triệu Phác Chân nói: “Bên kia con có rồi, chắc sau này không có cơ hội về kinh thành mà trong cung chi phí lại lớn nên vẫn để cô cô cầm. Con tuổi còn trẻ, sợ cái gì. Hơn nữa, chẳng phải trước kia cô cô nói quần áo của con lúc mới đến không tồi, hẳn là gia cảnh cũng tốt sao?”
Cố Hỉ Cô cười nói: “Ngươi lúc ấy là đứa nhỏ bé xíu, trêи người mang theo chuỗi ngọc và khóa vàng đều là đồ tinh xảo. Lúc mới tới ngươi còn kén ăn, nũng nịu vô cùng. Ta vừa nhìn đã biết gia cảnh nhà ngươi không tồi. Ta nghe nói thổ ty bên kia là chức vị được thừa kế, gia cảnh hậu đãi, nói vậy phụ thân ngươi tất là là người có địa vị cao. Đến lúc đó ngươi vào cung lấy giấy đăng ký quê quán trước đây nhìn cho kỹ xem ở đâu.”
Triệu Phác Chân từ khi có ký ức thì đã không có cha mẹ. Lúc này nàng không khỏi hưng phấn và chờ mong. Nỗi chờ mong này cũng hòa tan sầu u mấy ngày nay của nàng. Vì thế nàng hứng thú bừng bừng mà lôi kéo tay Cố Hỉ Cô nói: “Cô cô, các cung nữ được ra khỏi cung có cuộc sống thế nào? Cha mẹ thân nhân sẽ yêu thương gấp bội chứ?”
Cố Hỉ Cô có chút không đành lòng, nhưng nghĩ nghĩ rồi thì vẫn hàm súc uyển chuyển mà nhắc nhở nàng: “Đại đa số cung nữ về nhà, không bao lâu thì sẽ được cha mẹ làm chủ mà nghị thân gả ra ngoài. Mọi người đều được gả không tồi, bởi vì rốt cuộc thì bọn họ đều là nữ quan có phẩm cấp, của hồi môn cũng không ít. Có vài gia đình nghèo sẽ trừ bớt chút hồi môn nhưng gia cảnh nhà ngươi không tồi, chắc cha mẹ ngươi sẽ đau lòng ngươi. Ngươi ở nhà vui vẻ một thời gian đi.”
“Nghị thân?” Triệu Phác Chân lúc trước chỉ nghĩ đến có thể nhìn thấy cha mẹ chưa gặp bao giờ, nhưng lại trăm triệu lần không nghĩ tới cái này. Cố Hỉ Cô nhẹ giọng nói: “Trai lớn cưới vợ gái lớn gả chồng, ngươi tuổi cũng không nhỏ, nếu ở bên ngoài thì đã sớm gả chồng rồi. Ở gia đình bá tánh bình thường, bằng tuổi ngươi có người đã làm mẫu thân rồi. Ngươi rời nhà sớm, trở về rồi thì kể cả cha mẹ ngươi có luyến tiếc cũng không thể chậm trễ chung thân đại sự của ngươi được, tất sẽ vì ngươi mà định ra một mối hôn sự tốt.”
Triệu Phác Chân gắt gao mím môi, nhẹ giọng nói: “Nhưng con muốn ở bên cha mẹ mấy năm.”
Cố Hỉ Cô nói: “Có nữ nhân nào không muốn thế đâu…… Đáng tiếc thế sự như thế, nếu để lỡ tuổi xuân thì chỉ là hại ngươi…… Cha mẹ ngươi thiệt tình thương ngươi thì tự sẽ tìm một nhà gần để gả ngươi, lúc nào ngươi nhớ nhà thì có thể về thăm.” Nàng suy nghĩ trong chốc lát rồi lại nhẹ giọng nói: “Mẹ đẻ ta mất sớm, phụ thân cưới mẹ kế, bởi vậy lúc trước nếu ta về nhà, sợ là sẽ bị cắt xén hồi môn rồi bị gả lung tung cho một người nào đó, vì thế ta tự nguyện lưu lại trong cung, tình nguyện cả đời không gả.”
Nàng nghĩ nghĩ vẫn rồi vẫn nhắc nhở đứa nhỏ này: “Ngươi về nhà rồi thì vẫn phải lưu tâm, nếu cha mẹ ruột ngươi còn thì không phải lo lắng quá, nếu…… Ngươi cần tự mình phải cẩn thận, tiền tài trong tay cũng cần phải lưu một ít cho mình, nếu có việc gì không ổn thì chỉ cần tìm quan viên địa phương là bọn họ sẽ giúp ngươi. Ngươi từng là nữ quan có phẩm cấp trong người, quan phủ sẽ làm chủ cho ngươi.” Nàng tinh tế dặn dò một phen, nói đến nỗi trong lòng Triệu Phác Chân cũng hơi có chút chần chờ: “Bên ngoài, thật sự đáng sợ như vậy sao? Khó trách Vương gia nói muốn thả chúng ta ra ngoài, trừ bỏ La Khỉ, Hoa Uyển có trốn để đi thì cũng không có mấy người chịu đi, còn nói ở trong vương phủ còn tốt chút.”
Cố Hỉ Cô cười khổ: “Nữ nhi khổ lắm, trăm năm hạnh phúc hay đau khổ đều vì người khác, nếu cha mẹ thật tình yêu thương còn tốt …… Vốn dĩ ngươi hẳn là nên để người đi Liên Sơn trước, thông báo cho tốt với cha mẹ ngươi, có thế này thì sau khi ngươi về mới tốt chút. Ta không biết vì sao ngươi lại quyết định thế này nhưng cũng không trách được. Vương gia nghe nói bị mù, bỗng nhiên nói muốn thả nữ quan bên người ra. Hiện giờ xem ra có lẽ là vì Thượng Quan nương tử cũng chưa biết được.” Nàng nhìn Triệu Phác Chân thần sắc ảm đạm, rồi lại lo lắng nàng nản lòng thoái lui nên vội nói: “Cũng không hẳn sẽ đều kém như vậy. Chúng ta rốt cuộc cũng có phẩm cấp trong người, nhà cao cửa rộng ở địa phương, người nhà quan lại đều thích nữ quan được thả ra. Những nữ quan như chúng ta rất giỏi trong việc giáo dưỡng con nối dõi và chủ trì hậu viện. Có rất nhiều người đem lễ lớn đến cầu thân. Đến lúc đó ngươi chỉ cần chọn cho thật kỹ, sau đó ở nhà được bao lâu thì ở. Sau này ngươi gả được cho một hôn phu tốt, cử án tề mi, phu xướng phụ tùy, lại sinh mấy tiểu oa nhi thì chính là vô cùng viên mãn. Đây mới là tính toán lâu dài.”
Nàng chần chờ trong chốc lát lại nói: “Chớ nên ham vui nhất thời ở vương phủ, nơi đó chính là đầm rồng hang hổ……” Nàng nhìn Triệu Phác Chân, trong chốc lát lại nhẹ giọng nói: “Hiện giờ ngươi phải đi, ta mới dám nói, những nữ quan trong cung này ngươi đừng thấy đều giúp Đậu nương nương ra chủ ý, một bộ dáng khăng khăng một mực với hoàng hậu mà lầm. Kỳ thật sau lưng các nàng là người nào còn khó nói. Ở trong cung năm đó, Thánh Hậu một tay che trời, nhóm nữ quan lúc đó thế mạnh, đại thần triều đình cũng phải nể mặt các nàng, sau đó lại có Đông Dương công chúa, Thôi nương nương đều từng chưởng quản hậu cung……”
Triệu Phác Chân nghe ra ý nàng liền giương mắt nhìn. Cố Hỉ Cô nhẹ giọng nói: “Lúc trước ngươi bị chọn đi tập nghệ quán, chưa chắc đã là do Đậu nương nương làm……”
“Theo ta được biết, lúc trước Lưu lam Chỉ đã từng chịu ân huệ của Thôi nương nương, hiện giờ lại được Đậu nương nương tín nhiệm. Thôi nương nương tuy rằng hiện giờ ở bên ngoài cung xuất gia nhưng nhi tử của nàng còn đang làm Thái Tử, làm sao nàng chịu để người khác làm hại nhi tử của mình chứ? Lúc đó đến tột cùng là ai tính kế ai còn chưa biết đâu? Ngươi sớm rời khỏi nơi đó là chuyện tốt! Chớ nên vì ham hư vinh nhất thời, bị phú quý làm mờ mắt mà lưu lại vương phủ, đó chính là ổ thị phi. Hiện giờ Thượng Quan Quân cũng gả vào đó, tương lai đến tột cùng là thế nào, không ai biết được.”
Cho nên, lúc trước một nhóm người đến tập nghệ quán để chuẩn bị tặng cho Thái Tử là chủ ý của Thôi nương nương sao? Nàng ta vì sao lại muốn mượn tay Đậu Hoàng Hậu để đem mấy mỹ nhân các nàng đến bên người nhi tử của mình chứ? Không…… Đương nhiên không phải đưa đến bên người nhi tử mình, vì cuối cùng các nàng không phải bị đưa đến Tần Vương phủ sao? Đông Dương công chúa! Nếu nói ngay từ đầu đám mỹ nhân các nàng đã bị bày mưu để đưa cho Tần Vương thì sao? Vậy người này chắc chắn đã biết Đậu Hoàng Hậu sẽ đồng ý làm chuyện này, cũng đã sớm đoán chắc với tính tình của Đông Dương công chúa thì tất sẽ ra chiêu này!
Tin tức này thật sự quá chấn động, lúc Triệu Phác Chân ra khỏi cung thì trong đầu vẫn còn rất lộn xộn.