Oa! Lại có thêm một bình tiên nhưỡng nữa nha! Chi Chi vừa định cầm lấy tiên nhưỡng từ tay Trường Xuân bà bà, thì lão thái bà lại đột nhiên giật tay lại, vẻ mặt hoài nghi nhìn nàng “Nếu lại để cho Cửu Vân tiên quân đoạt đi, thì phải làm sao?!”
Cửu Vân? A, Đoàn Tử lần trước nói với bà bà là Cửu Vân cướp đi, nhưng mà Đoàn Tử vì sao phải nói như vậy? Bất quá, nhờ vậy mà lão thái bà không phạt mình. Nếu đã nói là Cửu Vân, thì cứ để hắn chịu đi!
“Không có, lần này, nhất định sẽ không……” Chi Chi trong mắt chỉ có tiên nhưỡng, biểu tình tham lam, lại làm cho lão thái bà càng không yên tâm “Không được! Thôi cứ để Đoàn Tử làm đi.”
Chi Chi ôm lấy cái cổ còng đã muốn ngang tầm với thắt lưng của bà bà, đáng thương nũng nịu, “Bà bà, bà không tin con sao? Nếu không giao tiên nhưỡng cho con đi tưới cây, thì con ở lại đây còn có ích gì? Bà bà, thôi con đi chỗ khác đây!”
Lời này đúng là có chút uy hiếp. Con nha đầu này muốn trốn? Lão thái bà ngưng mi suy nghĩ, nhớ tới trăm năm trước nàng cũng từng vụng trộm trốn đi…… Ngữ khí cũng mềm hơn phân nửa “Xú nha đầu, ngươi khỏi cần làm lẫy với lão bà tử ta.”
Chi Chi lại kêu to “Vậy bà bà cứ giao tiên nhưỡng cho con đi ~!”
Trên người mặc vài hai kiện áo bông, Chi Chi ngựa quen đường cũ, mang theo bình tiên nhưỡng, lại hướng đường nhỏ mà đi. Ngày ấy nhìn vào ao hồng trần, thấy bệnh tình của Lê phi không trở nặng, mà ngược lại lại chuyển biến tốt, nàng mới biết là tiên nhưỡng còn có công hiệu này. Thấy vẻ mặt Lạc Đế ngày càng vui sướng, tâm tình nàng cũng tốt theo. Lại ngẫu nhiên gặp lúc Lạc Đế sầu mi khổ kiểm, nàng biết ngay số tiên nhưỡng kia không đủ để chữa khỏi hoàn toàn bệnh của Lê phi. Không phải bây giờ Chi Chi nên vội vã mang theo tiên nhưỡng mà hạ phàm sao?
“Hoàng thượng, Hoàng thượng –” Tiểu Trần Tử cuống quít chạy vào, Lạc Đế đang xem tấu chương, thoáng có chút bực mình “Chuyện gì lại kinh hoảng như thế?”
“Tiên nhân kia lại tới rồi! Đang đứng ngoài cửa kìa!”
Lạc Đế lập tức bỏ lại tấu chương, mặc thêm hoàng bào,“Mau truyền!”
Đây là lần đầu tiên Chi Chi đi tới nơi hắn làm việc. So với tẩm cung của Lê phi, chỗ này nhìn trong trẻo nhưng lạnh lùng và nghiêm túc hơn nhiều. Vì thế, nàng vẫn cảm thấy không được tự nhiên.
“Tiên nhân lại tới chơi, Văn Thư thành hoàng (chân thành+kinh hoàng) tiếp kiến.” Lạc Đế vái chào Chi Chi, khiến lòng nàng bỗng nhiên khó chịu.
“À phải…… Ta nghe nói bệnh tình của Lê phi chuyển tốt –”
“Được tiên nhân ban ân, quả thật tốt lên rất nhiều.” Nói tới đây, trên mặt Lạc Đế có một tia vui mừng sủng nịch không dễ phát hiện.
“Ừm…… Vậy là tốt rồi……” Chi Chi tâm tình có chút phức tạp “Ngươi…… Gọi ta Chi Chi là được rồi……”
“Dạ vâng, Chi Chi đại tiên……” Chi Chi nghe xong muốn té bật ngửa “Lần này…… Đại tiên đến…… Để ban thêm tiên nhưỡng nữa phải không ạ?” Lạc Đế ngay lúc đầu đã nhìn thấy bình nhỏ trong tay nàng, nên cũng đã đoán được vài phần.
Đã nói tới như vậy, cho dù là không phải, chẳng phải cũng phải đưa ra sao? Chi Chi cảm thấy Lạc Đế có chút giả dối “Ừ, đúng vậy……” Chi Chi ngữ khí có chút rầu rĩ.
“Thật sự là làm phiền đại tiên quá. Tiểu Trần Tử, còn không mau tiếp nhận đồ trên tay đại tiên đi!”
Chi Chi thực không tình nguyện buông tay ra, có chút ai oán nhìn Lạc Đế, lại thấy hắn đang cười cực kỳ vui vẻ, ngữ khí cũng thập phần sung sướng “Đại tiên vài lần tương trợ, không biết hôm nay có thể lưu lại cùng chúng ta ăn một bữa cơm không?”
Oa! Hắn mời nàng ăn cơm nha! Ha ha, buồn bực cái gì, ai oán cái gì, đều bị sự cao hứng trong lòng đánh bay sạch. Có điều, tiên nhân mà lại –“Ách…… Chỉ sợ……”
“Ha ha, nếu đại tiên còn có chuyện quan trọng, lần sau ăn cũng không sao.”
Cái gì? Ngay cả giữ lại một chút cũng không có?! Chi Chi vội hỏi “Sao lại có việc chứ? Ta khả thực nhàn rỗi, nhàn rỗi lắm nha!”
Nhưng cuối cùng, vẫn không được ăn. Bởi vì Lê Lạc cung đột nhiên truyền đến tin tức, nói Lê Phi gặp chuyện.
Một tiểu cung nữ trong tay cầm lấy một cái chuỷ thủ nhiễm đầy máu tươi, đang bị các cung nữ thái giám khác gắt gao ôm chặt. Mà Lê phi ở trong nội trướng, cả người đầy máu, đang hấp hối. Nhìn qua thật giống một đoá hoa lê đẫm máu, xinh đẹp quỷ dị. Chi Chi đến nơi, nhìn thấy chính là cảnh tượng như vậy. Lần đầu tiên nhìn thấy huyết tinh khủng bố, nàng cho dù vào sau, cũng vừa sợ vừa hoảng hốt chạy ngược trở ra, đứng ở ngoài cửa, không dám đi vào. Mặc cho bên trong tranh cãi ầm ĩ thế nào, nàng cũng không dám vào.
“Vô liêm sỉ! Còn không đi gọi ngự y!” Tim Lạc Đế như muốn ngừng đập, ôm lấy Lê phi cả người đầy máu, “Lê nhi, đừng sợ, ngự y sắp tới rồi……”
“Văn Thư…… Đừng buồn……” Lê Phi gắng nói, đây là là chuyện sớm muộn thôi, chàng không nên vì thế mà đau khỗ “Đừng buồn……”
“Ai? Là kẻ nào làm?” Lạc Đế gầm lên giận dữ, rít gào như sư tử phẫn nộ. Toàn bộ Lê Lạc cung nháy mắt không ai dám thở mạnh hơi nào.
“Hồi…… Hồi Hoàng thượng…… Là, là một cung nữ tên Tiểu Huệ……”
Bọn họ lôi một cô gái trẻ vào đẩy xuống trên đất, sau đó lại nhanh chóng trói chặt tay chân nàng lại.
“Chính là nó. Nó nhân lúc dâng thuốc lên cho Lê phi nương nương uống……”
Tiểu Huệ vẻ mặt bình tĩnh, tựa hồ như đã đoán trước tất cả mọi chuyện, chỉ thản nhiên nói “Nô tỳ đáng chết, thỉnh hoàng thượng ban tội.”
Lạc Đế nhìn cô gái đang quỳ gối, mặt không chút gì sợ hãi, cảm thấy có chút nghi hoặc, nhưng vẫn phẫn nộ nhiều hơn, “Ngẩng đầu lên!”
Mắt ngọc mày ngài, kiều mũi phấn môi, cũng là một cô nương đáng yêu. Có điều, bộ dáng này, giống như đã từng gặp qua……
“Là ai sai sử?!” Lạc Đế nắm chặt tay Lê phi, thấy nàng thổ một ngụm huyết, lại hét lớn một tiếng “Kẻ nào! Là kẻ nào?!”
“Ba –” Tiểu Huệ nặng nề ăn một cái tát.
“Hoàng thượng hỏi, ngươi phải trả lời! Nói mau!” Nhưng Tiểu Huệ nhếch môi, quật cường nhìn Lạc Đế, vẫn như trước, không nói một câu. “Tiện nhân!” Ba ba — tiểu thái giám bên cạnh lại cho tát nàng thêm hai cái, khuôn mặt khéo léo, nháy mắt đã sưng vù. Tuy nhiên, ánh mắt của nàng vẫn kiên định.
“Hoàng thượng…… Xin hãy tha cho nàng……” Nàng ấy cũng là thân bất do kỷ, cũng là bất đắc dĩ a. Lê Phi cố nói, nhưng lời này lại càng chọc giận Lạc Đế, một nỗi buồn dâng trào khi thấy một khuôn mặt quen thuộc, nhưng lập tức bị sự phẫn nộ thay thế “Kéo ra ngoài! Trảm!” Mà thật ra, có nói thì làm được gì? Chẳng lẽ hắn thật không biết, đây chính là hành vi ti bỉ của hoàng hậu sao? Nhưng mà, biết rồi thì sao? Lê nhi……
“Phốc –” Lại một ngụm máu.
“Hoàng thượng! Là Xuyên Tâm Độc –” Trương thái y tay run rẩy, đứng lên. Xong, hắn lại kinh hoảng nằm phục xuống, bắt đầu lo lắng cho vận mệnh sắp tới của mình. Đồng thời còn thầm than kẻ giết Lê phi quả thực ngoan độc, một dao thẳng vào tim đã đành, đằng này trên chuỷ thủ còn có bôi Xuyên Tâm Độc, khiến người ta chỉ trong vòng mười bước, sẽ vì hít thở không thông mà chết. Bất quá kỳ lạ là, Lê phi thế nhưng còn có thể chống cự được để nói chuyện……
Cái chết của Lê phi dường như đã không thể vãn hồi nữa, nhưng Lạc Đế đột nhiên kêu to “Mau, cho gọi đại tiên vào!”
Chi Chi nghe thấy âm thanh bên trong càng lúc càng nhỏ, nàng ở bên ngoài cũng càng lúc và thấy như đang mất đi tri giác. Đúng lúc đó, Tiểu Trần Tử từ trong chạy ra, lôi lôi kéo kéo nàng theo vào bên trong.
Mùi máu tươi…… Nàng vừa ngửi thấy đã muốn bỏ chạy, nhưng khi nhìn đến ánh mắt Lạc Đế tràn đầy nghi hoặc, nàng vẫn cố lấy dũng khí, gắng gượng đi vào bên trong.
“Đại tiên, thỉnh người mau cứu Lê nhi……” Thanh âm hắn vội vã, lại tràn ngập khẩn cầu, khiến tâm Chi Chi cũng cảm thấy chua xót.
“Ta……” Nàng chỉ là một tiểu tiên hèn mọn, làm sao có cái năng lực cứu người gì chứ. Lần trước, nàng không phải đã nói rất rõ ràng rồi sao?
“Đại tiên — ta lấy tư cách một hoàng đế khẩn cầu ngài –” Hắn đột nhiên hướng nàng quỳ xuống, lại xôn xao một trận, những người có mặt trong cung cũng đồng loạt quỳ theo. Không ai đoán được, đường đường hoàng đế nước Lạc Đế, cũng có lúc sẽ quỳ xuống trước mặt người khác. Cũng không ai đoán được, cho tới bây giờ, đế vương nhân gian, một tay che trời, cũng sẽ có lúc cầu xin người khác. Chi Chi càng không thể đoán được, tình cảm hắn dành cho Lê phi, lại là một tình yêu khắc cốt ghi tâm như thế.
Cảnh tượng như vậy, khiến cho Chi Chi trở tay không kịp. Hơn nữa đối với ánh mắt tha thiết cầu xin của hắn, nàng cũng không biết phải đáp lại như thế nào. Nàng vẫn nghĩ muốn giúp hắn, muốn làm cho hắn được vui vẻ. Nhưng mà, nàng thật sự không có cách nào! Đột nhiên, nàng cảm thấy tức ngực, ủy khuất, khiến cho nàng xúc động tới muốn khóc.
“Hoàng thượng…… Có lẽ tiên nhưỡng……” Lời của Tiểu Trần Tử khiến người ta như bừng tỉnh giữa cơn mộng. Lạc Đế nhanh chóng đứng dậy, sai người mang tiên nhưỡng tới.
“Mau…… Mang nước tới……” Trương thái y xoay người phân phó “Hoàng thượng, hay cứ lấy một ít cho nương nương phục dùng trước…… Cũng có thể thoa lên da…… Thử xem……”
“Được, thêm hai lượng chỉ huyết thảo (dược cầm máu)……”
“Mang thương linh cao tới đây!”
“Vải trắng –”
Mọi người lại tất bật chạy đi làm việc của mình, Chi Chi bị bỏ quên một bên, cứ như không khí. Nhìn quanh một lúc, nàng im lặng rời đi.