Chào mọi người, vẫn là tôi.
Gần đây tôi càng ngày càng thấy việc gì mình cũng làm không xong.
Cha mẹ tôi vẫn luôn rất chiều chuộng tôi, công việc của họ khá bận nhưng từ nhỏ đến lớn chưa từng ép tôi đi học lớp học thêm này nọ, cũng không giống phụ huynh khác chỉ quan tâm kết quả học tập của con mình. Bọn họ hy vọng tôi ngoài giờ học có thể làm những thứ mình thích.
Dù như vậy tôi vẫn không vui vì cha mẹ lúc nào cũng bận rộn. Từng có một thời gian phản nghịch không muốn gọi điện cho họ, không muốn nói chuyện, oán trách họ thiếu quan tâm, ngại cha mẹ lớn tuổi hay lải nhải.
Hiện tại nghĩ lại, tôi hối hận vì những gì mình đã làm.
Trạch An giả đã hoàn toàn chiếm được sự yêu thích của cha mẹ tôi vì vậy tôi luôn khó chịu khi phải đối mặt với họ.
Phó sán cũng không cần một người bạn ngốc nghếch chỉ biết chọc cười cô ấy, cô ấy bây giờ cần một người bạn hiểu cô ấy giúp cô ấy chia sẻ lo lắng.
Đến Quý Khâm.....
Đúng rồi, công việc cũng bị tôi làm rối tung cả lên
Tôi thật vô dụng, có lẽ đó là nguyên nhân khiến tôi chưa tốt nghiệp đã ngủ hai năm. Lúc đó là Trạch An giả giúp tôi lấy bằng tốt nghiệp, vừa học code vừa làm giáo viên mỹ thuật, nhiệm vụ nào cũng hoàn thành xuất sắc. Còn tôi sau khi xin được việc phải học lại kiến thức căn bản, ngày nào cũng bị sếp mắng.
Ngày đó tôi đang ngẩn ngơ nhìn một bài văn chê trách dài ngoằng mà xếp gửi đêm đột nhiên có người gọi cho tôi, tôi mờ mịt tiếp điện thoại. Tôi không biết đối phương nhưng đối phương rõ ràng lại quen biết tôi.
"Thầy Phương, gần đây không liên lạc được với anh, anh dạo này có khỏe không?"
Tôi lập tức hiểu được cuộc gọi này không dành cho mình.
Khi tôi định cúp máy thì bên kia nhanh chóng nói "Con tôi rất thích anh. Nó không chịu giáo viên nào ngoài anh, nó nói không phải anh thì không học, cho nên tôi muốn hỏi thầy một chút, anh có dạy thêm nữa không? Tiền lương có thể thương lượng....."
Châm chọc làm sao, sếp thì muốn tôi lập tức cuốn gói, Trạch An lạ được người người nhớ thương, còn không phải hắn thì không được, chúng tôi chênh lệch, quá lớn.......
Tôi khô khốc cười "Thật ngại quá, tôi gần đây rất bận......"
"Không sao, không sao, chỉ cần thầy có thời gian rảnh, lúc nào cũng được..."
"Tôi có việc, xin phép chút ạ! " Thất sự không thể nghe thêm nữa tôi vội vàng treo điện thoại, lại tự mình chán ghét mình.
Ghen thì ghen, là điều không ai muốn
Ghen tuông khiến ta trở nên xấu xí
......Nhưng mà, tôi rất ghen tị.
Tôi chạy đến studio của Trạch An, nơi hắn vẽ tranh hoặc dạy vẽ. Quý Khâm không cho tôi đến nhưng tình cờ hôm nay anh ấy đi vắng.
Tôi cũng muốn vẽ tranh, nhưng tôi chẳng có nền tảng gì cả, tôi chỉ nghĩ....có khả năng, ỳ thật tôi cũng có chút năng khiếu nghệ thuật thì sao?
Studio tòa tranh và bức phác họa, tất cả đều là tranh phong cảnh và tranh sơn dầu tĩnh vật, màu sắc phối hợp cùng đổ bóng thực sự rất đẹp, đó là trình độ mà tôi không bao giờ chạm đến được.
Tôi cũng muốn vẽ một bức tranh, nhưng không muốn vẽ giống hắn.
Không thì tôi vẽ một bức chân dung.....
Tôi vẽ Quý Khâm?
Tôi nhất định vẽ không đẹp, nhưng nghĩ đến chân dung tôi chỉ nhớ đến anh.
Tôi không muốn tự vẽ bản thân, tôi bây giờ quá kém cỏi, quá xấu xí.
Cha mẹ, Phó San đều không yêu tôi, đồng dạng Quý Khâm cũng không yêu tôi.
Nhưng ít nhất Quý Khâm nhận ra tôi, tuy rằng cách nói của anh không thân thiện nhưng ít ra khiến tôi cảm nhận được con người thật của mình.
Vì vậy dù cho ra sao, anh ấy vẫn luôn là người đặc biệt đối với tôi.
Đôi khi muốn hỏi anh, ngày tôi bị tai nạn đó anh muốn nói gì? Liệu có giống như tôi mơ tưởng hay chỉ là cuộc hẹn của một người bạn bình thường.
Nếu rảnh.....tôi sẽ hỏi một chút