Cái gọi là biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.
Tình địch tìm đến tận cửa.
Ngay cả đối phương tên là gì cô cũng không biết, vậy cũng quá thiệt thòi rồi.
Tô Yên hỏi rất nghiêm túc, Lâu Doanh cũng rất nghiêm túc trả lời, nói ba chữ: "Em không biết."
Tô Yên thật hết nói nổi: "..."
"Không phải em là sát thủ lợi hại nhất Thiên Lang sao?"
Trên đường về nhà, Lâu Doanh đã khoe khoang với Tô Yên như vậy.
Lâu Doanh tỏ vẻ vô tội: "Em đảm nhiệm sát thủ chủ chốt, chứ không có đảm nhiệm về mảng thông tin này. Chị, nếu như chị muốn biết thì em sẽ bảo người trong tổ chức giúp điều tra thử."
Tô Yên đã chứng kiến được sự dũng mãnh của Lâu Doanh, người này tuyệt đối là kiểu hành động bạo phát nhanh lẹ.
"Được, lát nữa em hỏi giúp chị một chút." Tô Yên hài lòng mà nhéo nhéo khuôn mặt của Hạ Vũ Mặc, nói: "Tiểu Vũ, đi ngủ đi, mẹ đi gọi cho chú Lục một cuộc điện thoại."
Hạ Vũ Mặc vừa nghe tới chú Lục, hỏi: "Mẹ, không phải chú Lục là cha con sao?"
Nếu dì Tô là mẹ, vậy thì chú Lục là cha mà.
Tô Yên nói: "Tạm thời chưa phải, Tiểu Vũ à, chuyện này để giải thích rõ ràng sẽ có chút phức tạp, chú Lục vì bảo vệ mọi người, bảo vệ mẹ, cho nên mới phải dùng lời nói dối thiện ý, nhưng mà, sau này chú ấy chính là cha của con."
Cha dượng cũng là cha.
"Haiz." Hạ Vũ Mặc thở dài một tiếng, khoanh hai tay lại: "May mà con không ôm hy vọng quá lớn,
Dáng vẻ buồn cười của Hạ Vũ Mặc khiến cho Tô Yên và Lâu Doanh nở nụ cười.
Lâu Doanh cảm thấy đứa nhỏ này quá hài hước,
Giọng điệu kia giống như một ông cụ non.
Tô Yên bảo Lưu Tuyết Lam dẫn Hạ Vũ Mặc đi nghỉ ngơi, cô gọi một cuộc điện thoại cho Lục Cận Phong, dò hỏi kiểm tra tình hình.
...
Khách sạn bên này.
Sau khi cảnh sát đến hiện trường, Vạn Nhất và Hạ Phi gần như đã giải quyết xong vụ án.
Bọn họ căn bản là không hề được phái tới làm việc, chẳng qua là một hình thức.
Tất cả bộ phận giám sát trong khách sạn đều bị đưa ra hết, qua quá trình phân tích của Vạn Nhất và Hạ Phi, đã tập trung được kẻ tình nghi.
Tô Vân cho rằng mình đã làm kín đến mức không chê vào đâu được, còn chưa tới mấy giờ đồng hồ, chuyện cô ta đánh Trần Tố Anh bị thương cũng đã bị đào lên.
Tô Vân thực sự đã chọn góc chết của camera để xuống tay, nhưng lúc Trần Tố Anh đi từ sảnh lớn về phòng, rồi lại từ phòng quay lại sảnh lớn, trong camera ghi lại cũng chỉ có mỗi Tô Vân đi theo Trần Tố Anh.
Camera cũng ghi lại hình ảnh Tô Vân vội vàng rời khỏi sau khi làm xong việc.
Sau khi Lục Cận Phong biết người đó là Tô Vân, trong mắt hiện lên một tia sát khí: "Không biết sống chết là gì."
Vạn Nhất nói: "Đại ca, quy tắc của Ám dạ là không giết phụ nữ đang mang thai, Tô Vân đang có thai, nên hành động cũng không dễ dàng chút nào."
Tô Vân xuống tay với Trần Tố Anh, đánh đến mức bị thương nặng, loại phụ nữ như thế này, băm thành tám mảnh cũng không quá đáng.
Nhưng là con người, cần phải có sự kính nể đối với người mang thai, người của Ám dạ cũng không giết phụ nữ đang mang thai.
Một ngón tay Tô Vân cũng không được đụng vào.
Đôi mắt thâm thúy của Lục Cận Phong khẽ nhíu lại: "Đưa vào đi, vừa vặn làm bạn cùng với Tần Phương Linh."
Sau khi Tô Vân nộp tiền bảo lão xong, vài lần dính dáng đến pháp luật, hôm nay làm cho Trần Tố Anh bị thương nặng, cảnh sát đương nhiên cũng sẽ không thả lỏng loại người nguy hiểm như Tô Vân này ở bên ngoài.
Lúc này cảnh sát bắt đầu điều động cảnh lực đi bắt Tô Vân về quy án.
Lục Cận Phong lạnh giọng phân phó: "Hạ Vũ, Hạ Huy, hai người cũng đi hỗ trợ."
Hình đại đội trưởng: "..."
"Cậu cả Lục, cảnh lực của chúng ta đủ, bắt một người phụ nữ, đủ xài."
Bọn họ nào dám phiền nhà họ Lục ra tay.
Điều đó không phải chứng minh là cảnh sát bọn họ rất vô dụng sao!
Chỉ có điều vụ án này xảy ra, quả thực bọn họ dường như không có chút năng lực nào cả.
Kẻ giết người là do Vạn Nhất và Hạ Phi bắt được.
Cho nên cảnh sát muốn thể hiện thật tốt qua việc bắt người này.
Lục Cận Phong nói: "Giúp đỡ cảnh sát phá án, là trách nhiệm hợp pháp của mỗi một công dân."
Hình đại đội trưởng cũng không nói cái gì nữa.
Lục Cận Phong không hề để Tô Vân vào mắt, nhưng những người như con rệp lúc nào cũng lộ ra khiến người ta ghê tởm như vậy, hơn nữa anh cũng không phải người lương thiện, để cho Tô Vân tùy tiện hung hăng càn quấy.
Hạ Huy và Hạ Vũ đi theo bắt người, người tiếp theo mà Lục Cận Phong phải đối phó, đó là cha con Lục Thừa Mẫn.
Hạ người họ đã bị đưa về nhà cũ rồi.
Vạn Nhất hỏi: "Đại ca, dì Trần thì sao?"
"Đang hôn mê, khi nào tỉnh lại thì vẫn chưa rõ." Lục Cận Phong nhìn về phía Hạ Phi: "Em về nhà cũ cùng với tôi, hay là đến nhà họ Lý?"
Hạ Phi nói: "Tôi đi cùng với đại ca Lục."
Còn lại chính là chuyện riêng của nhà họ Lục, Vạn Nhất cũng không tiện đi theo nữa.
Lục Cận Phong dẫn Hạ Phi về nhà cũ nhà họ Lục.
Trên đường đi, Lục Cận Phong nói: "Những lời kia trong bữa tiệc mừng thọ..."
"Tôi biết là đại ca Lục vì bảo vệ dì Tô nên mới nói như vậy." Hạ Phi sẽ không bao giờ tin mình là con trai của Lục Cận Phong.
Hạ Phi không hề cho là thật, Lục Cận Phong cũng không giải thích nhiều nữa.
Những lời kia trong buổi mừng thọ, anh quả thật là vì bảo vệ Tô Yên mới bịa đặt ra.
"Dì Tô của em, thật sự là mẹ em."
Lục Cận Phong tin tưởng bản giám định mẹ con kia của Tần Nhã Hân, cũng tin tưởng lời nói của Tô Yên.
Hai mắt Hạ Phi sáng ngời: "Thật sao?"
Từ lần đầu tiên Hạ Phi nhìn thấy Tô Yên, cậu bé đã có suy nghĩ thế này, nếu như dì Tô là mẹ của cậu bé thì thật tốt.
Bây giờ, ao ước của cậu bé đã trở thành sự thật rồi.
Lục Cận Phong gật đầu: "Ừ."
Hạ Phi vô cùng hài lòng mà nở nụ cười: "Thật tốt."
Hạ Phi chỉ nói hai chữ như vậy, nhưng bao hàm rất nhiều cảm xúc ở bên trong.
Đối với việc Tô Yên là mẹ của cậu bé, cậu bé rất thỏa mãn.
Nhà cũ nhà họ Lục.
Ông cụ Lục vẫn chưa ngủ, chờ tin tức.
Cha con Lục Thừa Mẫn như ngồi trên đống lửa, bọn họ còn muốn chạy, nhưng mà người của Lục Cận Phong đang canh rất chặt chẽ ở ngoài cổng chính.
Lục Thừa Mẫn đi qua đi lại, Lục Gia Hành nói: "Thừa Mẫn, nếu không thì con đi nói chuyện với ông nội con đi? Ngộ nhỡ kia Lục Cận Phong quay về, tên nhóc kia có thể sẽ tha cho chúng ta? Chỉ
có ông nội con mới có thể ngăn cản Lục Cận Phong."
"Bây giờ nói những điều này đều vô ích, tính tình Lục Cận Phong như thế nào, chúng ta không phải không biết rõ." Lục Thừa Mẫn nhìn về phía màn đêm vô tận, tự giễu nói: "Anh ta thực sự đã hạ một ván cờ lớn, con đã sớm nghi ngờ bệnh củ anh ta là giả bộ, cố ý tìm bác sĩ đến kiểm tra, nhưng không thể kiểm tra ra, giấu cũng thật là sâu."
Là do anh ta muốn thành công nhanh chóng, mới có thể mắc phải cái bẫy của Lục Cận Phong.
Trong sân truyền đến âm thanh tắt máy của ô tô.
Thần kinh hai cha con kéo căng.
Lục Gia Hành nói: "Lục Cận Phong đã trở về."
Ông cụ ở trong phòng trên lầu cũng nghe thấy tiếng xe, đi xuống lầu.
Lục Cận Phong dắt theo Hạ Phi bước vào phòng khách, ông cụ hỏi: "Tiểu Phong, mẹ cháu không có chuyện gì chứ?"
"Thoát khỏi nguy hiểm." Lục Cận Phong nói xong, lại nói với Hạ Phi: "Hạ Phi, dẫn ông cóc của con về phòng nghỉ ngơi."
Nếu đã nhận Hạ Phi là con ở trước mặt người khác, vậy thì ở trước mặt người khác vẫn sẽ duy trì mối quan hệ cha con.
"Vâng, cha." Hạ Phi đi tới trước mặt ông cụ: "Ông cóc, con đưa ông về phòng."
Ông cụ Lục biết Lục Cận Phong muốn làm gì, chỉ nói một câu: "Giữ mạng lại."
Ngụ ý là chỉ cần có giọng điệu, còn những cái khác để tùy Lục Cận Phong muốn làm như thế nào cũng được.
Cha con Lục Thừa Mẫn vừa nghe vậy thì luống cuống.
Lục Thừa Quân hô lên: "Ông nội."
Lục Gia Hành: "Cha, cha không thể không quan tâm, tâm địa của thằng ngóc này rất độc ác."
Ông cụ Lục đầu cũng không quay lại mà đi lên lầu, ông ấy tin Lục Cận Phong sẽ có chừng mực.
Ông cụ Lục vừa đi, Lục Cận Phong ra lệnh: "Gác cổng và cửa sổ đều đóng lại hết."
"Vâng, cậu cả Lục."
Người của Lục Cận Phong nhanh chóng giữ cổng và khóa kỹ cửa sổ.
"Anh, anh cả, chúng ta là anh em, tất cả những việc này đều là hiểu lầm, anh nghe tôi giải thích." Lục Thừa Mẫn cho rằng Lục Cận Phong muốn đánh người, nhanh chóng thoái thác trước.
Lục Gia Hành lấy cái tự cao tự đại của bậc trưởng bối ra: "Cháu trai cả, chú thân là chú hai của con, con dám động vào chú dù chỉ một chút, đó chính là ngỗ nghịch bất đạo."
"Chú hai yên tâm, con nhất định sẽ không động vào chú dù chỉ một sợi tóc." Lục Cận Phong ngay cả lông mi cũng không hề di chuyển một chút, lạnh lùng kéo khóe miệng, nói hai chữ: "Thả chó."
Lục Thừa Mẫn và Lục Gia Hành đơ người trong chốc lát, không kịp phản ứng lại, mãi cho đến khi người của Lục Cận Phong dẫn bốn con chó ngao Tây Tạng vào, chân hai người mới bắt đầu nhũn ra.
Không phải thả chó sao?
Này rõ ràng là chó ngao.
Bốn con chó ngao Tây Tạng đói bụng rất lâu, nhìn thấy cha con Lục Thừa Mẫn, mắt đều đỏ lên, điên cuồng sủa lên vài tiếng, khí thế kia, có thể trực tiếp khiến cho lòng của mỗi người đều thấy sợ hãi.
"Thả."
Lục Cận Phong ra lệnh một tiếng, bốn con chó ngao Tây Tạng ra sức chạy về phía cha con Lục Thừa Mẫn.
Lục Gia Hành cuối cùng cũng hiểu được câu nói kia của Lục Cận Phong, Lục Cận Phong quả thực không hề đụng vào một cọng tóc của ông ta, nhưng mà mấy con chó ngao này, đừng nói là tóc, ngay cả da của ông ta cũng có thể lột ra.
Trên bầu trời ở biệt thự nhà họ Lục, tiếng sủa của chó ngao kêu không ngừng, vang tận mây xanh, tiếng kêu thảm thiết của Lục Gia Hành và Lục Thừa Mẫn trực tiếp bị chìm ngập.
Lục Cận Phong ở bên cạnh uống trà, tâm tình bình thản nhìn hai cha con Lục Thừa Mẫn chật vật bị chó ngao đuổi đến mức nhảy tán loạn.