Cuối cùng Nhiễm Dạ vẫn là để bệnh nặng dây dưa, thân thể càng ngày càng yếu, thái y đến xem nhiều lần, đưa phương thuốc, nhưng mà như thế nào Nhiễm Dạ cũng không chịu uống. Có người muốn báo cho Hàn Nhiên lại đây nhìn xem, nhưng đều bị Nhiễm Dạ ngăn lại, không cho phép đi. Thẳng đến khi thái y nhìn thân thể hắn lắc đầu, Nhiễm Dạ biết hắn đã không còn bao nhiêu thời gian nữa......
Khi những ngày cuối cùng còn sống, Nhiễm Dạ vẫn là nghĩ đến Hàn Nhiên, cuối cùng hắn vẫn là tính toán đi gặp mặt Hàn Nhiên lần cuối cùng, cũng là để cho chính bản thân mình an tâm.
Nhiễm Dạ mới vừa đi đến cửa thư phòng của Hàn Nhiên, liền nghe được âm thanh từ thư phòng vọng ra.
“Còn không có tìm được thi thể Lạc Ánh Lâm sao?” Vừa nghe chính là âm thanh quen thuộc của Hàn Nhiên.
“Đúng vậy, thuộc hạ phái người đi đến vách núi tìm, nhưng không phát hiện cái gì cả.”
“A, cũng đúng. Từ nơi cao như vậy té xuống, không chết cũng khó a, Lý tướng quân, lần này ngươi làm cực kỳ tốt.”
Nghe đến đó, Nhiễm Dạ ngây người, nguyên lai cái chết của Ánh Lâm đều là âm mưu của Hàn Nhiên......
“Dạ công tử cát tường.” Tiểu thái giám vừa đi tới thấy Nhiễm Dạ, vội vàng tiến lên vấn an, nhưng chỉ có một tiếng như vậy, khiến cho Hàn Nhiên đã phát hiện Nhiễm Dạ đang ở ngoài cửa, như vậy chuyện tình hắn cùng Lý tướng quân nói, Nhiễm Dạ nhất định là đều nghe thấy được toàn bộ.
“Dạ, ngươi ở bên ngoài làm cái gì, đi theo ta.” Hàn Nhiên bước ra ngoài, liếc mắt về phía Nhiễm Dạ một cái, liền ra lệnh kêu Nhiễm Dạ đi theo mình.
Thấy được biểu hiện tức giận của Hàn Nhiên, Nhiễm Dạ biết hắn đã nghe những gì không nên nghe, hắn một đường đi tới, đồng thời cũng một đường nghĩ Hàn nhiên sẽ đối phó mình như thế nào, hậu quả nghiêm trọng nhất cũng sẽ là Hàn Nhiên muốn mạng của hắn thôi, dù sao hắn vốn là người sống không được bao lâu, chết sớm một chút cùng chết trễ một chút có gì khác nhau a!
Dừng lại cước bộ mới phát hiện Hàn Nhiên dẫn theo Nhiễm dạ về tới nơi hắn ở. Hàn Nhiên quay đầu đối diện với Nhiễm Dạ.
“Dạ, lời nói mới rồi, ngươi đều nghe thấy được đi.”
“Uh, nguyên lai hung thủ giết người là ngươi, Kim Hàn Nhiên.” Lúc này Nhiễm Dạ đã quyết định vứt bỏ hết mọi thứ, Hàn Nhiên đang đứng trước mặt hắn đây không còn là người hắn nhận biết trước kia nữa.
“Ngươi đã biết, ngươi cũng hẳn là biết hậu quả của ngươi là gì.”
“Đúng vậy! Hàn Nhiên, ngươi đã thay đổi. Ngươi đã không còn là Hàn Nhiên mà ta biết trước đây, vì đạt tới mục đích, ngươi không từ một thủ đoạn nào, ngươi ngay cả Tiêu kì cũng lừa gạt, giết người thân nhất của hắn. Ta thật sự là hối hận nhận thức ngươi!” Nói xong như vậy, Nhiễm Dạ đã kinh thượng khí không tiếp hạ khí*, thân thể hắn nguyên bản đã suy yếu bởi vì hắn kích động mà trở nên càng thêm yếu ớt. (có thể nghĩ là thở không kịp =.= khó thở)
“Đúng. Ta sẽ không bỏ qua cho người đối với Tiêu Kì có ý nghĩ nhung nhớ.”
“Hàn Nhiên, đến bây giờ ta mới phát hiện ra lòng tham chiếm giữ của ngươi lớn như vậy, lớn đến nỗi xem thường sinh mệnh của kẻ khác. Ta thay cho Tiêu Kì mà cảm thấy hối hận, vì đã yêu một người như ngươi.”
Nhiễm Dạ thương tâm muốn chết, sắc mặt tái nhợt, hơn nữa thể lực chống đỡ hết nổi, ngã trên mặt đất, cho nên một khối lệnh bài từ trên người Nhiễm Dạ rớt ra. Nhiễm Dạ đã không còn khí lực mà ngăn cản Hàn Nhiên nhặt lệnh bài lên, để cho Hàn Nhiên thấy rõ 2 chữ được khắc ở phía sau lệnh bài, cả người đều kinh ngạc đến ngây người, “Cách Thiệu”, hai chữ này đã được khắc ở giữa mặt lệnh bài.
“Nhiễm dạ, nguyên lai ngươi là gian tế từ Cách Thiệu. Qua nhiều năm như vậy ngươi vẫn tiềm phục* tại bên cạnh ta, tìm hiểu tin tức từ Tuyết Vực của ta, thật đúng là vất vả a! Làm ta lúc trước vì chưa cho ngươi danh phận mà cảm thấy tự trách, nguyên lai hết thảy đều là kế hoạch tốt của ngươi a......” Hàn nhiên khó thở, cầm lấy bảo kiếm treo ở trên tường, một kiếm hướng về phía Nhiễm dạ. (*có thể hiểu giống như mai phục =.=)
“Không nên, Hàn Nhiên.” tiếng kinh hô của Tiêu kì từ ngoài cửa truyền đến, nhưng vẫn chậm một bước, kiếm của Hàn nhiên đã muốn đâm thật sâu vào ngực Nhiễm Dạ, máu tươi theo đường kiếm chảy xuống, tẩm ướt một mảng quần áo của Nhiễm Dạ.
“Hàn Nhiên, tái kiến.”
“Nhiễm Dạ, ngươi không được chết. Ngươi không cần chết a......” Tiêu Kì ôm Nhiễm Dạ, dùng sức kêu hắn, nhìn thấy Nhiễm Dạ trước mắt hấp hối, dần dần mất đi toàn bộ hơi thở, chết ở trong lòng mình.
“Hàn Nhiên, sao ngươi có thể làm như vậy, hắn là Nhiễm Dạ a.........”
“Kì nhi, hắn là gian tế của Cách Thiệu quốc, chúng ta không thể lưu lại hắn.”
“Hàn Nhiên, Ánh Lâm ca cũng là ngươi hại chết sao. Sao ngươi có thể làm như vậy a...... Ánh Lâm ca là người mà ta có lỗi nhất đời này, ngươi lại còn giết hắn, Hàn Nhiên, ngươi quả thực điên rồi... Ta hận ngươi, ta đây cả đời cũng không muốn gặp ngươi....”
“Kì nhi, ngươi không cần đi, ta không muốn ly khai ngươi.” Hàn Nhiên bắt lấy cánh tay của Tiêu Kì, không cho hắn rời đi.
“Nếu ngươi không muốn ta tự sát trước mặt ngươi, thì ngươi liền buông tay cho ta.” Bị Tiêu kì uy hiếp như vậy, Hàn Nhiên không thể không buông ra tay của mình.
“Kì nhi....” Hàn Nhiên nhìn thấy bóng lưng Tiêu Kì rời đi, nước mắt nhịn không được chảy xuống. “Chẳng lẽ lần này ta thật sự là làm sai sao? Kì nhi, ngươi còn có thể tha thứ ta sao?”
“Hoàng Thượng......” Chờ tới khi Ngưng Mặc chạy tới, liền thấy Tiêu Kì khóc chạy ra ngoài, trên mặt đất trong phòng là thi thể của Nhiễm Dạ, còn có Hàn Nhiên đang rơi lệ đầy mặt.
“Ngưng Mặc, lúc này ta thật sự đã mất đi Kì nhi sao......”
“Hoàng Thượng......”
Thật ra Hàn nhiên cùng Tiêu kì có thể vẫn hạnh phúc như vậy mà sống hết cuộc đời, chính là hiện tại vì Hàn nhiên làm sai một việc, thương tổn không chỉ có Tiêu kì, càng thêm liên luỵ tới Nhiễm Dạ, cuộc sống sau này còn có thể qua như thế nào, không ai có thể đoán trước được?
Tiêu Kì khóc chạy đến cung điện của mình, đóng cửa lớn, lại đem bản thân nhốt ở trong phòng, mặc cho ai gọi hắn, hắn cũng không để ý.
“Đây không phải sự thật, đây không phải sự thật! Ánh Lâm ca không có chết, Hàn Nhiên cũng không có đem Nhiễm Dạ giết chết, chúng ta còn có thể hảo hảo sống chung vĩnh viễn.” Tuy rằng trong lòng không muốn tin tưởng tất cả việc này đều là thật sự, chính là khi nhìn đến trên người mình đều là máu tươi của Nhiễm Dạ, không thể không thừa nhận, trước mắt hết thảy đều đã trở thành sự thật......
Tiêu Kì nhớ tới Ánh Lâm trước đối với mình thật sự rất tốt, hắn vẫn đều là quan tâm như vậy, bao dung mình. Đã làm sai chuyện, Ánh Lâm ca cũng chưa bao giờ quở trách mình, ngược lại là an ủi mình; Thời tiết thay đổi, Ánh Lâm ca sẽ thường xuyên nhắc nhở mình phải thêm giảm quần áo; Khi thời điểm mình không vui, Ánh Lâm ca sẽ làm tất cả để mình vui vẻ lại.... Hồi tưởng thời điểm trước khi vào cung, cuộc sống tuy rằng đơn giản, nhưng cuộc sống của hai người thập phần vui vẻ.
Khó trách vào thời điểm Ánh Lâm ca rời đi lại nói hắn có thể sẽ không thể trở lại, nguyên lai hắn đã muốn đoán được bản thân lành ít dữ nhiều. Ánh Lâm ca muốn rời khỏi để thành toàn hắn cùng Hàn Nhiên, kết quả hắn lại gián tiếp hại chết Ánh Lâm, trong lúc nhất thời, Tiêu Kì cảm thấy được mình thật đúng là rất không tốt với Ánh Lâm......
Ngay cả bây giờ đang tưởng nhớ đến Ánh Lâm, nhưng trong tim của hắn còn có Hàn Nhiên, không biết Hàn Nhiên hiện tại thế nào......
Liên tiếp qua vài ngày, Tiêu Kì đều đem mình khóa ở trong phòng, sau khi Hàn Nhiên hạ triều liền đi gặp hắn, nhưng chỉ có thể đứng ngoài cửa, Tiêu Kì không cho hắn đi vào, Hàn Nhiên cũng chỉ có thể đứng bên ngoài chờ Tiêu Kì mở cửa cho.
Hàn nhiên biết lần này hắn phạm vào một sai lầm không thể tha thứ được, thật là tổn thương
Tiêu Kì rất sâu; Đồng thời đối với sự tham muốn giữ lấy Tiêu kì lại làm cho Hàn nhiên không tiếc hết mọi chuyện để Tiêu Kì ở bên người mình.
“Kì nhi, ngươi mở cửa ra, ngươi đã muốn qua vài ngày không có ăn cơm, tiếp tục như vậy thân
thể của ngươi sẽ không có thể chống đổi nổi. Kì nhi......”
“Ta không muốn gặp lại ngươi, ngươi đi đi......”
“Kì nhi......”
“Ngươi đi...... Ngươi đi......” Âm thanh của Tiêu kì cũng bởi vì mấy ngày nay không có giọt nước để thấm giọng mà trở nên khàn khàn.
Trong phòng Tiêu Kì thất hồn lạc phách tựa vào trên vách tường, vài ngày không có ăn gì, cả người đều gầy một vòng lớn. Nhìn thấy Lệ ngọc trong tay phát ra ánh sáng màu đỏ, nghĩ đến Hàn Nhiên, lại nhớ đến Ánh lâm. Một nhười là người mình yêu nhất, một người là ca ca mnìh thương mến nhất, hai bên đều là người hắn không thể từ bỏ được a...... Biết rõ là Hàn Nhiên hại chết Ánh Lâm, nhưng mà Tiêu kì chính là đối với Hàn Nhiên không thể hận được, nguyên nhân là gì chính hắn cũng không biết.
“Ánh Lâm ca, ta thực xin lỗi ngươi, Kì Kì thật sự hận bản thân mà xin lỗi ngươi......”
Nước mắt chảy xuống rơi trên Lệ Ngọc, hồng quang phát ra càng thêm mãnh liệt, dần dần trong ngọc bội nho nhỏ lại xuất hiện một gian phòng lá nhỏ nhỏ, trên giường trong phòng nằm một người, Tiêu Kì nhìn kỹ dĩ nhiên chính là Ánh Lâm, áp chế không được nội tâm kích động, hô lên “Ánh Lâm ca ngươi không có chết, thật sự là quá tốt, ngươi chờ, Kì Kì nhất định tìm người về.”
Hàn Nhiên vẫn chờ ở bên ngoài, tuy rằng không biết trong phòng Tiêu kì đến tột cùng xảy ra chuyện gì, nhưng nghe thấy nói đến Lạc Ánh Lâm còn chưa chết, trong lòng nhất thời hồi hộp một chút...... “Chuyện này sao có thể?” Hàn Nhiên trăm mối nghĩ ngợi vẫn không có cách giải.
Ngọc này sở dĩ xưng là lệ ngọc, không phải nó chỉ hàm chứa máu của Hàn Nhiên thôi, trọng yếu hơn chính là sau khi làm lệ ngọc hấp thu nước mắt thương tâm vì người yêu mến, liền gặp tản mát ra lực lượng vô cùng lớn.
Tiêu Kì không dám xác định hình ảnh trên lệ ngọc là thật hay không, bất quá hắn vẫn chính là ôm một tia hy vọng cuối cùng, vì thế Tiêu Kì quyết định 1 chuyện trọng đại: Hắn phải rời khỏi hoàng cung, rời đi Hàn Nhiên, đi tìm Ánh Lâm ca đã mất tích......
“Hàn Nhiên, ta có việc cùng ngươi nói.” Tiêu Kì đi ra mở cửa phòng.
“Kì nhi, ngươi rốt cục đã chịu mở cửa...... Ngươi khiến cho ta lo lắng gần chết......” Hàn Nhiên vội vàng tiến lên ôm lấy người đã làm cho hắn nóng ruột nóng gan. Mấy ngày nay tuy rằng khoảng cách của hai người chỉ có một cánh cửa, nhưng lại làm cho đối phương cảm giác dường như đã xa cách rất lâu.
“Ta muốn rời cung...... Ta muốn đi tìm Ánh Lâm ca......” Tiêu Kì trực tiếp nói ra yêu cầu của mình.
“Lạc Ánh Lâm thật sự còn sống?...... Không được, Kì nhi, ta không cho phép...... Ta không cho phép......” Hàn nhiên chưa từng có cự tuyệt qua yêu cầu gì của Tiêu kì đưa ra, nhưng lúc này đây hắn lại không chút do dự mà cự tuyệt, ngay cả một đường sống để quay lại cũng không có.
“Ta đã quyết định, cho dù ngươi cự tuyệt ta, ta nhất định phải đi...... Nếu ngươi không cho ta đi, như vậy ngươi có thể lưu lại chỉ là thi thể của ta......”
“Kì nhi, ngươi lấy cái chết để uy hiếp ta sao?”
“Đúng thì thế nào? Trừ bỏ tánh mạng của ta, ta còn có thể lấy cái khác uy hiếp ngươi thả ta ra cung sao?”
“Ngươi chẳng lẽ để ta ở lại một mình cô đơn trong hoàng cung này sao? Kì nhi......”
“Thực xin lỗi, Hàn Nhiên. Ta muốn bù lại sai lầm ta đã phạm trước đây, Ánh Lâm ca chết, một nửa hậu quả là tại ta.” Tiêu Kì tâm ý đã quyết, cho dù là Hàn nhiên cũng không có biện pháp thay đổi hắn.
“Kì nhi......”
Tiêu Kì vừa nghĩ ở cùng Hàn Nhiên sẽ mất thời gian tìm kiếm, một phen đẩy Hàn nhiên ra, lấy ra chủy thủ (dao găm) trong tay áo, đặt vào cổ của mình, “Hàn Nhiên, ngươi rốt cuộc có chịu để ta đi không?”
Thấy hành vi như vậy của Tiêu kì, Hàn nhiên kinh hoảng “Kì nhi, ngươi trước đem chủy thủ buông......”
“Hàn Nhiên......” Nói xong nhẹ tay khinh nhất hoa ( xẹt một cái), cái cổ trắng nõn liền hiện ra 1 lằn máu nhỏ.
Hàn Nhiên nghĩ, Tiêu Kì đã muốn làm tới bước này, nếu chính mình cố ý không đáp ứng, hậu quả sẽ khó lường, vì thế nhịn đau trả lời “Kì nhi, ngươi không cần tái thương tổn mình, ta đáp ứng ngươi......”
Nói xong Hàn nhiên đưa tay lấy ra lệnh bài treo bên hông của mình “Kì nhi cầm CÁI này, đưa lính canh ở cửa hoàng cung thấy, thì sẽ thả ngươi đi ra ngoài. Còn có nếu ngươi có chuyện gì, cầm nó mà tìm quan viên ở địa phương, bọn hắn cũng sẽ đem hết toàn lực trợ giúp ngươi, ra khỏi hoàng cung thì ta không thể ở bên cạnh ngươi, ngươi nhất định phải hảo hảo chiếu cố mình, ngươi vài ngày không có ăn cái gì, sắc mặt thật không tốt, Kì nhi, ngươi nhất định phải cẩn thận...... Ta đi đây......” Tuy có thể đè nén, chính mình lại không có thể khống chế bản thân......
Tiêu Kì lẳng lặng nghe Hàn Nhiên nói hết lời, nước mắt đã ngừng rơi. Nhìn thấy bóng lưng Hàn Nhiên càng lúc càng xa, Tiêu kì ngã trên mặt đất, “Hàn Nhiên, rời đi người ta yêu nhất là ngươi, cũng là bất đắc dĩ, chúng ta thiếu Ánh Lâm ca thật sự nhiều lắm......”
Tiêu Kì chịu được đói khát, đau đớn, từng bước một đi tới, cuối cùng là bước ra hoàng cung...... Nơi mà có người hắn yêu nhất......
Bởi vì vài ngày chưa có ăn gì, thể lực Tiêu kì đã gần cạn kiệt, cả người đi ở trên đường cái cũng là lảo đảo, những người đi qua Tiêu Kì cũng thấy thế mà đau lòng cho hắn.
“Ai ~ hảo hảo một cái hài tử như thế nào lại thành như vậy......”
“Hài tử xinh đẹp như vậy thật là đáng tiếc......”
Dần dần, Tiêu Kì cảm giác được âm thanh nói chuyện gần hắn càng ngày càng nhỏ dần, đến
cuối cùng nghe không được......
“Này...... Ngươi làm sao vậy?” Là ai hiện đang kêu hắn? Đó là câu cuối cùng Tiêu Kì nghe được trước khi ngất xỉu......