Lên Án

Chương 62: Có thể không.....




[Sao em có thể để anh ngủ trên giường của người khác được?]
Nhóm Bạc Hà đã từng đề xuất một cuộc bỏ phiếu với tiêu đề là 【 Muốn nhìn thấy Kỳ Bạc Ngôn trong dáng vẻ nào nhất 】.
Nếu hiện tại bọn họ có thể nhìn thấy Kỳ Bạc Ngôn chỉ mặc mỗi áo choàng tắm, mái tóc dài tùy ý xõa bên vai, trên mặt còn sót lại vẻ hớn hở sau hoan lạc, lựa chọn này nhất định sẽ được xếp vào top 3.
Nhưng mà cảnh tượng này chắc chắn cũng chỉ một người duy nhất có thể nhìn thấy, nhưng Kỷ Vọng - người đang nằm trên giường gần như không thể cử động, căn bản không muốn nhìn đến người đẹp đang đứng bên giường.
Kỳ Bạc Ngôn bưng một chén cháo đến, cau mày, nhưng trong mắt chẳng thấy chút áy náy nào, giọng điệu nhẹ nhàng nói: "Anh ơi, ăn chút cháo đi."
Kỷ Vọng nắm lấy ga giường trước mặt, động đậy cơ thể, nhưng từ phần eo trở xuống, đau nhức đan xen không thể chịu nổi.
Anh hít một hơi thật sâu, nói với tên đầu sỏ: "Lấy thuốc giảm đau cho tôi."
Suy cho cùng thì Kỷ Vọng cũng là một Alpha có thể chất mạnh mẽ, sau một đêm bị giày vò vẫn có thể miễn cưỡng ngồi dậy. Anh liếc nhìn ngực mình một cái rồi trầm mặt hồi lâu: "Lấy thêm hai cái băng cá nhân nữa, nếu không tôi không thể mặc áo được."
Hai mắt Kỳ Bạc Ngôn bị ngực Kỷ Vọng hấp dẫn, hắn đứng nhìn chằm chằm một hồi, hiển nhiên là vô cùng hài lòng với kiệt tác của mình.
Kỷ Vọng cảm nhận được ánh mắt kia, giọng nói trầm xuống: "Nhanh lên."
"Đừng tức giận, em đi liền." Kỳ Bạc Ngôn đặt cháo xuống, xoay người đi lấy hộp y tế.
Kỷ Vọng ngồi trên giường một lúc, khi đứng dậy, khuôn mặt anh tối sầm, bởi vì anh cảm nhận được...
Đợi đến lúc Kỳ Bạc Ngôn quay lại, đã phát hiện ca ca của hắn đã không còn trên giường.
Trong phòng tắm vang lên tiếng nước chảy ào ào, Kỳ Bạc Ngôn tinh mắt phát hiện có những vết đậm rõ ràng trên tấm thảm màu xám cạnh giường, thậm chí còn có một vài giọt nhỏ xuống sàn gỗ.
Hắn khịt mũi đáng tiếc, kéo lấy tấm thảm tùy ý lau qua tàn dư còn sót lại trên sàn gỗ, sau đó ném vào trong máy giặt.
Sau khi xóa sạch chứng cứ, Kỳ Bạc Ngôn đi đến cửa phòng tắm, cửa không có bị khóa trái, hắn nhẹ nhàng vặn một cái mở ra.
Trong hơi nước mờ ảo, đập vào mắt hắn là tấm lưng của Kỷ Vọng đang được bao bọc trong làn nước chảy xuôi xuống, khắp nơi đều là dấu răng, vết máu, vết bầm tím ứ đọng, tất cả đều là dấu vết của cuộc 'chinh phạt'.
Dưới bờ vai rộng là vòng eo mảnh khảnh, thân hình Kỷ Vọng rất hoàn hảo, cơ bắp săn chắc, mà đây chắc cũng là lý do vì sao bây giờ anh còn có thể đứng vững được.
Nhưng nếu nhìn kỹ thì đùi Kỷ Vọng đang khẽ run rẩy, đủ để chứng minh chỉ đứng như thế này thôi, đối với anh mà nói cũng đã rất tốn sức.
Kỷ Vọng nghe thấy tiếng mở cửa, anh cũng không quay đầu lại nhìn. Có điều anh dám đảm bảo, nếu Kỳ Bạc Ngôn còn dám động dục, anh nhất định sẽ đấm hắn một cái thật mạnh.
May mà Kỳ Bạc Ngôn cũng xem như biết điều, sau khi đặt khăn tắm xuống, không có làm ra mấy chuyện dư thừa, chỉ nói với Kỷ Vọng: "Anh ơi, cần em giúp không?"
Kỷ Vọng vuốt bọt nước trên mặt: "Cần, kỳ nhạy cảm lần sau tự mình giải quyết, đừng kéo tôi vào."
Kỳ Bạc Ngôn khẽ cười nhưng không đồng ý, mà chỉ rời khỏi phòng tắm, ngoan ngoãn dọn dẹp đồ đạc bên ngoài.
Sau khi Kỷ Vọng tắm xong bước ra, mới phát hiện Kỳ Bạc Ngôn đang gấp gọn những bộ đồ diễn không còn sạch nữa, anh cau mày hỏi: "Em đang làm gì?"
Động tác trên tay của Kỳ Bạc Ngôn không có dừng lại: "Thu dọn phòng."
Kỷ Vọng chưa bao giờ thấy Kỳ Bạc Ngôn làm việc nhà, nhưng những bộ quần áo này được gấp rất đẹp, Kỷ Vọng đi qua cầm lấy một bộ, ngón tay còn có thể cảm nhận được hơi ẩm: "Sao em còn chưa giặt mà đã gấp vào?"
Kỳ Bạc Ngôn nhìn chòng chọc vào bộ đồ trong tay Kỷ Vọng, trong lòng còn níu kéo một tia hi vọng: "Có thể hay không..."
Không đợi hắn nói xong, Kỷ Vọng đã nói: "Không thể!"
Kỳ Bạc Ngôn: "Nhưng mà..."
Kỷ Vọng: "Không có nhưng mà!"
Kỳ Bạc Ngôn ấm ức nói: "Kỳ nhạy cảm phải dùng mùi hương trên quần áo của bạn tình để làm tổ là bản năng mà, giặt rồi sẽ không còn tin tức tố của anh nữa."
Kỷ Vọng lạnh lùng vơ hết quần áo trong tay Kỳ Bạc Ngôn, đi vào phòng giặt.
Kỳ Bạc Ngôn đi theo: "Anh ơi, eo đã đau đến thế rồi không cần gắng sức nữa, ăn cháo rồi nghỉ ngơi thôi."
Phát hiện máy giặt đang được dùng rồi, Kỷ Vọng đem quần áo vào nhà tắm, ném vào bồn tắm, ngâm nước chúng thật kỹ.
Khuôn mặt Kỳ Bạc Ngôn lộ ra chút đau lòng, nhưng không dám ngăn cản, chỉ có thể lẳng lặng đứng bên cạnh mà nhìn.
Kỷ Vọng nhìn những bộ quần áo đó, cơn tức giận vì bị Kỳ Bạc Ngôn lăn qua lăn lại cả đêm rốt cuộc tan biến.
Kỳ thật trong lòng anh vẫn luôn có một 'rào cản' không thể vượt qua, chính là tại sao những năm qua Kỳ Bạc Ngôn không hề đến tìm anh.
Kỳ Bạc Ngôn kể cho anh nghe những việc hắn từng trải qua, lúc đó sự đau lòng đã chiếm lấy cả thể xác và tinh thần của Kỷ Vọng, cho nên anh không có cách nào tìm ra lỗ hổng trong lời nói của hắn.
Có lẽ trong tiềm thức, anh cũng không muốn nghĩ quá nhiều về việc này.
Nhưng anh vẫn luôn thấy khó hiểu, tại sao Kỳ Bạc Ngôn muốn để anh hiểu lầm, không giải thích cho anh, thậm chí sau khi gặp lại, cũng chưa bao giờ thử đi nói rõ ràng về chuyện năm đó, cho dù là bị anh đối xử thô bạo, nói lời lạnh nhạt.
Cho đến khi bị cưỡng ép đến cực độ, cuối cùng mới thổ lộ một ít quá khứ và thân thế của mình.
Điều này quá sức vô lý, là bởi vì không tin tưởng anh sao, cảm thấy sau khi kể cho anh những việc này, cũng sẽ không nhận được sự tha thứ từ anh?
Hay vẫn là còn giấu diếm chuyện khác, hoặc là nói...trường hợp xấu nhất chính là Kỳ Bạc Ngôn đang nói dối.
Cảm giác bất an cứ kéo dài mãi.
Vì thế, cho dù là mua đồ dùng cá nhân cho Kỳ Bạc Ngôn hay là tặng chiếc nhẫn 6 năm trước cho hắn, kể cả đêm nay, giúp Kỳ Bạc Ngôn vượt qua kỳ nhạy cảm, đều là cách Kỷ Vọng giải quyết sự bất an.
Chính là làm ra hành động thiết thực, đem người trói buộc lại bên cạnh mình.
Kỳ Bạc Ngôn thu thập tất cả trang phục đi diễn của anh, xăm trên cổ tay một bản nhạc cất giấu tên cậu trong từng nốt nhạc, mạnh dạn thẳng thắn nói rằng nhớ anh, liều mạng theo đuổi, còn có chiếc nhẫn 14 năm* trên tay.
*Eim không biết tại sao cái nhẫn Kỳ Bạc Ngôn đeo cho Kỷ Vọng lại 14 năm đâu =)))) tác giả viết thế =))))
Hóa ra, 6 năm trước không phải mỗi anh là người chuẩn bị nhẫn.
Kỳ Bạc Ngôn nói năm 18 tuổi đã muốn kết hôn, mà đối tượng kết hôn kia chính là anh.
Đây đều là những yếu tố làm cho Kỷ Vọng từng chút từng chút một lấy lại niềm tin của mình đối với Kỳ Bạc Ngôn, đây mới thực sự là cơ hội để bọn họ bắt đầu lại lần nữa.
Cuối cùng anh tin tưởng lý do của Kỳ Bạc Ngôn, không phải anh không quan tâm, chỉ là không dám tìm hiểu kỹ nó.
Không phải không yêu, chỉ là có những băn khoăn và sợ hãi.
Anh tin Kỳ Bạc Ngôn cũng yêu anh, hắn yêu anh cũng nhiều không kém gì so với anh yêu hắn.
Kỷ Vọng nhìn những bộ đồ diễn ướt đẫm, nghĩ rằng mình không thể quên được Kỳ Bạc Ngôn, Kỳ Bạc Ngôn cũng chỉ nhìn mỗi mình anh, cho nên mỗi một bộ đồ diễn của anh, hắn đều thu gom bằng hết.
Anh đưa lưng về phía Kỳ Bạc Ngôn: "Lúc kỳ nhạy cảm của em đến thì nên ôm tôi, không cần phải tiếc nuối những bộ quần áo này."
"Cho nên kỳ nhạy cảm lần sau, anh sẽ đến giúp em?" Kỳ Bạc Ngôn kinh ngạc hỏi.
Kỷ Vọng không có phủ nhận.
Đột nhiên Kỳ Bạc Ngôn vươn tay kéo anh vào trong lồng ngực, ôm lấy anh, lực đạo rất mạnh, khiến nơi đang đau nhức của anh có hơi run lên.
Dần dần, ngay cả gò má và vành tai của Kỷ Vọng đều đỏ ửng lên.
Rõ ràng ở trên giường đều nói mấy lời lưu manh, nhưng lại luôn bày ra dáng vẻ ngây thơ ở những chuyện không ai ngờ đến.
Nhóc hâm này luôn luôn mâu thuẫn nhưng lại tràn ngập sự quyến rũ như vậy.
Kỷ Vọng cắn cắn vành tai Kỳ Bạc Ngôn, không dám dùng sức: "Có điều lần sau em phải uống thuốc, không thể giống như hôm qua, 'làm' tôi đến chết đi sống lại như vậy."
Hô hấp của Kỳ Bạc Ngôn dồn dập, không biết có phải đã nhớ đến chuyện tối qua hay không. Ngay sau đó Kỷ Vọng đã xác định được Kỳ Bạc Ngôn là đang nhớ lại rồi, bởi vì 'nhóc Kỳ' đỉnh lên chạm vào anh.
Kỷ Vọng có chút ghét bỏ mà đẩy hắn ra, thay lại bộ quần áo anh mặc lúc đến đây, trước khi đi đảo mắt nhìn căn phòng một lượt.
Sô pha bị lật đến quá mức khoa trương, bàn trang điểm xê dịch khỏi vị trí và tấm gương treo tường trước mặt đầy dấu vân tay.
Ga giường trên giường lớn bị xé rách đến mức nhìn không nổi, đầu giường giống như bị va đập đến hơi lỏng ra, còn có vết tích sứt mẻ trên tường.
Kỷ Vọng nhìn qua tàn dư sót lại trong phòng, hai má phiếm hồng, còn cảm thấy hơi áy náy, phòng ngủ này cứ như vừa bị một cơn bão quét qua vậy.
"Đây là phòng công ty giúp em thuê sao? Bồi thường nội thất mới cho chủ nhà đi." Kỷ Vọng ước tính số tiền, dự định trả một nửa.
Sau khi Kỳ Bạc Ngôn nâng sô pha lên, ngồi xuống; "Đây là nhà của em."
"Sao em có thể để anh ngủ trên giường của người khác được." Giống như Kỷ Vọng đang hỏi một câu ngớ ngẩn, Kỳ Bạc Ngôn ngạc nhiên nói.
Chuyện này khiến tâm tình Kỷ Vọng có chút phức tạp, anh đang đau khổ trả tiền nhà thì Kỳ Bạc Ngôn đã ở bên trong căn nhà của riêng mình, không kiêng nể gì mà 'làm' anh.
Kỷ Vọng uống thuốc giảm đau, thậm chí còn đặt một viên thuốc vào bên trong để nhanh lành.
Những hành động này đều thực hiện trước mặt Kỳ Bạc Ngôn, không quan tâm đến ánh mắt nóng rực của đối phương đổ dồn lên người mình, cùng với hành vi rục rịch muốn tiến lên giúp đỡ.
Cho đến khi Kỷ Vọng kéo quần lên, sắc mặt không chút thay đổi định rời đi, Kỳ Bạc Ngôn mới lưu luyến không rời mà bước đến: "Em với anh đi chung đi."
Kỷ Vọng: "Không được."
Kỳ Bạc Ngôn mím môi, vẻ mặt phức tạp nhìn anh: "Lúc anh vừa mới dậy còn không cử động nổi, bây giờ thì ổn rồi?"
Khóe môi Kỷ Vọng giật giật, nâng tay niết lấy cằm Kỳ Bạc Ngôn: "Biết rõ còn phải quay chương trình, vậy mà còn âm mưu khiến tôi không thể rời giường?"
Ánh mắt của Kỳ Bạc Ngôn láo liên: "Không có, đều là vì kỳ nhạy cảm, nhịn không được."
Kỷ Vọng không có buông cằm của Kỳ Bạc Ngôn ra, ngược lại càng dùng lực mạnh hơn: "Đừng chọc tôi tức giận, tôi vẫn nhớ kỹ những chuyện tối qua em làm, chẳng những không đeo bao còn cố ý thắt nút."
Thậm chí còn không giúp anh rửa sạch.
Kỳ Bạc Ngôn bị dạy bảo, xấu hổ cụp mắt không dám nói lời nào.
Kỷ Vọng buông lỏng ngón tay ra, làn da trắng nõn của Kỳ Bạc Ngôn rất nhanh đã hiện lên vết hằn đỏ ửng, anh cảnh cáo nói: "Không được đi theo, Nhóc Xấu Xa."
Đợi đến lúc Kỷ Vọng đi ra khỏi biệt thự, lưng eo đã lập tức thẳng tắp, dấu vết trên cổ cũng không có lộ ra ngoài một chút nào.
Sau khi ánh mắt lo lắng của Lý Phong dừng trên người anh, hơi kinh ngạc rồi lại chuyển sang vẻ bội phục.
Kỷ Vọng không được tự nhiên nói: "Tôi về khách sạn trước, tối muộn một chút rồi hai người hẵng đến."
Tiểu Húc mở cửa xe cho anh, lúc Kỷ Vọng lên xe, hai mắt Tiểu Húc sáng như ánh đèn sân khấu, quét qua quét lại.
Kỷ Vọng lúng túng nói: "Đừng nhìn nữa, tập trung lái xe."
Tiểu Húc vâng một tiếng, nhưng không có khởi động xe ngay, mà run run rẩy rẩy đưa tấm đệm trên ghế phó lái cho Kỷ Vọng.
Đệm hoa hướng dương hình tròn, ở giữa là một lỗ tròn nhỏ, là chỗ dựa nhỏ mà Tiểu Húc chu đáo chuẩn bị cho Kỷ Vọng.
Kỷ Vọng không nhận, anh không biết là nên tiếp tục duy trì tôn nghiêm của bản thân, hay là nên tiếp nhận sự trợ giúp.
Tiểu Húc thấy anh một mực không nhúc nhích, bỗng nhiên nhẹ nhàng thở ra, lấy một gói thuốc bổ từ trong túi ra, trên gói màu đỏ có ghi Shiquan Dabu teapills*, dùng ánh mắt tán thưởng nói với Kỷ Vọng: "Anh Vọng mệt rồi đúng không, uống một gói để bồi bổ cơ thể."**
*Shiquan Dabu teapills: tăng cường sinh lực cho khí và huyết.
**ý Tiểu Húc tưởng anh Vọng nhà ta là công =)))))
Ánh mắt tha thiết, giọng điệu lại đắc ý.
Chỉ còn kém không có viết lên trên mặt, anh Vọng nhà em thật trâu bò, 'làm' rất hay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.