Lục Thừa Mẫn mặc quần áo cũ cảm thấy khó chịu khắp người, lúc nào cũng có cảm giác như có bọ bò.
Nhưng nếu không mặc nó, anh ta sẽ bị coi như một kẻ ăn xin trên đường.
Lục Gia Hành chưa từng chịu nhục nhã như ngày hôm nay.
Có quần áo, nhưng không có giày.
Hai người họ đã quen với việc được cưng chiều, da mỏng thịt mềm, đi chưa được bao xa bàn chân rớm máu.
Lục Gia Hành không đi nổi nữa, hai người vẫy tay bắt taxi nhưng không một xe nào chịu dừng.
Chân của Lục Thừa Mẫn cũng không khá hơn là bao, máu chảy đầm đìa, bất cứ nơi nào anh ta đi qua cũng để lại dấu vết vệt máu.
"Con trai, cha không đi nổi nữa. Con có thể gọi điện cho bạn bè và bảo họ đến đón chúng ta."
Lục Gia Hành ngồi dưới đất nhìn vết máu ở lòng bàn chân, nhìn dáng vẻ quá đáng thương.
Điện thoại di động của hai người cũng bị tịch thu, biết đi đâu gọi đây?
Lục Thừa Mẫn lúc đầu còn có chút kiêu ngạo, nhưng chân đã chảy máu, mỗi bước đi của anh ta đều giống như bị mũi dao đâm, càng không may là anh ta giẫm phải cứt chó ở ven đường, mùi thối bốc lên, mặt Lục Thừa Mẫn đen lại.
"Chết tiệt!"
Lục Thừa Mẫn cáu kỉnh lau phân chó ở chân trên cỏ, bóp mũi, cuối cùng không nhịn được nôn ra.
"A!"
Lục Thừa Mẫn gầm nhẹ một tiếng, một người luôn bị ám ảnh bởi sự sạch sẽ như anh ta, không thể chịu nổi việc giẫm phải thứ rác rưởi.
Lục Gia Hành bóp mũi, đứng cách xa Lục Thừa Mẫn, vẻ mặt chán ghét.
Lục Thừa Mẫn: "..."
Lục Thừa Mẫn cũng không đi nữa, mượn điện thoại của người qua đường, thậm chí hỏi bốn người nhưng không ai đồng ý cho mượn, ngược lại còn tưởng Lục Thừa Mẫn là kẻ lừa đảo, ngửi thấy mùi cứt chó, bịt mũi chạy đi, còn không quên cười nhạo.
"Thối thế, bao lâu rồi chưa tắm."
"Bọn lừa đảo bây giờ, thủ đoạn thì nhiều lắm."
"Đi mau, vừa nhìn là biết chả tốt đẹp gì."
"Tôi nghĩ người đó giống bị điên, nói không chừng vừa từ bệnh viện tâm thần chạy ra."
Lục Thừa Mẫn cảm giác thất vọng tràn trề.
Anh ta giống như một kẻ lừa đảo?
Anh ta bị điên à?
Lục Thừa Mẫn tức giận, chống nạnh mắng: "Các người mới là đồ điên, cả nhà các người mới bị bệnh tâm thần."
Lục Thừa Mẫn tức giận đến mức hoàn toàn không để ý tới hình tượng của mình.
Người qua đường sợ hãi đi đường vòng.
Lục Gia Hành thành khẩn nói: "Tiểu Mẫn, chúng ta họ Lục, họ Lục là đứng đầu trong bốn gia tộc lớn ở Đế Đô, gia tộc đã có hàng trăm năm, là người quý tộc đỉnh đầu kim tự tháp, thân là người nhà họ Lục, bất luận thế nào con nhất định phải duy trì phong độ thân sĩ, phải bình tĩnh lại, làm sao mà cùng đẳng cấp với những người nghèo này. "
Lục Thừa Mẫn rất muốn nói tục chửi thề, nhưng nghĩ lại hay là thôi quên đi.
Bọn họ bây giờ chán nản thành ra bộ dạng này rồi mà còn phong độ thân sĩ sao? Phong độ không có, giờ chỉ còn lại gió lạnh.
Phàn nàn cũng vô ích, nhiệm vụ cấp bách bây giờ là trở về.
Lục Thừa Mẫn xoa dịu cảm xúc và nguôi ngoai cơn giận.
Thêm hai người phụ nữ xinh đẹp ở độ tuổi đôi mươi đi tới.
Lục Thừa Mẫn lập tức chỉnh lại quần áo, cười dịu dàng đi tới: "Cô gái, giúp tôi một việc được không? Tôi mượn điện thoại di động của cô gọi một cuộc điện thoại, sau đó sẽ trả cho cô ngay lập tức."
Lục Thừa Mẫn có phong độ nhẹ nhàng, nụ cười rất ấm áp, nếu đổi lại là ngày thường, sẽ có rất nhiều phụ nữ sẽ bị anh ta mê hoặc.
Nhưng bây giờ...
“Phì.” Người phụ nữ tức giận phun một bãi nước miếng, mắng nhiếc: “Anh mới là con gái, cả nhà anh là con gái.”
Người bạn đi cùng nói: "Thôi, đừng bận tâm đến những kẻ điên như vậy, vừa nhìn đã biết đầu óc họ không bình thường."
Hai người phụ nữ vừa mắng vừa bỏ đi.
Lục Thừa Mẫn sắc mặt tái xanh.
Sau nhiều lần thất bại, Lục Thừa Mẫn đã biết cách cư xử hơn, khi người đi đường tiếp theo đến, anh ta đưa chiếc bật lửa trị giá hàng trăm nghìn USD cho đối phương: "Bật lửa này là của anh, cho tôi mượn điện thoại dùng một lát, nhìn kĩ đi, chiếc bật lửa này hơn hai trăm nghìn tệ, nếu bán lại có thể bán với giá hơn hai trăm nghìn tệ. "
Người đàn ông đó đúng là biết xem hàng, trong mắt hiện lên vẻ tham lam: "Đồng ý."
Lục Thừa Mẫn tài trí cao hơn người, lấy điện thoại di động gọi cho người bạn thân thường chơi với mình: “Lăng Chí, là tôi, Lục Thừa Mẫn, tôi gặp phải chút chuyện, đến đón tôi đi, tôi đang ở... "
"Anh Mẫn, đừng làm em khó xử, anh trai của anh vừa đánh tiếng qua, ai dám giúp anh sẽ gặp rắc rối với anh trai của anh."
"Chúng ta là bạn tốt, cậu... Tút tút..."
Điện thoại đã bị ngắt.
Hổ lạc bình dương bị khuyển khi.
Lục Thừa Mẫn lần này tức giận đến mức đánh rơi điện thoại.
"Này, điện thoại di động của tôi, tôi mua nó với giá năm nghìn tệ..." Người đàn ông nhìn chiếc điện thoại di động bị hỏng mà cảm thấy xót xa.
Lục Thừa Mẫn hai mắt đỏ hoe, trừng mắt nhìn người đàn ông, người đó có chút sợ hãi, cầm bật lửa nói: “Đúng là đồ điên.” Sau đó anh ta bỏ chạy.
Lục Gia Hành hỏi: "Con trai, có chuyện gì vậy? Bạn của con nói gì?"
"Lục Cận Phong đã đánh tiếng qua rồi, không có người nào dám tới giúp."
Lục Thừa Mẫn tức giận nói: "Những tên khốn kiếp này ngày thường thì nịnh bợ lấy lòng, lúc cần thì trốn nhanh thật."
Đây chính là hiện thực.
Bức tường đổ, mọi người xô đẩy.
Sau khi hai cha con Lục Thừa Mẫn và Lục Gia Hành rời khỏi nhà cũ, từng người một báo tin cho Lục Cận Phong.
Lục Cận Phong nhấp một ngụm trà, không nói gì, ông cụ Lục ở bên cạnh nghe xong, đắc ý nói: "Để cho hai người này đi ra ngoài chịu khổ cũng tốt, hi vọng bọn họ có thể thay đổi bản thân."
Cùng lúc này.
Cảnh sát cũng đã bắt giữ Tô Vân.
Trước sự thẩm vấn của cảnh sát, Tô Vân không chịu thừa nhận.
Sau đó, cảnh sát tìm thấy bình hoa mà Tô Vân đập vào Trần Tố Anh, sau khi xác định dấu vân tay, Tô Vân không còn gì để nói, bắt đầu biện hộ lại: "Tôi đang tự vệ, Trần Tố Anh đã tấn công tôi trước."
“Miệng cô thật sự không có lời nào nói thật.” Cảnh sát hừ lạnh một tiếng: “Tô Vân, cho dù cô có ngụy biện thế nào đi nữa, việc cô làm Trần Tố Anh bị thương đã được lập án, cô cứ ở trong tù nửa đời còn lại đi."
Tô Vân kích động biện hộ, nhưng còn về động cơ làm Trần Tố Anh bị thương vẫn không chịu nói.
Ngay cả khi ngồi trong nhà lao, cũng sẽ giữ chặt bí mật này, không thể để Tô Yên như ý nguyện.
Ngày hôm sau.
Sau khi Tô Yên nghỉ ngơi một đêm, cơn đau lưng đã biến mất.
Loại thuốc mà Lâu Doanh đưa cho rất hiệu quả.
Tô Yên nói chuyện điện thoại với Lục Cận Phong và biết được chuyện Tô Yên đã bị bắt, nhưng trong lòng cô không có nhiều cảm xúc.
Không có đồng cảm, cũng quá lười biếng để ghét bỏ.
Thà quý trọng những người xung quanh còn hơn là ghét bỏ kẻ thù của mình.
Sau khi ăn sáng.
Tô Yên và Lâu Doanh đi chơi cùng nhau.
Tô Yên đến bệnh viện thăm Trần Tố Anh, Lâu Doanh rất hiếu kỳ người trong lòng của Tô Yên rốt cuộc là thần thánh nơi nào, người có thể khiến hồ ly sát thủ địa sát ghen, bị tình yêu làm cho choáng váng đầu óc, hạ sát thủ đối với Tô Yên.
Lâu Doanh tò mò: "Chị ơi, người đàn ông của chị trông như thế nào? Anh ấy là người như thế nào?"
Tô Yên cười nói: "Đợi chút nữa gặp không phải là biết ngay sao, đúng rồi, chuyện tối qua, đừng nói với anh ấy, mẹ anh ấy bị thương đang nhập viện, anh ấy bây giờ cũng bể đầu sứt trán, còn về tình địch, chuyện giữa phụ nữ với nhau, cứ để phụ nữ giải quyết."
"Nghĩ cho bạn trai nhiều như vậy, chị ơi, xem ra chị rất yêu anh ấy. Em lại càng tò mò về anh rể tương lai của mình."
Tô Yên cười.
Vừa bước ra khỏi nhà họ Lý, khi nhận được cuộc gọi từ bạn mình, vẻ mặt Lâu Doanh bỗng trở nên trịnh trọng.
"Được rồi, tôi đến ngay đây."
Sau khi cúp điện thoại, Lâu Doanh nói: "Chị ơi, em không thể đi cùng chị, em có chút chuyện."
Tô Yên cũng hiểu, dù gì thì Lâu Doanh cũng là người trên đường.
Cô cũng không hỏi nhiều, dừng ở ven đường: "Chú ý an toàn."
“Yên tâm, chưa gặp ai có thể đánh bại em.” Lâu Doanh rất tự tin.
Sau khi xuống xe, Lâu Doanh gọi điện cho bạn mình.
"Người lần này ám sát là ai?"
Giọng nói lạnh lùng của người bạn từ đầu dây bên kia truyền đến: "Cậu cả Lục của tập đoàn Lục thị, Lục Cận Phong, có người bỏ ra một trăm triệu để mua tính mạng anh ta."
“Được, đáng giá như vậy.” Lâu Doanh nói: “Nhận giao dịch này.”