Lên Cung Trăng Tìm Tình Yêu

Chương 68: Chân tướng




Bây giờ chỉ còn lại mỗi tôi và Hoắc Vô Ảnh, tôi phẫn nộ thét lớn với hắn: “Hoắc Vô Ảnh, chàng ấy là tướng công của ta, ta đã đợi chờ bao nhiêu lâu rồi, ngươi có biết không? Ở nước Bạch Hổ, ta nhận nhầm Tư Hành Phong là chàng, kết quả bị bắt, ngươi đã quên rồi sao? Ta trúng phải Hắc quả phụ, bây giờ, bởi vì chàng và ta… nên chàng cũng đã bị trúng Hắc quả phụ rồi, nếu như trong vòng ba tháng không có máu của ta làm thuốc dẫn, chàng sẽ chết, ngươi có biết không? Tại sao thế? Tại sao các ngươi lại phải làm vậy chứ?”
“Hắc quả phụ?” Hoắc Vô Ảnh lạnh lùng đưa lời phản bác: “Ta đương nhiên là biết quan hệ của hai người. Nếu nàng đã làm thê tử của ngài ấy, vậy thì nàng cũng phải biết được năm năm trước, tại sao ngài ấy lại trúng phải Huyết ảnh. Nàng cũng nên biết rằng, không có thuốc giải, có mấy người trúng độc Huyết ảnh còn có thể sống đến tận hôm nay? Hắc quả phụ đã là thứ gì chứ? Sau khi trúng Huyết ảnh rồi, những thứ độc khác đều sẽ bị Huyết ảnh thôn tính, nuốt trôi cả.”
Lời nói của Hoắc Vô Ảnh như sấm nổ giữa trời quang.
Huyết ảnh? Nếu Hoắc Vô Ảnh không nhắc tới tôi cũng đã quên mất chuyện này.
Năm đó, tuy rằng tôi không biết tại sao đang yên đang lành, Tầm lại uống thứ độc dược này, thế nhưng trong trận quyết chiến trên đỉnh núi hôm đó, chính miệng Tề ca đã nói đến chuyện chàng bị trúng Huyết ảnh.
Năm đó, Tầm đã từng nói với tôi, Huyết ảnh là thứ kịch độc đáng sợ nhất có thể dùng để khống chế con người. Mỗi năm, đến khi độc phát, sẽ kéo dài đúng ba ngày liền. Người trúng độc toàn thân ngứa ngáy, ngày đầu tiên trên mặt bắt đầu xuất hiện những vết ban đỏ, ngày thứ hai sẽ lan ra nửa thân người, ngày thứ ba sẽ là toàn thân. Nếu như trong ba ngày này không được dùng thuốc giải kịp thời, đến ngày thứ tư chất độc sẽ trào ra khỏi những vết ban đỏ kia, người trúng độc cũng mất mạng.
Tầm còn nói, thuốc giải hiện nay của Hoàng thất chỉ trị ngọn không trị gốc, trên thực tế chỉ có tác dụng trì hoãn thời gian phát độc, hoàn toàn không thể giải độc, nếu có thể tìm được máu của người hạ độc làm huyết dẫn, e là cũng tốn công vô ích, bởi vì không ai biết cách thức và tiến trình giải độc thực sự ra sao.
Loại độc này đã thất truyền không biết bao nhiêu triều đại rồi, đến bây giờ cũng chỉ có Hoàng thất mới có thuốc độc và thuốc giải tương đối kia mà thôi. Hơn năm năm nay, nếu như Tầm chưa từng dùng thuốc giải, vậy thì chàng theo lí đã chết ngay từ năm đầu tiên rồi…
“Tại sao thế?” Tôi nhìn Hoắc Vô Ảnh bằng ánh mắt khó tin rồi vội vã hỏi: “Hãy nói cho ta biết, chuyện này rốt cuộc là sao? Ta biết chàng còn nhiều chuyện giấu giếm ta, có phải trên người chàng vẫn còn chất độc Huyết ảnh không? Rốt cuộc đã giải độc hay chưa? Ngươi mau nói cho ta biết.”
Hoắc Vô Ảnh than dài một tiếng, điểm hai phát lên người tôi, giải huyệt đạo, tôi kích động truy hỏi nguồn cơn việc này.
Hoắc Vô Ảnh nhẹ nhàng lau những giọt lệ không ngừng tuôn rơi trên khuôn mặt cho tôi rồi dịu dàng nói: “Lạc Lạc, cuối cùng ta đã hiểu tại sao đến tận bây giờ ngài ấy vẫn không chịu nói cho nàng biết chân tướng sự việc. Được thôi, dù gì kẻ ác cũng nên ác đến cùng, ta cũng chẳng ngại làm kẻ ác thêm một lần nữa.”
Trái tim tôi lúc này như bị ai bóp nghẹt, càng lúc càng tóm chặt lấy cánh tay của hắn.
Hắn mỉm cười khổ sở rồi nói: “Năm năm trước, Sầm, ngài ấy hoặc có lẽ nên gọi là Thượng Quan, nàng toàn gọi ngài ấy như vậy mà. Ngoại trừ nàng biết ra thì những người trong Điệp cung ta không biết tại sao ngài ấy lại rơi từ trên đỉnh núi Song Mông xuống. Ngày hôm đó, ngài ấy rơi từ trên đỉnh núi xuống, may mắn được các cành cây cản lực, giữ lại được tính mạng. Nhật Sứ liền đưa ngài ấy thân mang trọng thương về Điệp cung, lúc liệu thương đã cảm nhận được trong người ngài bị trúng thứ độc kì quái – Huyết ảnh. Trước đó, Điệp cung chúng ta chưa từng nghe nói đến thứ độc có tên là Huyết ảnh này, hoặc có thể nói trong giang hồ số người biết đến thứ độc này có thể đếm trên đầu ngón tay. Nhật Sứ nói ngài cũng mới chỉ nghe sư phụ của mình nhắc đến loại độc này mà thôi. Thật không ngờ thứ độc đã thất truyền mấy trăm năm nay lại tái xuất giang hồ thêm lần nữa. Sau khi Sầm tỉnh lại, độc tính bắt đầu phát tác, nỗi đau đớn đó khiến ngài ôm đầu thét lớn, không chịu đựng nổi khi độc phát tác, nhất thời đánh mất thần trí, như thể tẩu hỏa nhập ma, gặp bất cứ ai cũng động sát giới, mấy vị huynh đệ trong Điệp cung chúng ta cũng vì thế mà bị trọng thương. Tình trạng đáng sợ khi thứ độc Huyết ảnh phát tác, chúng ta thực sự đã chứng kiến tận mắt.”
Hoắc Vô Ảnh dừng lại, đưa đôi mắt đen nháy nhìn tôi, còn tôi lúc này nước mắt đã lại đầm đìa, ướt đẫm khuôn mặt.
Tôi nấc nghẹn, lên tiếng hỏi: “Sau đó thì sao?”
Hắn lại lau nước mắt cho tôi lần nữa, rồi nói thêm: “Có lẽ Sầm có duyên với Điệp cung, có vận mệnh trở thành người của Điệp cung chúng ta. Nhật sứ đã dốc trọn công lực mấy chục năm để tạm thời phong bế thứ độc này, đồng thời cũng phong bế luôn phần kí ức trước kia của ngài ấy. Nốt ruồi son trên trán ngài ấy, nàng có nhìn thấy không?”
“Có chứ… sau đó thì sao?” Tôi thút thít.
“Nó đã không còn hồng đỏ tươi tắn như trước kia nữa, sau khi nốt ruồi này mờ dần đi, kí ức của ngài cũng từ từ hồi phục. Và vào ngày mà trí nhớ của ngài ấy hoàn toàn hồi phục cũng chính là ngày Sầm phải rời khỏi nhân thế…”
Tôi chết lặng người đi, ôm lấy miệng mình, không dám tin vào những lời mình vừa nghe thấy.
“Sở dĩ Sầm thổ huyết là bởi vì ngài đã nhớ lại chuyện gì đó, mỗi lần thổ huyết thì nốt ruồi son kia cũng sẽ nhạt dần đi. Kể từ sau khi Nhật Sứ phong bế kí ức, trong năm năm qua, ta chưa từng thấy ngài ấy thổ huyết lần nào. Thế nhưng, kể từ sau khi gặp lại nàng, ngài ấy thậm chí còn thổ cả máu đen nữa. Sở dĩ đến tận lúc này ngài ấy vẫn không chịu cho nàng biết chân tướng, lí do là gì, ta nghĩ bản thân nàng thấu hiểu. Nàng còn kiên quyết muốn giữ ngài ấy ở bên cạnh mình nữa không?”
Tiếng nói của Hoắc Vô Ảnh đã xa xăm đến mức chẳng thể nghe rõ nữa.
“Không đâu, sẽ không đâu, tất cả những lời ngươi nói không phải sự thật…” Tôi không ngừng lắc đầu, không muốn tin vào sự thực mà mình vừa nghe được. Tôi từ từ đứng dậy, khó nhọc lê từng bước đi ra bên ngoài.
Thì ra, đây chính là nguyên nhân tôi sẽ hại chết Tầm mà Hoắc Vô Ảnh nói đến khi ở trong căn mật thất đó. Thì ra, sự tồn tại của tôi đã khơi dậy kí ức trong chàng. Thì ra, sự tồn tại của tôi sẽ đẩy chàng vào cái chết thêm một lần nữa… Tôi nghĩ mình sắp phát điên rồi, tại sao lúc nào cũng vậy, sau khi tôi bất ngờ đón nhận niềm vui, ông trời lại bắt tôi phải chịu đựng một loạt đả kích thế này chứ?
Do thể lực yếu đuối, còn chưa bước ra khỏi căn phòng trúc, tôi đã ngã vật xuống.
“Lạc Lạc…”
Thế sự đúng là khó đoán. Khó khăn lắm mới nắm giữ được hạnh phúc, ai ngờ nó lại có thể trượt ra ngoài theo kẽ hở ngón tay của mình, muốn nắm giữ cũng chẳng thể nào làm được. Vốn dĩ tưởng rằng cuộc sống đã được bình lặng, thực ra thì từ trước đến nay đều hỗn loạn, bây giờ còn bị ném vỡ thành từng mảnh vụn, đến độ tìm không ra dấu tích, cho dù có tìm về điểm xuất phát ban đầu, tôi cũng chẳng thể nào có lựa chọn khác. Nếu như vẫn còn nước mắt, vậy thì nhất định chỉ còn lại niềm cảm kích vì được sống lại và vui mừng vì đã lãnh ngộ ra.
Nhớ lại những lời Hoắc Vô Ảnh nói với tôi ngày hôm ấy, Điệp cung giờ phân chia thành hai phái, một phái tôn trọng theo di nguyện của lão cung chủ, kiên quyết muốn bảo vệ, phò trợ cho cung chủ đương nhiệm Hàng Thành, con trai của lão cung chủ; còn một phái khác lại muốn lập Tầm thành cung chủ tân nhiệm. Bản thân Tầm lại đứng bên cung chủ đương nhiệm Hàng Thành, bất luận chàng đứng ở bên nào thì Điệp cung đều tạm thời bình an vì sự tồn tại của chàng. Nếu không có Tầm thì Điệp cung sẽ phân chia thành nhiều phái đối lập, chống phá lẫn nhau.
Sự tồn tại của tôi chẳng khác nào sự uy hiếp đối với tính mạng của Tầm, cho nên cũng trở thành mối uy hiếp đối với vận mệnh của Điệp cung, thế nên mới có trận chiến trong rừng trúc ngày hôm đó.
Hàng năm chỉ vào một tháng cuối thu, tôi mới quay về ngọn núi có tên Âm Sơn đó, còn hiện nay, mới cách khoảng nửa năm, tôi lại đến nơi đó. Không còn cái cớ giải độc Hắc quả phụ, tôi phát hiện mình chẳng còn dũng khí nào đi tìm chàng nữa, thậm chí bây giờ cũng chẳng biết bản thân nên đi đâu về đâu nữa. Không biết đã hái ở đâu, chỉ biết lúc này trong tay tôi đang cầm một đóa mẫu đơn. Mẫu đơn? Lần đầu tiên Tầm tặng quà cho tôi cũng chính là một bông mẫu đơn.
Ha ha ha, trước kia, tôi luôn dùng vận mệnh để đánh cược mọi thứ, dũng cảm, quật cường, còn lúc này lại dựa vào một bông mẫu đơn để quyết định mình có nên đi hay không đi.
Tôi ngây ngô bắt đầu ngắt cánh hoa, lại tung lên bầu trời, lẩm bẩm đọc: “Đi! Không đi! Đi! Không đi! Đi! Không đi!…”
Lệ đẫm nhìn vào cánh hoa sau cùng trên tay, nó được gọi là ‘không đi’…
“Lạc, rốt cuộc đến lúc nào nàng mới có thể hiểu được nỗi lòng của ta chứ? Ta nên cảm thấy vui mừng hay đau khổ trước sự kiên định của nàng đây? Tại sao nàng lại không thể quên người đó đi, tiếp nhận ta của hiện nay? Rõ ràng gần ngay trước mắt mà lại xa tận chân trời! Hồi ức tuy rằng rất đẹp, nhưng cũng rất đau khổ, nhiều thứ đôi khi phải trả giá bằng cả tính mạng để có được… Lạc, đừng nhớ đến người đó nữa, hãy quên người đó đi, theo ta về Điệp cung, để chúng ta bắt đầu lại từ đầu, có được không?”
Câu ám chỉ rõ ràng là vậy, nhưng tôi lại ngu ngốc đến độ không hiểu ra được, ép buộc chàng phải nhớ lại chuyện xưa để rồi phải thổ huyết hết lần này đến lần khác.
Rõ ràng gần ngay trước mắt mà lại xa tận chân trời…
Sau khi trải qua bao nhiêu phong ba bão táp, khúc khủy gập ghềnh, tai họa lớn nhỏ của cuộc đời, tôi vốn tưởng rằng từ nay trở đi thiên hạ thái bình, ánh dương tỏa sáng nơi nơi, tôi và Tầm có thể mãi mãi bên nhau. Ha ha ha, ai đã nói sau khi mưa gió qua đi, ta có thể nhìn thấy được cầu vồng chứ? Xin hãy nói cho tôi biết cầu vồng ở nơi nào? Đang ở trên bầu trời hay là ở trong trái tim tôi?
Trước mắt là một khoảng đen mờ mịt, chẳng còn gì khác ngoài bóng đen tuyệt vọng, ngay cả ngôi sao nhỏ bé giữa bầu trời rộng lớn, đối với tôi cũng trở nên mờ ảo, nhạt nhòa. Tại sao tình yêu của tôi lại như một ngôi sao băng, vụt sáng trong tích tắc để rồi tắt lịm, cuốn trôi theo tất cả của tôi, sau khi qua đi, chẳng để lại cho tôi dù chỉ là một đám khí. Thứ cảm giác này thật giống như những bộ phim điện ảnh về thiên tai, ngập tràn nỗi tuyệt vọng, lạnh lẽo, cô đơn, băng giá khi ngày tận thế cận kề trước mắt.
Tôi vẫn luôn không hiểu nổi, tại sao ông trời lại lựa chọn tôi, đưa tôi đến khoảng không gian này, nếu như đã trả lại mạng sống cho tôi, tại sao không để cho tôi có cuộc sống bình yên chứ? Thậm chí, tôi còn nghi ngờ phải chăng mình đang nằm mơ, hoặc giả tôi may mắn trở thành đồ chơi của ông trời, để ngài dày vò tôi đến chết vẫn không buông tha? Thử hỏi, sau khi trải qua thiên đường và địa ngục của mối tình này, tôi vẫn còn có thể sống trên thế gian này hoạt bát như trước kia được sao?
“Aaaaaaaaaaaaaaaaa…”
Mặt trời sắp mọc, tôi đứng trên đỉnh Âm Sơn, điên cuồng thét lớn một hồi lâu, đáp lại tôi là những tiếng vọng lại từ đáy cốc, tiếng chim hoang dại vỗ cánh toán loạn vì kinh hãi.
Trèo lên phiến đá bằng phẳng, tôi không biết rốt cuộc bản thân đang khóc hay đang cười, tôi chỉ biết rằng tuy rằng mình đang cười nhưng nước mắt lại tuôn rơi.
“Tại sao tình yêu làm gì cũng sai, làm gì cũng khó
Làm gì cũng khiến con người ta đến chết vẫn muốn bên nhau
Tình yêu là thứ cảm giác nếm được mà khó nói
Khi đã nếm trải, không yêu đến cùng không chịu thôi
Đến khi hồng nhan tàn phai sắc thắm
Tình yêu vẫn hoàn mĩ như xưa
Đợi đến tận khi nào
Chúng ta mới có thể cảm nhận được điều này
Tình yêu như một bông tuyết rơi vào giữa tháng sáu
Còn chưa kịp kết quả đã héo tàn
Tình yêu là giọt nước mắt lau không khô, chảy không cạn
Còn chưa kịp ngưng đọng đã biến thành tro bụi
Đến khi tơ lòng dệt hết
Tình yêu mới xuất hiện một lần
Đợi khi hồng trần tàn lụi
Tình yêu mới đưa chúng ta sánh bước bên nhau
Có ai thấu hiểu được cảm giác này
Tình yêu chính là bông hồng nở rộ
Vào lúc trời đất mới bắt đầu hình thành
Tình yêu khiến con người dù trải qua vạn mối sầu bi, nhìn thấy hồng trần
Vì tình yêu cũng không bao giờ cảm thấy hối hận
Tình yêu là trọn đời trọn kiếp, luân hồi liên tục
Cho dù chúng ta đang ở đông nam hay tây bắc
Tình yêu chính là những chuyện thị phi lớn nhỏ
Khiến cho những người hữu tình không bao giờ nói tạm biệt”
Ngồi bên vực thẳm, tôi nghẹn ngào hát bài “Thiên hạ hữu tình nhân”[1]. Dương Quá, sau mười sáu năm chờ đợi đằng đẵng vẫn kiên định nhảy xuống vực thẳm, có lẽ chàng cho rằng Long Nhi đã rời khỏi trần thế từ lâu rồi, cho nên trong lòng chẳng còn mối lo lắng nào khác. Còn tôi thì sao, rõ ràng biết rằng tình yêu này vẫn còn nồng thắm, nhưng lại không dám nông nổi đi tìm Tầm, bởi vì biết rằng tình yêu của tôi sẽ chết vì tôi.
[1] Bài hát là nhạc phim “Thần điêu đại hiệp” sản xuất năm 1995 do Cổ Thiên Lạc và Lí Nhược Đồng thủ vai chính, do Châu Hoa Kiện và Tề Dự hát.
‘Tình yêu là trọn đời trọn kiếp, luân hồi liên tục’, tình yêu của tôi rốt cục phải luân hồi bao nhiêu lần nữa thì mới có thể đạt được cảnh giới ‘người hữu tình không bao giờ nói lời tạm biệt’? Cảm giác khiến cho con người ta đau lòng mà say đắm đó đều giống nhau, khiến người ta phải khắc cốt ghi tâm.
Vầng thái dương đỏ chói từ từ nhô lên, tia sáng chói lóa đó ấm áp mà xán lạn, chiếu rọi lên vạn vật trên đỉnh núi này.
Tôi đứng dậy đưa tay ra định bắt lấy tia sáng tượng trưng cho sinh mệnh kia, thế nhưng vào lúc nắm tay lại, tôi lại lần nữa cảm nhận được nhịp đập mạnh mẽ trong lồng ngực của mình. Buông bàn tay ra, thứ ánh sáng đó vẫn đọng lại, ánh vàng tỏa sáng trên lòng bàn tay, như cũng ẩn chứa biết bao trải nghiệm nhiều và ít, sâu và nông tại đó. Tình yêu của tôi, cũng giống như những vân tay này, mãi mãi là độc nhất vô nhị trên thế gian này.
‘Tình yêu chính là những chuyện thị phi lớn nhỏ khiến cho người hữu tình không bao giờ nói lời tạm biệt’. Chưa từng trải qua tình yêu một cách oanh oanh liệt liệt thì làm sao có được cảm giác đau lòng đến mức trời đất u ám thế này chứ?
Tầm có thể không màng đến an nguy của bản thân, cố chấp, kiên định cùng tôi đi suốt cả quãng đường vừa xong. Còn tôi thì đã nói gì chứ?
“Từ nay về sau, cho dù trên trời hay dưới đất, chàng tuyệt đối không được vứt bỏ ta lại một mình. Cho dù có chết, cũng phải chết bên nhau, ta chẳng thể nào chịu đựng nổi chuyện sinh li tử biệt thêm lần nữa.”
Tôi đã lập giao ước sống chết cùng chàng, làm sao có thể lui bước, trốn chạy, từ bỏ chứ? Trong bàn tay trái của tôi chẳng phải vẫn còn một cành hoa nữa sao, vứt nó đi thì tên của nó chính là ‘Đi’.
Đúng thế, tôi phải đi! Trọn đời trọn kiếp, quyết không buông tay!
“Sinh mệnh quý giá là thế, vị cô nương này hà tất phải cố chấp như vậy?” Giọng nói ấm áp, dễ chịu vang lên từ phía sau lưng tôi.
Tôi thầm mỉa mai, mình đứng ở bên vực thẳm, hai tay vung loạn, bất cứ ai nhìn thấy đều tưởng tôi muốn nhảy xuống dưới tự tử mà thôi. Tôi đưa tay lau khô nước mắt trên mặt, từ từ quay người lại, nhìn xem còn có ai cũng đến đây tận hưởng bình minh ở núi Âm Sơn giống như tôi, thần xui xẻo vạn năm này.
Khi ánh mắt của tôi với cô ấy chạm nhau, cả hai đều lặng người đi. Dung mạo giống nhau đến kinh hãi đó khiến tôi đoán ra được lai lịch của cô ấy, đoán chắc bản thân cô ấy cũng đoán được tôi là ai. Tình cảnh lúc này khiến tôi không biết nên cười hay nên khóc nữa.
Trông cô ấy có phần thê thảm, y phục cả người lôi thôi, bẩn thỉu. Tuy rằng ánh mắt chăm chăm nhìn vào khuôn mặt nhưng tôi vẫn chú ý được phần bụng hơi nhô lên, đoán chắc cô ấy cũng đã có thai tầm bốn, năm tháng rồi.
Tôi khẽ nhíu mày lại rồi nghiêm nghị nói: “Lời nói của vị phu nhân này rất có lí, thế nhưng phu nhân đã mang thai mấy tháng rồi còn trèo lên đỉnh núi, suy ra cũng có những sầu muộn đau khổ trong lòng?”
Sắc mặt cô ấy sầm lại, có lẽ lời nói của tôi có phần hơi nghiêm trọng.
Đỉnh núi Âm Sơn này bản thân tôi leo lên còn cảm thấy cực nhọc, đối với người sắp làm mẹ như cô ấy lại không để tâm đến sinh mạng nhỏ bé trong người mình, cố chấp trèo lên đây, bất luận là vì lí do gì thì tôi cũng đều không tán thành.
“Lần sau muốn ngắm ánh bình minh ở nơi đây, phải đợi sau khi sinh đưa nhỏ ra, sức khỏe hồi phục lại mới được lên.” Tôi bất giác quan tâm đến cô ấy, cũng không cần biết cô ấy có nguyện lòng hay không, nhất định đòi đỡ cô ấy xuống núi.
Sở dĩ tôi lắm chuyện như vậy là bởi vì trong lòng còn một điều tiếc nuối. Nói ra thì khi còn ở cạnh bên Tầm, chuyện phòng the của chúng tôi khá điều độ, có điều cái bụng của tôi mãi chẳng có tin tức gì cả. Thực ra, tôi vô cùng mong muốn có được cốt nhục của chàng, thế nhưng, tôi cũng không biết rốt cuộc là có chuyện gì.
Lần đầu tiên gặp Khai Tâm, thằng nhóc mới được năm tuổi, không biết vì lí do gì mà bị cha mẹ ruột bỏ rơi. Có lẽ do nỗi hoảng hốt của thằng bé, có lẽ do vận mệnh của nó với tôi giống nhau, có lẽ do ánh mắt cầu xin, đau đáu mà cũng vô cùng trong sáng đó đã khiến tôi muốn trở thành một người mẹ. Hoặc cũng có thể do Tầm không còn nữa, cho nên tôi muốn bù đắp nỗi tiếc nuối này…
Suốt dọc đường đi, tôi không hề nói chuyện nhiều cùng cô ấy, chỉ thận trọng đỡ cô ấy, thậm chí cũng chẳng biết cô ấy tên là gì, ngược lại, cô ấy cũng không hề đưa lời hỏi.
Khi căn nhà gỗ ở Dương Sơn từ từ hiện lên trước mắt, tôi nhoẻn miệng mỉm cười, thực ra trước đó cũng tự hỏi không biết liệu cô ấy đã từng đến đây hay chưa.
Trước đó, tâm trạng tôi bất định, cũng chỉ cho Hoắc Vô Ảnh đi cùng tôi đến chân Âm Sơn, sau đó kiên quyết một mình đi lên đỉnh núi. Còn con đường đi tới căn nhà gỗ ở Dương Sơn này lại hoàn toàn khác biệt. Trong thời gian năm năm nay, con đường từ đỉnh Âm Sơn đến căn nhà gỗ ở Dương Sơn này đã bằng phẳng hơn nhiều.
Khu rừng lá phong trước căn nhà gỗ này vẫn y nguyên như trước, chỉ có điều bây giờ không phải mùa thưởng ngoạn lá phong.
Thật không ngờ, vừa chớp mắt đã năm năm rồi, đột nhiên cảm thấy mọi việc trước kia hiển hiện ngay trước mắt. Tề ca, năm đó còn bị tôi coi là lão quái, đã tung kiếm nhẹ nhàng tựa gió trong khu rừng lá phong này. Trong mắt của tôi, cho dù ngài múa kiếm có đẹp đến đâu cũng không sánh được với Tầm, bây giờ nhớ lại, ngài trông thật oai phong, lẫm liệt.
Bảy ngày nửa mơ nửa thực đó khiến người ta không khỏi than thở, kí ức của con người sao có thể sâu thẳm đến vậy. Trong vô thức tôi ngước đầu nhìn tấm biển gỗ treo bên ngoài căn nhà gỗ này, trên đó có đề ba chữ: Truy Phụng Cư. Nhìn thấy ba chữ này, tôi cảm thấy vô cùng hoảng hốt, trái tim rộn rạo mà hoang mang. Cô ấy đứng cạnh bên không nói tiếng nào, đi thẳng vào bên trong.
Bên trong căn phòng cũng đã có đôi chút thay đổi, càng giống với một nơi có người ở hơn trước kia.
Liếc qua thấy, trên kệ bếp có đặt mấy mớ rau, một ít thịt, nước trong chum cũng được trút đầy. Xem ra, cô ấy đã sống ở đây một thời gian rồi, hoặc có lẽ còn ở đây một khoảng thời gian dài nữa. Có điều, cho dù sống ở đây lâu dài, việc ăn uống, đi lại của cô ấy vẫn có người sắp xếp, quản lí, nếu không một người đang kì mang thai như vậy làm sao có thể làm hết được những chuyện này.
Nhìn vào người đẹp ngồi bên đầu giường, cũng đang nhìn về phía mình, tôi bất giác mỉm cười khốn khổ. Ngài hà tất phải thể hiện dụng tâm rõ rệt như vậy? Khiến cho người ta nhìn mà đau lòng biết bao!
“Cô định ở nơi này mãi sao?” Tôi đưa lời hỏi.
“Không biết nữa, ở đến ngày nay hoặc ngày mai, cũng có thể sẽ ở đây cả cuộc đời.” Cô ấy chưa hề đưa mắt rời khỏi khuôn mặt tôi.
Tôi cảm thấy hơi ngại ngùng, đưa mắt nhìn đi chỗ khác. Suy ngẫm lời nói của cô ấy, tôi bất giác nhíu mày lại, cô ấy bây giờ cũng coi như đang bị đẩy vào lãnh cung sao?
Hai người chúng tôi lặng lẽ nhìn nhau một hồi lâu, chẳng ai lên tiếng nói chuyện, tôi đành phải đưa lời phá vỡ sự im lặng đáng sợ này: “Làm phiền nhé, tối nay ở lại một đêm, sáng mai ta sẽ rời đi ngay.”
Nghe thấy câu nói của tôi, cô ấy liền mỉm cười, khuôn mặt xinh đẹp mà thê lương đó khiến người ta thương xót. Cô ấy tự đưa lời mỉa mai: “Muốn trở thành chủ nhân thực sự của căn nhà này, chỉ e cả đời cả kiếp này ta cũng không làm được. Ai ở nhờ ai, thực sự khó nói.” Nói xong, cô ấy lại đưa mắt nhìn về phía tôi.
Cô ấy coi tôi là tình địch sao? Thế nhưng từ trước tới nay tôi chưa từng có chút tình ý nào với Tề ca cả. Tôi mỉm cười bất lực rồi nói: “Ai ở lại căn nhà này đến sau cùng thì người đó chính là chủ nhân.”
Cô ấy tỏ rõ thái độ kinh ngạc.
Để tránh gợi thêm nhiều buồn rầu, khó xử, sau khi nói xong, tôi liền đi ra bên ngoài căn phòng. Mỗi lần đến núi Song Mông, tôi không bao giờ bước chân vào khu rừng phong hay căn nhà này, có lẽ nên nhân cơ hội này tận hưởng một lúc, sau này, liệu còn cơ hội tới đây nữa không, thật khó nói.
Ngày hôm nay, tôi trở thành người trợ giúp miễn phí của cô ấy, nhiệt tình giúp cô ấy đun nước, nấu cơm, làm thức ăn, thậm chí còn giặt hộ bộ y phục cô ấy đang mặc trên người. Sở dĩ làm như vậy, không phải vì tôi cảm thấy áy náy khi đối mặt cùng cô ấy mà vì trước kia tôi đã từng nhìn thấy rất nhiều bà bầu vác bụng làm việc gian khổ, dù gì tôi cũng đang nhàn rỗi, có thể giúp được thì nên giúp. Cô ấy ngược lại tỏ ra vô cùng thận trọng, lặng lẽ làm trợ thủ đắc lực cho tôi.
Buổi tối, tôi liền xếp mấy chiếc ghế trong phòng lại, nằm lên trên đó, để nguyên cả quần áo đi ngủ.
Trong đêm, có lẽ do mấy chiếc ghế quá cứng, quá chật, tôi ngủ không sâu giấc. Trong mông lung, tôi nhìn thấy một bóng người đứng trước mặt mình. Tôi nheo mắt lại nhìn, là cô ấy, cô ấy đang cầm dao giơ về phía tôi.
Tôi kinh hãi, cô ấy định giết tôi sao? Cả thân người tôi cứng đờ lại, nằm im trên ghế, thực sự không biết nên làm gì lúc này mới được. Tôi không dám động đậy, chỉ đành nhắm chặt mắt lại, nếu như tôi nhảy dựng người lên, nói không chừng cô ấy sẽ thực sự đâm dao xuống. Trong lúc tôi còn đang do dự, bỗng nhiên, con dao trong tay cô ấy rơi xuống đất tạo nên một tiếng ‘choang’.
Không lâu sau, bên ngoài cửa truyền lại tiếng khóc thút thít của cô ấy, tôi thở phào nhẹ nhõm, mở mắt rồi ngồi dậy. Bước ra ngoài cửa, nhìn cô ấy đang ngồi trên mặt đất, tựa vào tường, ôm đùi nghẹn ngào bật khóc.
“Lúc đang mang thai không được khóc nhiều, nếu không đứa trẻ sinh ra sau này sẽ không xinh đẹp.” Tôi liền bước lại gần, kéo cô ấy lên rồi lau khô nước mắt đầm đìa trên mặt thay cô ấy.
Cô ấy nghẹn ngào nói: “Ta thực sự rất yêu ngài ấy, ta không muốn làm cái bóng của ai cả, ta chỉ muốn làm bản thân mình mà thôi…”
“Cuộc sống của mình không phải vì ai khác, bước đi trên đường cũng chẳng phải vì người nào, vận mệnh phải là của chính mình. Cô là cô, người khác là người khác, nếu vì tình yêu mà cố gắng cưỡng ép bản thân trở thành người khác thì đó không phải là tình yêu.” Tôi nghiêm nghị lên tiếng.
Cô ấy khóc lóc thảm thương, nước mắt rơi liên tục trên mặt đất, nhưng chẳng thể nào hóa giải mối tơ vò trong lòng mình.
“Ngài ấy phạt ta ở đây sắp ba tháng rồi…” Cô ấy thổ lộ ra nỗi đau khổ trong lòng.
Thì ra là đang bị phạt.
“Ngài ấy sẽ không bỏ rơi cô đâu.” Tôi đưa tay lau nước mắt cho cô ấy thêm lần nữa. “Nếu như ngài ấy thực sự muốn phạt thì cô đã trở thành một nắm xương trắng từ lâu rồi.”
Tuy rằng tôi không thể hiểu nổi mối tình rắc rối giữa hai con người này ra sao, thế nhưng tôi tin chắc Tề ca sẽ không vứt bỏ cô ấy ở lại đây một mình như vậy. Nếu như thực sự muốn phạt cô ấy, thì Nhược Lan, Trương Túc chính là những ví dụ tốt nhất. Đối với cô ấy, có lẽ trong lòng Tề ca vẫn còn chút tình cảm. Bình minh ở Âm Sơn, hoàng hôn ở Dương Sơn, còn cả căn nhà gỗ này nữa, tất cả đều là nơi ngài muốn một mình tận hưởng, thế mà bây giờ lại rộng rãi để cô ấy cùng tận hưởng, cho dù danh nghĩa là giam lỏng cô ấy tại đây, không cho phép ra ngoài.
Cô ấy ngước mắt lên nhìn tôi đầy kinh ngạc, tôi đưa tay đỡ cô ấy dậy rồi nói: “Đứng dậy đi. Lúc này đối với cô mà nói, chẳng còn chuyện gì quan trọng hơn sức khỏe của bản thân cùng đứa trẻ trong bụng cả.”
Cô ấy lặng người để mặc tôi đỡ dậy, nghe tôi an ủi, từ từ bình tĩnh lại, nhắm mắt thiếp đi. Đêm hôm ấy cuối cùng đã trôi qua một cách bình yên vô sự. Còn chúng tôi vẫn hoàn toàn không biết đối phương tên là gì.
Mặt trời rực rỡ nhú lên, buổi sáng hôm nay ung dung, trong lành, sảng khoái, tràn đầy năng lượng. Tuy vẫn chưa đến lập hạ nhưng cảnh sắc xanh thắm trước mắt đã đậm đà hơn trước nhiều, tôi dùng chiếc mũi thính của mình ngửi mùi vị của sự sống tràn ngập khắp nơi. Đưa hai tay sang bên hít một hơi thật sâu, tôi đón chào buổi sáng tươi mới tràn đầy năng lượng.
Đắm mình trong ánh nắng buổi tinh mơ đem lại cảm giác dễ chịu lạ thường. Trong nắng, những hạt bụi nhịp nhàng nhảy múa theo cơn gió, có sức mê hoặc khiến con người ta khó lòng cưỡng lại được. Mở mắt ra lần nữa, tôi dang rộng hai tay… Lần này, tôi không còn bất cứ ràng buộc nào khác nữa, vận mệnh là do bản thân mình nắm giữ. Điệp cung, ta sẽ mau chóng tới đó thôi.
Quay lại căn nhà gỗ nói lời từ biệt cùng cô ấy, tôi chuẩn bị xuống núi. Tối hôm qua nếu không gặp cô ấy, có lẽ tôi đã xuống núi từ lâu rồi. Hơn nữa, việc tôi theo cô ấy quay về căn nhà gỗ này, Hoắc Vô Ảnh hoàn toàn không hay biết, đoán chắc phát hiện tôi mất tích, bây giờ đang đon đả đi khắp nơi tìm kiếm.
Cô ấy kiên quyết muốn tiễn tôi ra khỏi cửa, vừa bước vào trong khu rừng phong được vài bước, liền nhìn thấy có mấy người khiêng một chiếc kiệu xuất hiện trước mắt.
Người đàn ông dẫn đầu có thân hình cao to, làn da đen bóng lại quen mặt liền quỳ gối trước mặt cô ấy, cung kính nói: “Phụng phi nương nương, thứ tội cho thuộc hạ tới tiếp giá muộn, Hoàng thượng hạ lệnh thuộc hạ tới đây rước nương nương hồi cung.”
“Ừm, bình thân.” Cô ấy than dài một tiếng rồi nhẹ nhàng nói.
Thì ra phong hiệu của cô ấy là Phụng phi.
Khuôn mặt này, giọng nói này… là Tề Uy!
Tề Uy đã xuất hiện, lẽ nào ngài ấy cũng đang ở trên ngọn núi này? Trong lòng tôi hoang mang vô cùng, hai tay bất giác tóm chặt lấy y phục. Tôi đang đứng sờ sờ bên cạnh cô ấy như vậy, không muốn Tề Uy nhìn thấy cũng khó.
“Tạ nương nương.” Tề Uy vừa định đứng dậy, ngước đầu lên bất giác nhìn thấy tôi, liền kêu lên đầy kinh ngạc: “Phụng… Phụng phi nương nương…”
Câu ‘Phụng phi nương nương’ này hoàn toàn không phải gọi cô ấy mà là tôi. Sắc mặt của Phụng phi trắng nhợt, đôi mắt ai oán liếc sang nhìn tôi chăm chăm.
Tôi liền quay người quỳ xuống trước mặt Phụng phi, cung kính lên tiếng: “Nương nương, xin thứ cho dân phụ tối qua làm phiền, dân phụ xin chúc mừng nương nương thượng lộ bình an.”
Tề Uy hoang mang đứng dậy, nhanh chóng chạy xuống dưới núi.
Ngài cũng đã tới, ngài đang ở trong núi này. Không, tôi không muốn quay về thời gian năm năm trước đó, dù thế nào đi nữa cũng không được.
Tôi cũng đứng dậy, lớn tiếng thét tên của Tề Uy: “Tề Uy, ngươi hãy đứng lại cho ta.”
Tề Uy nghe thấy tiếng thét của tôi, quả nhiên đã dừng bước lại.
Tôi tạm thời cũng cảm thấy an lòng hơn trước đó rồi nói tiếp: “Nếu ngươi còn muốn nhìn thấy ta và ngài cùng quay về khoảng thời gian đau khổ năm năm trước thì cứ đi thông báo đi.”
Tề Uy trầm tư một hồi, quay người đi đến trước mặt Phụng phi rồi quỳ xuống mặt đất nói: “Cung thỉnh Phụng phi nương nương lên kiệu.”
Phụng phi sắc mặt trắng nhợt nhìn về phía tôi nhưng không hề nhấc chân bước đi. Vào những lúc thế này, tôi có thể hiểu được tâm trạng của cô ấy, đổi lại là bất cứ người phụ nữ nào thì cũng cảm thấy bi thương, đau khổ thôi.
Tôi quỳ xuống lên tiếng nói: “Dân phụ chúc nương nương thượng lộ bình an, sớm ngày về cung.”
Chỉ nghe thấy cô ấy than dài một tiếng, ưỡn thẳng thân người, kiên định ngồi vào trong kiệu, hạ tấm rèm xuống.
“Khởi kiệu.”
Nhìn bóng dáng của đoàn người dần dần xa khuất, tôi thở phào nhẹ nhõm. Để tránh những rắc rối không cần thiết, tôi nghỉ ngơi một lúc, sau đó bắt đầu xuống núi.
Ở khoảng giữa lưng chừng núi, từ phía xa, tôi vẫn có thể nhìn thấy ngài, ngài bước ra từ phía Âm Sơn. May quá, tôi đang ở trên cao, ngài đứng ở chỗ thấp nên hoàn toàn không nhìn thấy tôi. Theo lí mà nói, chiếc kiệu của họ đáng lẽ phải rời đi lâu rồi mới đúng, thế nhưng xem tình hình này, dường như tất cả đều đang đợi ngài.
Ánh nắng rạng rỡ buổi tinh mơ chiếu trên thân người khiến ngài như phát ra ánh hào quang chói lóa, chẳng khác nào một vị thần oai nghiêm, quyền lực. Nhìn ngài từ phía xa, thân hình ngài vẫn cao lớn như trước kia, có điều đã gầy đi nhiều. Ngài không hề mặc Long bào, thực sự chẳng giống với Hoàng đế chút nào.
Khi ngài bước gần tới chỗ mọi người đang chờ đợi, bọn họ cung kính quỳ xuống, tôi bất giác bật cười, lúc nãy còn cảm thấy dáng vẻ của ngài chẳng giống Hoàng đế chút nào. Ngài bước tới trước mặt Phụng phi, đỡ cô ấy đứng dậy đầy tình cảm, ôm cô ấy vào lòng rồi bước lên xe ngựa ở cạnh bên. Ngài đỡ Phụng phi lên xe trước, vào lúc sắp bước vào trong xe, ngài do dự một hồi, nhìn về phía tôi đang đứng.
Theo bản năng tôi quay người đi về con đường phía trước. Không lâu sau, sau lưng đã truyền lại tiếng xe ngựa chuyển bánh. Tôi đứng lại, nhìn về phía cỗ xe ngựa đang rời đi cùng con đường núi bụi mù, than dài một tiếng.
Dần dần, cỗ xe ngựa đó biến mất khỏi tầm mắt của tôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.