Lên Án

Chương 84: Lý Phong không cho em nói




[Muốn ôm nhau cùng ngủ trên sô pha, muốn làm tình.]
Năm nay Thời Dao mới 19 tuổi, đã từng có một mối tình, cậu ta nghĩ rằng mình thật sự may mắn, sắp tròn 20 tuổi lại gặp được Alpha định mệnh đời mình.
Độ phù hợp là 100%, xác suất hiếm thấy đến cỡ nào, rất nhiều người cả đời cũng không chắc có thể gặp được Alpha hoặc Omega thuộc về mình.
Thời Dao vốn nghĩ Kỷ Vọng cũng cho là như thế, chưa bao giờ nghĩ đến, Kỷ Vọng vậy mà đã có người yêu rồi.
Cậu ta vừa tỏ tình đã thất tình...
Trong lòng còn rất nhiều lời muốn nói, Thời Dao cũng không muốn chỉ như vậy mà buông tay, nhưng đối tượng định mệnh của mình đã có người yêu, vậy thì phải làm sao bây giờ?
Thời Dao cầm kịch bản, yên lặng đứng lên, sắc mặt tái nhợt trầm xuống: "Vâng, em biết rồi thầy Kỷ."
Còn có thể làm gì nữa, đương nhiên là duy trì giới hạn bạn bè, cho dù muốn theo đuổi, cũng phải chờ Kỷ Vọng quay về con đường độc thân, mới có thể hành động được.
Bằng không bây giờ phải đi tranh đi đoạt, Thời Dao không thể vượt qua rào cản trong lòng.
Nói cậu ta từ bỏ, thật sự rất khó, vì vậy tất cả những gì có thể làm chỉ có chờ đợi.
Vậy mà kể từ ngày hôm đó, Thời Dao rất ít có cơ hội nhìn thấy Kỷ Vọng. Những cảnh quay đầu của bọn họ không nhiều lắm, cơ bản đều là cậu ta hoặc Thịnh Ly, hoặc Kỷ Vọng và Thịnh Ly.
Nếu không cùng một phân cảnh, để tiết kiệm thời gian, sẽ tách ra hai tổ để quay.
Thời Dao đa số đều ở tổ B, về phần kịch bản, vai của cậu ta là nam ba.
Cậu ta cho rằng Kỷ Vọng không cần thiết phải tránh né mình như vậy, này không phải là thực sự để ý à.
Nếu Kỷ Vọng kiên định như lời anh ấy nói, chẳng phải nên khách quan mà đối xử với cậu ta, xem cậu ta như một diễn viên nhỏ cùng tổ là được sao?
Mà Kỷ Vọng lúc này, kỳ thật chẳng có suy nghĩ gì, mỗi ngày anh đều bận rộn nhiều việc, học thoại và thí diễn, xem xét kịch bản, đặt bản thân vào nhân vật.
Thỉnh thoảng sau khi kết thúc buổi quay, ở trong phim trường nơi rừng trúc vắng lặng, nhìn lên nửa vầng trăng, sẽ đặc biệt thấy nhớ Kỳ Bạc Ngôn.
Bây giờ Kỳ Bạc Ngôn đang làm cái gì nhỉ? Nhớ khuôn mặt Kỳ Bạc Ngôn, mái tóc dài của hắn, tin tức tố vị đào, cảm giác thỏa mãn khi được ôm lấy.
Muốn ôm nhau cùng ngủ trên sô pha, muốn làm tình.
Kỷ Vọng sờ sờ lên cổ, nhiệt độ trong lòng bàn tay hơi cao, rõ ràng kỳ nhạy cảm không đến nhanh như vậy, nhưng lần này lại giống như muốn đến sớm hơn, đại khái có liên quan đến ở trong đoàn có Omega cùng mức độ tin tức tố hoàn toàn phù hợp với anh.
Kỷ Vọng quả thật có chút né tránh Thời Dao, có điều không phải vì anh sợ mình dao động, nếu một người chỉ vì bản năng có thể chuyển giao tình cảm thì có khác gì loài thú đâu.
Anh đã lên mạng tra qua, nguyên nhân là về mặt sinh lý, Omega và Alpha có độ phù hợp quá cao nếu thường xuyên ở cạnh nhau, tin tức tố cả hai sẽ vô tình ảnh hưởng lẫn nhau, dẫn dụ kỳ phát tình của Omega, kỳ nhạy cảm của Alpha.
Không ai muốn lúc nào cũng phát tình, nhưng xúc động này đối với người mình yêu thì không sao cả.
Đáng tiếc không có điện thoại, bằng không về khách sạn nhìn ảnh chụp của Kỳ Bạc Ngôn cũng được.
Đợi đã, trong TV không phải sẽ có Kỳ Bạc Ngôn sao?
Đạo diễn Trần dù thế nào cũng không thể tháo TV trong khách sạn xuống được, lát nữa anh trở về nhìn xem có tín hiệu hay không.
Ôm suy nghĩ này trong đầu, bước chân Kỷ Vọng khoan khoái quay về.
Lần đầu tiên cảm tạ người yêu của mình là một đại minh tinh, thời điểm cảm thấy nhớ còn có thể thông qua TV mà nhìn được.
Tiểu Húc đến đây đón anh, ý cười trên mặt có chút kỳ quái, giống như kiềm chế cái gì đó. Kỷ Vọng liếc mắt một cái đã nhìn ra, tốt xấu gì người này cũng đi theo anh nhiều năm rồi, Kỷ Vọng hỏi: "Xảy ra chuyện gì, vui đến như vậy?"
"Ấy, không có, chỉ là gần đây tin tức anh được diễn phim của đạo diễn Trần được công bố, hậu viện hội chúng ta thêm được không ít người, em cảm thấy vui cho anh Vọng đó!" Tiểu Húc nói.
Kỷ Vọng nói: "Tin tức này được công bố đã được đạo diễn Trần đồng ý chưa? Vạn nhất đạo diễn Trần muốn giữ bí mật..."
"Đương nhiên, chị Hồng đã nói việc công bố cho đoàn làm phim, đạo diễn Trần không có ý kiến. Cho dù là phim của đạo diễn Trần, cũng muốn quảng bá trong giai đoạn đầu chứ." Tiểu Húc nói đầy vẻ đương nhiên.
Bây giờ cũng không phải là thời đại vừa tiếp xúc với truyền thông, có thể lợi dụng tuyên truyền được bao nhiêu thì nên sử dụng triệt để bấy nhiêu.
Có điều hôm nay Tiểu Húc vui vẻ không phải chỉ vì vậy, nhưng mà cậu ta phải giữ bí mật.
Kỷ Vọng vừa đến dưới tầng khách sạn, lại không đi lên mà mua một ít trái cây từ người bán hàng rong.
Tiểu Húc cảm thấy trái cây buổi tối không còn tươi, nhưng mà Kỷ Vọng chỉ là muốn cho bà lão bán trái cây về nghỉ ngơi sớm một tý, nên mua hết số ô mai còn lại, cầm lên thang máy.
Trong thang máy, Kỷ Vọng chia cho Tiểu Húc một nửa túi ô mai, nói: "Nhờ cậu mua thuốc ức chế giúp tôi, cậu mua chưa?"
Tiểu Húc cau mày nói: "Không có liều mạnh, em hỏi bác sĩ rồi, bác sĩ nói tác dụng phụ tương đối nghiêm trọng, không khuyến khích uống."
Kỷ Vọng: "Trước hết cứ mua dự phòng, lỡ trường hợp còn cần dùng đến."
Tiểu Húc: "Không phải còn đến nửa tháng sao? Chẳng nhẽ em nhớ nhầm?"
Kỳ nhạy cảm của Alpha ở trạng thái bình thường ba tháng mới tới một lần, không tính là thường xuyên, có điều gặp được Omega có độ phù hợp cao, số lần cũng sẽ tăng lên.
Chuyện của Thời Dao, Kỷ Vọng chưa nói với Tiểu Húc. Chuyện này anh không muốn cho người thứ hai biết, này sẽ tăng nguy cơ truyền đến tai Kỳ Bạc Ngôn.
Kỳ Bạc Ngôn quá nhạy cảm, một khi bị Kỳ Bạc Ngôn biết được chuyện này, cũng không biết nhóc điên kia sẽ làm ra cái gì.
Nhất là bây giờ, dưới tình huống hai người bọn họ đang không thể gặp nhau, lại bị đối phương biết trong đoàn còn có một Omega như vậy.
Chỉ là Kỷ Vọng đặt mình vào hoàn cảnh của người khác suy nghĩ một chút, cũng cảm thấy uống cả nồi* luôn rồi.
*Uống cả nồi: khi một người sắp phải đối mặt với một điều gì đó khó giải quyết, người khác hoặc chính bản thân họ sẽ luôn sử dụng cách "uống một nồi" để minh họa cho sự khó khăn của vấn đề.
Không phải không tin tưởng đối phương, có điều chuyện ngoài ý muốn trên đời này nhiều lắm, chuyện cẩu huyết của Omega và Alpha lại càng không ít, ngày thường đều có thể nghe được.
Nếu thật sự xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, đừng nói là Kỳ Bạc Ngôn, ngay cả Kỷ Vọng cũng không thể tưởng tượng được nổi hậu quả.
Trong lúc nói chuyện, đã đi đến trước cửa, Tiểu Húc lấy ra thẻ phòng mở cửa, mới vừa đẩy ra một khe hở, Kỷ Vọng nói với Tiểu Húc: "Tốt nhất là ngày mai cậu lấy thuốc cho tôi, kỳ nhạy cảm của tôi có thể đến sớm hơn dự định, phải nhanh chóng chuẩn bị kỹ."
Nụ cười trên mặt Tiểu Húc đã kiềm không được, trong nháy mắt nhếch môi: "Vâng, anh Vọng."
Kỷ Vọng cảm thấy không bình thường, nhìn về phía số phòng, đây là phòng Tiểu Húc, anh vừa định hỏi sao lại thế này, thì một mùi hương quen thuộc hiện ra trước mắt, rơi vào mũi anh.
Anh mở to mắt, hai mắt không thể tin nổi mà dừng trên mặt Tiểu Húc, Tiểu Húc cuối cùng không nhịn được, dùng sức đẩy cửa ra: "Lý Phong không cho em nói."
Nào biết giây tiếp theo tay cậu ta đã bị đè lại, đè thấp giọng nói, nhìn quanh bốn phía: "Nhỡ bị đoàn làm phim phát hiện thì sao bây giờ?"
Nói là nói như vậy, nhưng trong mắt Kỷ Vọng vui mừng lại kinh hỉ giống như pháo hoa nở lộ, phấn khởi lên không ít.
Cửa phòng bị mở ra, Kỳ Bạc Ngôn đã đợi nửa ngày rồi, mái tóc hắn được thắt lại lỏng lẻo, trên người mặc chiếc áo ngủ sáng màu, cổ còn có nước đọng nhỏ từng giọt, trên người không có dán miếng ngăn tin tức tố, nên tin tức tố cứ tùy tiện tràn ra.
Kỷ Vọng lập tức ấn lên bả vai Kỳ Bạc Ngôn, giữa lúc người này đang giật mình thì đẩy người vào trong.
Sau khi hai người đóng cửa lại, Tiểu Húc thức thời không có đi vào, cậu ta lấy ra điện thoại, chuẩn bị gọi điện cho bác sĩ một chút.
Bả vai lại bị người khác ngăn cản, quay đầu lại nhìn, là Lý Phong.
Lý Phong xoa xoa đầu cậu ta: "Đi qua phòng anh xem phim đi, bọn họ chắc chắn tạm thời không có cách nào ra khỏi phòng được."
Tiểu Húc không hất tay Lý Phong ra: "Muốn tôm hùm nhỏ."
Lý Phong vui vẻ: "Được, đều mua cho em."
Mà không khí trong phòng ngủ lúc này giống hệt như Lý Phong dự liệu, vô cùng nóng bỏng.
Kỷ Vọng mới vừa đẩy mạnh Kỳ Bạc Ngôn vào phòng, đã bị người dễ như trở bàn tay lật lại áp lên tường, miếng ngăn tin tức tố trên cổ bị xé xuống, tin tức tố của Kỳ Bạc Ngôn che trời lấp đất mà kéo đến, dường như muốn nhấn chìm cả cơ thể Kỷ Vọng.
Bờ môi anh bị chiếm lấy, âm thanh môi lưỡi dây dưa phát ra tiếng nước ái muội lại mê người, lồng ngực nóng bỏng đè ép vào nhau, nhịp tim đập thình thịch dường như muốn cách một lớp da thịt đáp lại lẫn nhau.
Hai má Kỷ Vọng ửng hồng, hơi thở nóng rực, lòng bàn tay chạm vào cơ thể của Kỳ Bạc Ngôn, cách một lớp vải, có thể cảm nhận được cơ bắp mạnh mẽ.
Thuận theo phần lưng dừng ở trên eo, đỉnh vào giữa hai chân.
Kỷ Vọng cuối cùng cũng hoàn hồn, thoát khỏi nụ hôn dính ướt của Kỳ Bạc Ngôn, anh thở hồng hộc nhìn xuống, lại dùng đôi mắt ướt át phiếm hồng trừng Kỳ Bạc Ngôn.
Kỳ Bạc Ngôn còn muốn hôn nữa, đã bị Kỷ Vọng chặn miệng lại.
Trong thời gian ngắn ngủi, bởi vì hôn quá mức nóng bỏng, môi Kỷ Vọng sưng đỏ cả lên: "Có phải em dừng thuốc rồi?"
Kỳ Bạc Ngôn liếm lên lòng bàn tay Kỷ Vọng: "Bác sĩ nói không sao."
Hắn đẩy tay Kỷ Vọng ra, vòng tay qua ôm eo đối phương, từ mép áo choàng tắm chen đùi mình vào chân Kỷ Vọng: "Vừa rồi em nghe được kỳ nhạy cảm? Kỳ nhạy cảm gì?"
Ngoài miệng thì hỏi vậy, nhưng hứng thú trong mắt Kỳ Bạc Ngôn cũng không thèm che giấu, hắn biết rõ chính là kỳ nhạy cảm của Kỷ Vong.
Kỷ Vọng không có để Kỳ Bạc Ngôn 'dễ dàng qua cửa' như vậy: "Điện thoại em đâu? Đưa anh gọi cho bác sĩ Phương."
Kỳ Bạc Ngôn thở dài, lầm bầm bầu không khí đang tốt đẹp đều bị Kỷ Vọng hủy đi sạch sẽ.
Nói thì nói như vậy, nhưng Kỳ Bạc Ngôn vẫn ngoan ngoãn lấy điện thoại ra, cẩn thận bấm số gọi cho bác sĩ Phương.
Bác sĩ Phương nghe máy rất nhanh, Kỷ Vọng lễ phép xác nhận với đối phương, biết bệnh tình Kỳ Bạc Ngôn đã ổn định, lượng thuốc cũng được giảm bớt, Kỷ Vọng rốt cuộc cũng nhẹ thở ra.
Kỳ Bạc Ngôn phía sau như một bé mèo to xác dính người, ôm eo Kỷ Vọng cọ tới cọ lui, lại hôn từng chút từng chút một lên gáy anh, không ngừng tiếp xúc cơ thể giống như cố gắng bù đắp lại những ngày xa cách.
Nếu không phải răng nanh Alpha thỉnh thoảng cạ cạ lên da thịt anh, kích động muốn tiến hành đánh dấu anh lần nữa, Kỷ Vọng thật sự sẽ nghĩ có một yêu tinh dính người vô hại đang ở sau lưng mình.
Cúp điện thoại, lòng bàn tay nóng bỏng của Kỳ Bạc ngôn dán lên mặt anh, xoay mặt anh sang hướng hắn, cắn một cái trên mặt, lực đạo rất nhẹ, sẽ không lưu lại dấu vết.
"Anh không kinh hỉ khi thấy em à?" Kỳ Bạc Ngôn bất mãn nói.
Kỷ Vọng quay người ôm Kỳ Bạc Ngôn, dùng sức ôm: "Thật sự rất kinh hỉ."
Kỳ Bạc Ngôn hài lòng hừ một tiếng, nhưng giây tiếp theo hắn đã bị Kỷ Vọng bước lên hai bước, đẩy mạnh lên giường.
Kỳ Bạc Ngôn có chút khiếp sợ, trăm triệu lần không nghĩ tới Kỷ Vọng có thể chủ động đến vậy.
Hắn vừa mới chống người dậy, đã thấy Kỷ Vọng cởi bỏ bộ đồ cổ trang mà anh đang mặc, có quá nhiều dây đai, anh không kiên nhẫn cho lắm.
May mà để thuận tiện sinh hoạt hằng ngày, đạo diễn Trần chỉ yêu cầu bọn họ mặc một bộ là đủ, chờ cổ áo được mở rộng, Kỷ Vọng lập tức leo lên giường: "Em đã đến rồi, vậy thì kỳ nhạy cảm của anh không cần uống thuốc nữa."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.