Lệ Tổng! Em Mệt Rồi

Chương 3: Cái tát




- Lệ Phó Thành, mau buông cô ấy ra đi. Chúng ta phải bắt cô ấy chịu sự trừng phạt, không thể cứ để cho cô ấy chết dễ dàng như vậy được.
Lệ Phó Thành về sau mới kìm nén được cơn giận quăng Huỳnh Hứa Giai ra xa khiến cô ngã xuống nền đất đầy đau hớn, miệng không ngừng ho sặc sụa.
Một lúc sau, ổn định được nhịp thở Huỳnh Hứa Giai mới loạng choạng đứng dậy. Không tức giận vì sự thô bạo vừa nãy, giọng nói nhỏ nhẹ muốn nói cho anh hiểu:
- Phó Thành, em không có lái xe đâm vào bác gái. Em chỉ muốn cứu bác ấy thôi, bây giờ bác ấy như thế nào rồi chứ. Đợi bác ấy tỉnh lại, mọi chuyện sẽ rõ thôi.
Lệ Phó Thành nhếch mép cười, đôi mắt sắc lạnh xoáy sâu vào con ngươi của Huỳnh Hứa Giai nhìn cô ghê tởm:
- Đừng gọi tôi thân mật như vậy, chúng ta đâu quen biết nhau. Chẳng lẽ lại muốn bán thân để tôi cho cô thoát tội.
Chỉ trong chốc lát cả người cô đã trở lên cứng đờ, đôi môi mấp máy không biết nên nói gì nữa.
Huỳnh Hứa Giai học hết năm lớp 10 đã bị Huỳnh Trương Văn cho nghỉ học, lúc ấy cũng là năm cuối cấp của Lệ Phó Thành. Năm đó là anh giúp thầy giáo dạy kèm phụ đạo cho cô rồi cướp mất đi trái tim này, bây giờ gặp lại anh lại quên mất.
Có lẽ khoảng thời gian đó Lệ Phó Thành chỉ coi như là hồi ức dễ quên lãng nhưng đối với Huỳnh Hứa Giai lại không thể quên. Chàng trai năm ấy khiến cô thầm thương trộm nhớ, là khoảng thời gian khiến Huỳnh Hứa Giai hạnh phúc nhất.
- “ Con nhỏ kia, mày lại gây ra rắc rồi gì cho tao hả “. Huỳnh Trương Văn hung dữ đi đến, từng câu nói ra đều là trách cứ như mọi khi.
Vẻ mặt Huỳnh Hứa Giai lúc này trở nên sợ hãi, bàn tay cũng bất giác nắm chặt lại.
“ Ba “ Lời vừa đến miệng cô đã hứng trọn ngay cái tát từ Huỳnh Trương Văn. Cảm thấy như chưa đủ ông ta lại tát thêm 3 cái nữa.
Huỳnh Hứa Giai bị tát đến nhất thời đầu óc choáng váng, lực tay của cái tát không hề nương tay. Má của cô đã bắt đầu đỏ ửng rồi hiện lên từng dấu vết ngón tay, nước mắt không biết vì sao lại giàn ra.
- Có vẻ như những điều trước đây tao căn dặn mày đều quên hết rồi có phải không, đừng bao giờ làm mất mặt nhà họ Huỳnh này.
Diệp Lộ và Noãn Noãn theo sau cũng thừa dịp mở miệng:
- Em đã nói với anh bao nhiêu lần rồi con nhỏ đó thâm độc còn hơn cả rắn rết. Mới 20 tuổi đầu đã học cách giết người, mặt mũi sau này của anh còn biết giấu đi đâu nữa đây.
- Dì à, con không hề giết người.
Bà ta quay sang lườm cô:
- Bằng chứng rõ rành rành còn muốn chối cãi.
- “ Thà nào thấy chị mãi chưa về nhà, hoá ra là đâm chết người “. Noãn Noãn không kiêng dè gì bĩu môi nói.
- “ Em đừng nói linh tinh, chị không hề làm vậy.” Huỳnh Hứa Giai.
Bà ta nghe thấy cô trách mắng Noãn Noãn như vậy thương xót mà nổi đoá.
- Còn không phải thế sao.
Lệ Phó Thành khuôn mặt sát khí, giọng nói lạnh lùng đến thấu xương:
- Gia đình cô cũng như này rồi, đều không tin tưởng cô. Cô còn không mau nhận tội.
Trong khi Huỳnh Hứa Giai đang là tâm điểm của sự trách mắng, chỉ trích. Giọng người phụ nữ hớt hải chạy vào.
“ Chồng à “
Cô gái ấy ôm bụng bầu chạy lại gần người tài xế đó, khóc lóc ầm ĩ:
- Chuyện này là sao. Rốt cuộc có gì đang xảy ra vậy, chúng ta chưa đủ khốn khổ hay sao mà anh còn đâm chết người ta.
Anh ta không giải thích, chỉ ân cần hỏi han cô gái ấy. Nghe qua Huỳnh Hứa Giai có thể cảm nhận được đây là một người chồng tốt.
- Em đang mang thai, chạy vội làm gì. Còn con gái của chúng ta đang ở bệnh viện nữa, con bé thế nào rồi. Sao em không ở đấy.
- Con bé đang lâm vào nguy kịch lắm nhưng nghe tin anh bị bắt, em sợ quá nên chạy vội đến đây.
Anh ta nghe vậy trở nên hoảng loạn:
- Cảnh sát, anh mau giúp tôi cởi còng tay. Con tôi đang rất nguy kịch, tôi muốn gặp con bé ngay bây giờ.
Anh ta biết dường như mọi lời nói đều sẽ như không, ánh mắt bất lực lại có sự nhờ vả nhìn vào Huỳnh Hứa Giai đang nhìn mình.
Trong nhất thời cô như hiểu ra mọi chuyện, sự việc vẫn rất bình thường nếu không có sự xuất hiện của Tiểu Du Du. Từ lúc cô ta xuất hiện mọi việc đều trở nên rắc rối.
Huỳnh Hứa Giai kích động chạy tới chỗ cô ta nhưng bị cảnh sát giữ lại:
- Là cô đúng không, cô đã nói gì với anh ta.
Cô ta vẻ mặt sợ hãi núp sau lưng Lệ Phó Thành ra vẻ yếu đuối.
- Cô đang nói gì vậy, tôi chỉ giúp anh ta chuyển lời tới vợ mình thôi.
- Mày còn muốn gì nữa, muốn gây ra chuyện mất mặt gì. Biết người trước mặt là ai không. ( Huỳnh Trương Văn)
Huỳnh Hứa Giai quay sang nhìn Huỳnh Trương Văn:
- Ba à, xin ba hãy tin con. Có lẽ cô ấy đã nói gì đó.
Tiểu Du Du bước lên, khuôn mặt không chút gợn sóng nói với cô:
- Cô Huỳnh, nếu cô không tin có thể xem lại camera.
Đợi đến khi Huỳnh Hứa Giai xem qua một lượt vẫn không nhận ra điều gì khác thường, cô ta cũng nhếch mép cười khi thấy biểu cảm của cô như vậy. Tất nhiên làm việc thì phải có kĩ lưỡng, không được sơ hở. Cảnh sát ở đây cũng đã được cô ta mua chuộc hết rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.