Lên Án

Chương 90: Ai lại không thích mỹ nhân rơi lệ




[Muốn chết cũng có thể, trừ khi bị em 'làm' chết.]
Kỷ Vọng quá lười nói chuyện rồi, anh thực sự cần cho Kỳ Bạc Ngôn biết cái gì gọi là đau.
Suy nghĩ này vừa loé lên, Kỷ Vọng đã nhớ ra Kỳ Bạc Ngốn chắc hẳn biết thế nào là đau, ngay cả tra tấn hắn cũng chịu qua, ở thời điểm Kỷ Vọng không ở bên cạnh hắn.
Phương Thịnh Vân thật sự đã gieo vào lòng Kỷ Vọng một cái gai, nhưng Phương Thịnh Vân hoàn toàn không nghĩ tới, cái gai này lại cứ như vậy mà phản tác dụng.
Nếu cậu ta hiểu Kỷ Vọng hơn một chút, cậu ta sẽ biết rõ anh chính là một người luôn tận tậm tận lực.
Cái gì mà vì để lòng mình dễ chịu mà chọn chia tay với người yêu, căn bản không hề tồn tại.
Hậu quả là Kỷ Vọng ở trước mặt Kỳ Bạc Ngôn, điểm mấu chốt dường như rơi xuống âm độ.
Cho dù Kỳ Bạc Ngôn trêu chọc anh tức giận, chỉ cần nghĩ đến Kỳ Bạc Ngôn từng phải trải qua khổ sở, có thể khiến Kỷ Vọng nguôi giận ngay tức khắc.
Kết quả cuối cùng chính là cưng chiều Kỳ Bạc Ngôn lên tận trời.
Nếu để Phương Thịnh Vân biết được kết cục sẽ thành thế này, lúc ấy cậu ta có thể sẽ nuốt lại hết những lời đó vào trong bụng.
Mà Kỳ Bạc Ngôn vừa nói xong, ít nhiều có hơi chột dạ.
Hắn nói Kỷ Vọng không đau hắn, mà khóe mắt cùng với đuôi mắt Kỷ Vọng đều phiếm hồng, đều là do bị hắn 'chà đạp' mà ra.
Mặc dù Kỳ Bạc Ngôn không am hiểu dỗ ngọt người khác, nhưng ham thích làm nũng, đang muốn nói cái gì đó đã bị Kỷ Vọng nắm lấy tay.
Hai mắt Kỷ Vọng nhẹ nhàng nhắm lại, Lý Phong đang phủ một lớp phấn trang điểm cho anh.
Kỳ Bạc Ngôn cong môi cười: "Không sợ bị người khác chụp được à?"
Ngón tay Kỷ Vọng vòng lên ngón áp út của Kỳ Bạc Ngôn: "Nhẫn đâu?"
Kỳ Bạc Ngôn đè lên vị trí lồng ngực, ý thức được Kỷ Vọng không nhìn thấy, lại ngồi xổm xuống, cầm tay Kỷ Vọng đặt lên chỗ ngực: "Giấu đây nà."
Đồ cổ trang rất dày, sờ không được, Kỳ Bạc Ngôn cầm tay anh muốn luồn vào trong người, Kỷ Vọng đã tránh thoát: "Nếu biết cái này có ý nghĩa gì thì giữ cho tốt."
"Hông biết đâu, anh ơi, muốn anh dạy em." Kỳ Bạc Ngôn chẳng chút nghĩ ngợi nói.
Làm Lý Phong buồn nôn đến nỗi phải đẩy nhanh động tác trên tay, hai ba cái đã khôi phục lại lớp trang điểm trên mặt Kỷ Vọng.
Kỷ Vọng đứng lên khỏi ghế, nói với Lý Phong: "Vất vả cho cậu rồi."
Quả thực rất vất vả, gặp được nghệ sĩ như Kỳ Bạc Ngôn, có lẽ ngay cả Lý Phong có đến 'mười tám loại võ công', cũng thường xuyên cảm thấy bất lực.
Lý Phong khách sáo cười nói: "Thầy Kỷ hài lòng là tốt rồi."
Kỷ Vọng thuận lợi quay xong phần diễn của mình, lúc kết thúc trời còn chưa tối, anh đi sang thăm đoàn quay bên Kỳ Bạc Ngôn.
Hôm nay ở đoàn B là Trần Thăng, cũng không biết tình hình như thế nào.
Vừa đến đoàn B, Kỷ Vọng đã cảm nhận được bầu không khí lặng ngắt một cách bất thường. Bình thường khi Trần Thăng tức giận, các staff trong phim trường cũng sẽ như vậy, cẩn trọng từng li từng tí, đến thở mạnh một chút cũng không dám.
Kỷ Vọng hỏi staff đứng bên cạnh, đây là có chuyện gì.
Thế mới biết, hóa ra Kỳ Bạc Ngôn NG quá nhiều lần, chỉ là diễn cảnh ôm người tình cũ khóc rống, vậy mà khiến đạo diễn Trần tức chết đi được.
Nói Kỳ Bạc Ngôn không giống đang ôm người tình cũ sắp chết, càng giống như ôm một người qua đường, hắn còn ngại máu của người qua đường kia làm bẩn quần áo mới của hắn
Lời này nói ra có hơi phũ phàng, còn có chút quá phận, đạo diễn Trần nói với Kỳ Bạc Ngôn, khóc không được thì đừng khóc, miễn cho đến lúc đó khán giả ở rạp bị hắn làm cho xấu hổ.
Kỳ Bạc Ngôn mặt không chút biểu tình, vẻ mặt nữ diễn viên trong lòng hắn lại tràn ngập xấu hổ, Trần Thăng lại hô một tiếng NG: "Cút xuống điều chỉnh cảm xúc rồi quay lại đây, nếu diễn không được thì không cần diễn nữa!"
Lời này nặng đến mức khiến Kỷ Vọng biến sắc, nghĩ thầm, lúc đạo diễn Trần nhận Kỳ Bạc Ngôn vào đoàn, làm sao lại không lo lắng đến kỹ năng diễn xuất của Kỳ Bạc Ngôn thế.
Bây giờ người cũng đã ở đây rồi, mắng thì có ích lợi gì, đương nhiên phải chỉ dạy cho tốt, dạy hắn diễn thế nào, khi nào thì nên bày ra vẻ mặt gì, tâm tình sau đó sẽ ra sao, dùng cách nào để bộc lộ ra ngoài.
Bây giờ Kỷ Vọng lại giống như một phụ huynh quan tâm nhóc con nhà mình, trách thầy giáo quá nghiêm khắc, lại lo lắng cho cảm xúc của con nhỏ.
Cũng may nhóc con nhìn qua đối với trách mắng của đạo diễn Trần không có cảm giác gì, còn từ dưới đất đứng lên, phủi phủi máu và bụi trên áo choàng trắng.
Kỳ Bạc Ngôn ra khỏi trường quay đã thấy Kỷ Vọng đứng trong đám người, hai người mới vừa đối diện nhau, vẻ mặt Kỳ Bạc Ngôn lập tức thay đổi, trông đáng thương muốn chết.
Tim Kỷ Vọng gắt gao thắt lại, nhanh chân chạy lên. Kỳ Bạc Ngôn quay về lều nghỉ ngơi chuyên dụng cho diễn viên, chờ Kỷ Vọng đến.
Lý Phong đã đem rèm của lều nghỉ ngơi buông xuống, còn đứng canh ở cửa, để phòng ngừa vạn nhất.
Kỳ Bạc Ngôn đưa đôi tay bẩn thỉu của mình đến trước mặt Kỷ Vọng, rũ mắt xuống, nói nhỏ: "Tay em bẩn rồi, lát nữa còn phải về quay phim, không thể ôm anh được."
Kỷ Vọng nhịn không được, nhanh chóng vươn tay ôm lấy Kỳ Bạc Ngôn: "Anh có thể ôm em."
Kỳ Bạc Ngôn: "Có phải em rất mất mặt hay không, diễn xuất kém như vậy."
Kỷ Vọng biết bây giờ an ủi hắn tất nhiên có ích, nhưng không có ý nghĩa. Anh kéo cái ghế bên cạnh ngồi xuống: "Đưa kịch bản của em anh xem một chút."
Kỳ Bạc Ngôn đã ghi chép qua các cảnh quay hôm nay, bên trên kịch bản ghi chú đủ loại đánh dấu, thoạt nhìn đã thấy rất dụng tâm.
Kỷ Vọng bắt đầu diễn giải cho Kỳ Bạc Ngôn, để hắn sắp xếp những cảm xúc nên có lúc này, làm thế nào để diễn bi thương mà không hời hợt.
Mà quan trọng nhất, vẫn nên lồng cảm xúc chân thật vào, ví dụ như, người yêu thật sự chết đi.
Kỷ Vọng giảng diễn, nói rằng mình đã chết đi.
Kỳ Bạc Ngôn ngay tức thì đen mặt: "Nói cái gì đấy!"
Thanh âm hắn có chút lớn, khiến Kỷ Vọng kinh ngạc chớp mắt, Kỳ Bạc Ngôn nói thêm: "Người yêu em là anh, đang sống rất tốt, ngay trước mặt em."
Kỷ Vọng buồn cười nói: "Không phải anh chỉ đang ví dụ cho em hay sao, em đừng có nghiêm túc như vậy."
Nói đừng nghiêm túc, Kỳ Bạc Ngôn vậy mà lại chuyển sang ngả ngớn, hạ giọng: "Muốn chết cũng có thể, trừ khi bị em 'làm' chết."
Kỷ Vọng cuộn kịch bản trong tay lại, đập bộp lên đầu Kỳ Bạc Ngôn một cái: "Nói linh ta linh tinh lần nữa, anh sẽ không dạy em."
Kỳ Bạc Ngôn che cái trán: "Biết rùi, thầy ơi."
Bị Kỳ Bạc Ngôn gọi là thầy, cứ cảm thấy là lạ chỗ nào.
Lý Phong đứng ở cạnh cửa, vẻ mặt chết lặng, trong đầu đều là ý nghĩ muốn rời khỏi căn lều tràn ngập mùi yêu đương khó ngửi này.
Quả nhiên, Kỳ Bạc Ngôn được Kỷ Vọng phụ đạo, lúc quay lại diễn lần nữa cuối cùng cũng thật tình bộc lộ, hắn gắt gao ôm chặt nữ diễn viên trong ngực, lặng im rơi lệ, bất luận là trên màn ảnh, hay là không khí ở trường quay, đều vì cảnh khóc này mà thấy cảm động không thôi.
Trần Thăng lúc này mới không tình nguyện lắm hô qua, còn nói thầm với nhà sản xuất bên cạnh, dáng vẻ ưa nhìn chính là ưu thế.
Suy cho cùng, ai lại không thích mỹ nhân rơi lệ.
Micro của đạo diễn còn chưa tắt, lời nói thầm này truyền đến khắp nơi trong phim trường, khiến Trần Thăng có hơi xấu hổ, lại làm như không có chuyện gì xảy ra.
Vất vả lắm mới diễn xong, Kỳ Bạc Ngôn đã kéo Kỷ Vọng vào xe phòng của mình ôm một cái, hắn vẫn còn đang chìm trong cảm xúc chưa thoát ra được, vừa rồi chỉ cần liên tưởng đến người trong lòng chính là anh hắn, còn thiếu điều không có khóc rống lên.
Mũi Kỳ Bạc Ngôn đỏ bừng, Kỷ Vọng rất ít khi nhìn thấy.
Anh ngồi trong vòng tay Kỳ Bạc Ngôn, giống như một chiếc gối ôm an ủi, thỉnh thoảng hôn vài cái lên gò má ướt đẫm của đối phương.
Kỳ Bạc Ngôn rốt cuộc cũng dứt ra khỏi dòng cảm xúc, đem mặt vùi vào cổ Kỷ Vọng: "Diễn xuất thật khó chịu."
Kỷ Vọng: "Lần sau chúng ta sẽ không diễn nữa được không?"
"Không được!" Giọng nói Kỳ Bạc Ngôn vẫn rầu rĩ: "Ai bảo anh đến đoàn phim của Trần Thăng, lão già kia nhiều chuyện như vậy, tính tình lại kém."
Kỷ Vọng vuốt vuốt mái tóc của hắn: "Lý Phong nói với anh, lần đầu tiên em ý thức được mình bị bệnh, là ở lễ trao giải của anh."
"Em nói anh đẹp, như thể anh sẽ toả sáng."
"Nhưng đó là khoảnh khắc tuyệt vời nhất của anh, sau đó, anh cũng không có được một tác phẩm nào có thể nhắc đến."
"Bạc Ngôn, anh bây giờ, cho dù là thực sự công khai cũng không phải người có thể xứng đôi với em."
Lần đầu tiên Kỳ Bạc Ngôn nghe thấy Kỷ Vọng nói những lời như vậy, ở trong lòng hắn, Kỷ Vọng vĩnh viễn là người tốt nhất.
Kỳ Bạc Ngôn: "Ai dám nói anh không xứng với em?!"
Kỷ Vọng nhanh chóng trấn an Kỳ Bạc Ngôn đang kích động, vỗ vỗ tấm lưng kéo căng của đối phương: "Không ai nói cả, là tự anh cảm thấy như vậy."
"Kỳ Bạc Ngôn, không phải chỉ có em cảm thấy anh đẹp, ở trong mắt anh em cũng đẹp vô cùng..." Có rất nhiều lời muốn nói, Kỷ Vọng cũng không có cách nào nói hết ra được, rất xấu hổ.
Giống như thần minh, hào quang vạn trượng.
Anh không muốn lúc người khác nhắc tới bạn đời của Kỳ Bạc Ngôn là anh, lại cảm thấy đáng tiếc thay Kỳ Bạc Ngôn.
Ngay cả khi mối quan hệ của họ luôn bị lên án, anh cũng muốn trở thành một người xứng đôi với Kỳ Bạc Ngôn.
Rồi đến một ngày thật sự công khai, anh cũng muốn hai người sẽ cùng nhau đối mặt với làn sóng dư luận và sự chất vấn dày đặc, mà không phải là trốn sau lưng Kỳ Bạc Ngôn, không làm gì cả.
Kỳ Bạc Ngôn trầm mặt nghe hết, cuối cùng chỉ trẻ con nói: "Chúng ta chỉ cần hai người chúng ta, không cần những người khác, cái nhìn của người khác liên quan gì đến chuyện của chúng ta, quản tốt chuyện của bọn họ trước đi."
Nhưng hắn cũng hiểu ý của Kỷ Vọng, Kỳ Bạc Ngôn: "Bỏ đi...về sau anh muốn diễn gì thì diễn, mà phim giống bộ [Dục Tử] thì ít nhận lại."
Kỷ Vọng không nói gì, Kỳ Bạc Ngôn đã hiểu Kỷ Vọng không đồng ý. Có điều loại chuyện như thế này vẫn là nên chậm rãi tính toán.
Hắn không lo lắng, cả đời này Kỷ Vọng cũng không trốn khỏi hắn được.
Lúc này cửa phòng xe bị gõ, Kỳ Bạc Ngôn cau mày hỏi: "Lý Phong sao?"
"Là tôi." Không phải Lý Phong, là Trần Thăng.
Kỷ Vọng nhanh chóng đứng lên khỏi đùi Kỳ Bạc Ngôn, bước đến mở cửa.
Sau khi Trần Thăng thấy Kỷ Vọng, mới sáng tỏ: "Tôi bảo tiểu tử thối kia sao đột nhiên lại thông suốt, hóa ra là cậu giảng dạy cho hắn."
Kỷ Vọng nhanh chóng lùi ra sau, để Trần Thăng bước lên.
Lại đến nhà ăn của phòng xe, pha trà cho Trần Thăng.
Anh thật sự tôn kính Trần Thăng, hành động này đều là từ bản năng mà làm. Kỳ Bạc Ngôn nhìn thấy cũng cảm thấy không hề cao hứng, còn hừ một tiếng, nhìn Trần Thăng nói: "Làm sao, ở phim trường mắng chưa đủ, muốn chạy đến nơi này mắng tiếp?"
Vừa nghe những lời không chút chừng mực này của Kỳ Bạc Ngôn, ly trà trong tay Kỷ Vọng thiếu chút nữa rớt xuống.
Nào biết dáng vẻ Trần Thăng giống như không hề mích lòng, còn tự nhiên nói: "Không bằng một phần vạn thiên phú của mẹ cậu, đều bị gen ba cậu làm hại."
Kỳ Bạc Ngôn phản kích lại: "Thế thì làm sao, mẹ tôi nhìn mặt."
Trần Thăng khinh thường nói: "Dáng vẻ đẹp thì có ích lợi gì! Nông cạn!"
Kỳ Bạc Ngôn đồng ý: "Ông nói Lâm phu nhân nông cạn? Tôi cũng hiểu được."
Trần Thăng nổi giận: "Lâm phu nhân cái gì, cô ấy là mẹ cậu! Nhóc thối này sao không hiếu thảo một chút nào vậy!"
Bọn họ ông một câu tôi một cậu, Kỷ Vọng thậm chí cảm thấy bọn họ quá mức quen thuộc, thoạt nhìn sớm đã có qua lại.
Nếu chỉ mới quen biết ở phim trường, sẽ không giao tiếp thế này, giống như người quen cũ lâu ngày không gặp.
Đại khái cảm nhận được ánh mắt quá đỗi ngạc nhiên của Kỷ Vọng, Kỳ Bạc Ngôn quay đầu lại giải thích: "Anh à, em quên nói với anh, em là được ông Trần này đưa vào giới giải trí, ông ấy xem như cũng là nửa sư phụ của em."
Nói tới đây, Kỳ Bạc Ngôn còn có chút ghét bỏ.
Trần Thăng so với hắn còn ghét bỏ hơn: "Ai là sư phụ của cậu, cái kỹ năng diễn xuất tệ hại này của cậu, đừng nói tên của tôi ra, mất hết mặt mũi tôi!"
Kỳ Bạc Ngôn lơ là nói: "Cho nên tôi rất tự mình biết mình, tôi đây không phải đang làm minh tinh, không làm diễn viên nữa à?"
Trần Thăng hừ một tiếng, nói với Kỷ Vọng: "Tiểu Kỷ, cậu lại đây, cách xa hắn một chút."
Câu này Kỳ Bạc Ngôn không quan tâm, Kỷ Vọng bưng trà đến trước mặt hai người.
Kỳ Bạc Ngôn chỉ chỉ mình, rồi lại chỉ chỉ Kỷ Vọng: "Ông có biết tôi là ai của anh ấy không."
Trần Thăng cười lạnh: "Còn có thể là ai."
Kỳ Bạc Ngôn: "Không phải anh ấy từng diễn qua vai tiều phu trong bộ phim nhỏ của ông sao."
Kỷ Vọng bất thình lình bị điểm mặt, nhịn không được bưng ly trà lên uống một ngụm để che giấu xấu hổ.
Kỳ Bạc Ngôn: "Tôi chính là người vợ đã chết kia của anh ấy đấy!"
Kỷ Vọng phụt một tiếng, phun hết toàn bộ trà trong miệng ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.