Dáng vẻ kinh hãi của ông cụ Lục khiến cha con Lục Gia Hành có hơi sửng sốt.
Tô Yên vừa nghe ông cụ Lục bị ức hiếp, cho dù thấy người kia vẫn thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra, nhưng cô biết ông là đang giả vờ bình tĩnh. Tính tình trượng nghĩa trong cô bùng dậy, nói với ông cụ Lục: "Ông nội Lục, tới chỗ con đây ạ."
"Được." Ông cụ Lục nhanh chóng đứng ra phía sau Tô Yên, trong miệng ngậm điếu xì gà, con ngươi đục ngầu khẽ híp lại, thật rất giống một gã cáo già đa mưu túc trí.
Ông cụ Lục vẫn hướng ánh mắt về phía hai cha con Lục Thừa Mẫn, dường như là đang muốn nói tụi bây vẫn còn non lắm.
Lục Thừa Mẫn vô cùng hoảng loạn, sắc mặt cực kỳ khó coi: "Ông nội, anh hai đã xảy ra chuyện rồi, chẳng lẽ ông muốn trơ mắt nhìn doanh nghiệp Lục thị tụt dốc, rồi bị người khác nuốt mất hết hay sao?"
Lục Gia Hành cũng rất giận sự bất công của ông cụ Lục: "Cha, ai cũng đều là con cháu của cha, Thừa Mẫn cũng là lớn lên dưới sự chứng kiến của cha, nó có chỗ nào không bằng Lục Cận Phong?"
"Tâm nó quá tham lam." Ông cụ Lục cầm điếu xì gà, dáng vẻ nghiêm túc mà dạy dỗ: "Trong chuyện làm ăn, điều quan trọng nhất chính là trung thực, nghĩ cho đối phương. Có như vậy thì doanh nghiệp mới có thể phát triển bền vững trường tồn, chứ không phải là chỉ làm một cú là xong, dồn chuyện làm ăn tới bước đường cùng. Thừa Mẫn, Gia Hành à, hai đứa đều quá nóng vội, đến cả người thân mà cũng nhẫn tâm hãm hại. Giao nhà họ Lục lại cho cha con hai người, sớm muộn gì cũng sẽ lụi bại."
Lục Thừa Mẫn mất kiên nhẫn: "Đều là lời nhảm nhí! Ông nội, lẽ nào Lục Cận Phong không phải là kẻ độc ác hay sao? Năm mười tuổi, con bị anh ta đẩy xuống ao, suýt chút đã chết đuối rồi, ông có đứng ra nói câu nào không? Ông là đang thiên vị."
"Haiz." Ông cụ Lục thở dài: "Nếu Tiểu Phong muốn hại mấy đứa, mấy đứa chỉ e đã không thể sống tới hôm nay rồi."
Nếu như không phải là ông vẫn luôn ngăn cản Lục Cận Phong thì chỉ với lần hai cha con này bày mưu hại anh phải gặp tai nạn xe hơi trước đó, hai người họ sớm đã bị ném xuống biển cho cá mập ăn rồi.
"Bây giờ Lục Cận Phong đã chết rồi, nói mấy lời nhảm nhí này cũng vô dụng." Lục Thừa Mẫn cả giận nói: "Ông nội, ký tên đi, nếu không ông cũng đừng hòng ra khỏi phòng nửa bước."
"À, dùng nhu không được thì chuyển sang cương đúng không?" Tô Yên liếc mắt nhìn qua giấy sang nhượng cổ phần: "Sao mấy người không thẳng thắn bảo ông nội Lục trực tiếp giao toàn bộ tài sản nhà họ Lục lại cho mấy người luôn. Da mặt cậu cũng dày thật, bản thân mình không chịu cố gắng phấn đấu chỉ biết ăn bám, ham muốn tài sản của người già. Cũng đã sắp ba mươi tuổi rồi, không cảm thấy xấu hổ à."
Tô Yên nhẹ nhàng nhả một câu lập tức khiến hai cha con Lục Thừa Mẫn trở thành kẻ ăn bám gia đình. Nếu để chuyện này truyền đi, quả thật rất mất mặt.
Cả hai cha con đều giận đến xanh mặt.
Lục Gia Hành tức giận nói: "Thứ người ngoài như cô thì có tư cách gì ở đây huơ tay múa chân."
"Tôi là người ngoài thì làm sao? Là người ngoài thì không cho phép tôi nói sự thật à?" Tô Yên trực tiếp khinh miệt: "Ông tự xem lại bản thân mình đi, đã sắp năm mươi tuổi rồi lại vẫn ăn bám gia đình. Con dại thì cái mang, tôi thấy Lục Thừa Mẫn chính là học theo ông, ông cũng không tự xem lại chính mình đi."
"Tôi ăn bám khi nào? Nhà họ Lục này vốn dĩ tôi cũng có một phần tài sản..."
"Có phần nào của ông? Mạng của ông, họ của ông đều là ông nội Lục ban cho. Quần áo trên người cho tới thức ăn ông nhai trong miệng đều là tiền của Lục Cận Phong kiếm được rồi chia hoa hồng cho ông mua. Ăn của nhà họ Lục lại còn không biết nhục nhã mà muốn tóm luôn nhà họ Lục, cái mặt già của ông rốt cuộc dày tới mức độ nào vậy hả?"
Tô Yên một khi mở miệng đều thật sự có thể khiến người khác tức chết.
"Sống nửa đời người rồi, chỉ có một chút chuyện nhỏ như thế mà cũng không hiểu được, thực sự là sống phí."
Tô Yên lại chỉ vào Lục Thừa Mẫn mà gằn giọng mắng: "Còn cậu, đừng có giả vờ là chính nhân quân tử gì nữa. Cái gì mà không cam lòng, nói ông cụ thiên vị chứ, tôi thấy cậu là vì ghen tỵ với Lục Cận Phong, tâm lý có vấn đề thì có. Cậu vốn chẳng thể sánh được với anh ấy dù chỉ một chút, cậu tự ngẫm lại xem lúc nào cũng coi Lục Cận Phong là kẻ thù nhưng lại nấp sau cái bóng của anh ấy, có mệt mỏi không? Lục Cận Phong vốn dĩ cũng không có so đo với mấy người đó được không, đừng có làm mọi chuyện tồi tệ như thế."
"Chuyện ngày hôm nay mấy người đã lên kế hoạch từ lâu rồi đúng chứ? Đầu óc của mấy người mưu mẹo như thế sao lại không dùng để làm chuyện đúng đắn đi, đã biết rõ nhưng lại cứ phải dùng để đối phó với người trong nhà, bạo hành gia đình à? Các người suy cho cùng không phải đều là người của nhà họ Lục sao? Thực sự là ở trên không nghiêm thì ở dưới sẽ loạn mà."
Hai cha con bị mắng một trận đến đỏ mặt tía tai, thẹn hóa hóa giận.
Tô Yên quay đầu nói với ông cụ Lục: "Xin lỗi ông nội Lục, con nói như thế không khiến ông giận chứ ạ."
Ông cụ Lục nở nụ cười hiền từ: "Không có gì đâu, hai đứa này quả thật là quá quắt. Cháu dâu à, con thay ông dạy dỗ tụi nó đi.'
Ông cụ Lục nói xong lại quay sang hai cha con Lục Thừa Mẫn, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm nghị: "Hai đứa tụi bây cố mà nghe cho kỹ vào, nếu như không biết ghi nhớ thì tao cũng không giúp được tụi bây."
Lục Thừa Mẫn bị Tô Yên mắng đến lửa giận bốc lên đỉnh đầu: "Cô Tô, Lục Cận Phong đã xảy ra chuyện rồi, cái ghế nữ chủ nhân của nhà họ Lục được chỉ định này cô cảm thấy mình có thể ngồi vững được sao? Cô thì có tư cách gì..."
"Cậu hai Lục, không ổn rồi, cậu cả Lục trở về rồi."
Lục Thừa Mẫn còn chưa nói xong, một tên người làm vội vã chạy vào run rẩy nói: "Cậu mau tới xem thử đi ạ, cậu cả Lục quay về rồi, cũng không còn què nữa."
Lục Thừa Mẫn nghe thế trong lòng lại chấn kinh, sau đó là hoảng sợ thoáng đối mắt cùng với Lục Gia Hành.
Tô Yên vừa nghe thấy Lục Cận Phong trở về đã lập tức hào hứng đi ra ngoài, ông cụ Lục cũng chống gậy đi xuống.
Ở trong sảnh lớn của buổi tiệc mừng thọ, bởi vì Lục Cận Phong trở về không một tiếng động lại khiến mỗi một người ở đây đều không kìm nổi sự kinh hãi.
Lục Cận Phong cất bước đi tới, cả người toát ra một vẻ cao quý, Anh mặc áo sơ mi đen, quần tây dài thẳng tắp tôn lên dáng người đẹp rạng ngời như ngọc.
Tay áo sơ mi kéo lên, trên trán có vết thương nhỏ, vết máu phía trên đã khô đặc lại rồi.
Quần áo cũng dính vết máu, đầu tóc có hơi rối, vài sợi tóc mái không theo nếp phủ lòa xòa trước trán, nhìn lại càng lộ ra một vẻ đẹp hoang dã bên trong.
Khuôn mặt bóng loáng không chút tì vết cùng góc cạnh sắc sảo hiện lên một vẻ đẹp trai rõ ràng, đôi mắt sâu hoắm toát ra một tia sáng lạnh lẽo, tự do mà lại có thêm một chút cuồng dã.
Phụ nữ ở khắp cả hiện trường đều suyt chút kìm không được mà lên tiếng xuýt xoa vẻ đẹp trai đó.
Người nắm quyền của nhà họ Lục không chỉ không bị què, mặt mũi cũng vô cùng tuấn tú, vẻ đẹp đó trong nháy mắt có thể đánh gục được những nam thần trong giới giải trí.
Tô Vân cũng bị hấp dẫn bởi nhan sắc đó, cô ta không thể quen thuộc hơn được nữa, đó không phải là người bạn trai khố rách áo ôm của Tô Yên trước đây đó sao?
Trong lòng cô ta thoáng khiếp sợ, hóa ra đó chính là Lục Cận Phong, người nắm quyền của nhà họ Lục.
Cô ta bị lừa rồi.
Tất cả mọi người ở Đế Đô này đều bị lừa rồi.
Ván cờ này của Lục Cận Phong, quy mô cũng thật sự choáng ngợp quá rồi.
Tô Vân không ngừng hối tiếc, sớm biết Lục Cận Phong đẹp trai như vậy, trước đó cô ta làm gì muốn gả cho Sở Hướng Nam kia nữa.
Trong tay Lục Cận Phong nắm quyền của nhà họ Lục, nếu như có cô gái nào gả cho anh thì chính là nữ chủ nhân của nhà họ Lục rồi.
Họ hàng của nhà họ Lục ai cũng đều một vẻ mặt ngơ ngác, bọn họ lại bị đứa cháu trai đích tôn này lừa một vố thật lớn.
Hà Vũ và Hạ Huy cùng đi theo phía sau của Lục Cận Phong, mức độ bị thương của cả hai cũng khác nhau.
Cả ba người giống như vừa trốn từ địa ngục trở về, các khách khứa đứng ở đó đều câm như hến, chỉ đưa mắt khiếp sợ nhìn tới, xôn xao nhường đường.
Tô Yên thấy Lục Cận Phong bình an trở về, viền mắt cũng đỏ hồng. Cô nhìn anh, người kia từng bước một mà đi tới trước mặt cô.
Giữa cả ngàn người khách tới dự tiệc, ánh mắt của Lục Cận Phong vẫn luôn dán chặt vào Tô Yên không rời, trong mắt cũng chỉ có mỗi cô.
Anh đi tới trước mặt Tô Yên, biểu cảm lạnh lùng trước đó lập tức đổi thành dịu dàng, trong mắt cũng trở nên dịu dàng, giọng nói trầm ấm mà sâu sắc kia cất lên: "Yên Yên, anh đã về rồi."
Tô Yên cảm thấy lòng mình kích động, nhảy cẫng lên ôm lấy Lục Cận Phong, người kia cũng phối hợp ôm lấy cô, khóe môi cũng cong lên một nụ cười.
Tô Yên nâng mặt anh lên, yên lặng nhìn anh, sau đó lại lau đi vết máu trên trán của anh rồi nói: "Em biết anh sẽ trở về, em tin chắc là anh sẽ về mà."