Lên Nhầm Xe Hoa Cưới Chồng Như Ý

Chương 168: Tần Nhã Đan vào bẫy của Tô Yên




Gió mát lướt qua.
Tô Yên lập tức nhớ lại lần mình đã gặp Tần Nhã Đan.
Ở trong phòng làm việc của Lục Cận Phong, màn hình nền máy tính của anh chính là ảnh chụp của Tần Nhã Đan.
Cô ta trong lòng của anh, có vị trí rất khác.
"Yên Yên, đỡ chưa?" Lục Cận Phong ngồi xổm người xuống, duỗi tay vuốt lấy mái tóc rối của Tô Yên.
"Không đỡ một chút nào cả." Tô Yên che lồng ngực, sau lại sờ đầu mình, mắt nhìn Lục Cận Phong chằm chằm: "Ngực đau, đầu đau, chỗ nào cũng đều đau."
Giọng điệu của Tô Yên có vài phần giống trẻ con, gò má cô cũng ửng đỏ, thoạt nhìn vừa quyến rũ lại có chút ngốc nghếch đáng yêu.
Dưới bụng của Lục Cận Phong căng thẳng, thật đúng là một tiểu yêu tinh.
Anh dám cá, Tô Yên đây là cố ý.
Nếu không phải còn có người ngoài ở đây, anh thật muốn đè người này ra làm ngay tại chỗ này.
Nhìn thấy dáng vẻ chịu đựng của Lục Cận Phong, Tô Yên híp mắt nở nụ cười, lè lưỡi ra liếm môi mình một cái. Động tác đó, gợi cảm chết người.
"Em khát nước."
"Để tôi tới chăm sóc cho cô Tô nhé." Tần Nhã Đan nhịn không nổi mà lên tiếng: "Cận Phong, trong xe có thuốc giải rượu không?"
"Không có." Lục Cận Phong nói: "Em vào trong xe đợi đi, để anh chăm sóc cô ấy là được rồi."
Lục Cận Phong đưa nước tới cho Tô Yên, người kia thong thả uống nước, hai chân lắc lắc, đôi mắt cũng thỉnh thoảng liếc nhìn Lục Cận Phong, sau lại nhìn qua phía Tần Nhã Đan.
Tần Nhã Đan ngược lại cũng rất nghe lời, thật sự trở vào trong xe, rất biết điều.
"Bây giờ có đỡ được chút nào chưa?" Lục Cận Phong ngồi xổm xuống bên cạnh Tô Yên, nhìn kiểu gì cũng y hệt một con cún to ngoan ngoãn, chỉ còn thiếu mỗi cái đuôi để vẫy vẫy nữa thôi.
Tô Yên ngồi trên bồn hoa, hai tay đặt lên vai của Lục Cận Phong, độ cao này rất thích hợp.
"Đỡ hơn lúc nãy một chút." Tô Yên hoạt bát ôm lấy cổ anh: "Đi với bạn gái cũ suốt một buổi trưa, tới đón em còn dắt theo nữa. Sao hả, anh không sợ em giận à?"
"Sợ." Lục Cận Phong nhìn sâu vào đôi mắt của Tô Yên: "Chuyện ngày hôm nay là anh thiếu cân nhắc, mong là vợ Yên Yên đại nhân của anh rộng lượng bỏ qua, đừng tức giận."
"Ai là vợ của anh." Tô Yên khẽ hừ một tiếng: "Em không thèm giận, em là kiểu phụ nữ nhỏ nhen không biết đại cục vậy sao?"
Trong mắt Lục Cận Phong lóe lên ý cười: "Ừm, cục cưng nhà anh là hiểu chuyện nhất."
Lúc thì vợ đại nhân, lúc thì cục cưng, Tô Yên hiện tại cũng thấy lòng mình ngọt đến sâu răng rồi.
Nhìn xem, phụ nữ dễ dỗ biết chừng nào.
Đầu cả hai chụm lại gần nhau, âm thanh nói chuyện lại nhỏ nhẹ thủ thỉ, khiến cho người khác có cảm giác như cả vành tai và tóc mai của cả hai đều chạm vào nhau rồi, không thể nào phủ nhận đây chính là một cặp đôi đang yêu nhau rất nồng nàn.
Tần Nhã Đan ngồi ở trong xe, trên mặt không hề bày ra chút cảm xúc nào, hai tay siết chặt lại đến gân xanh nổi đầy lên mu bàn tay.
Tô Yên ôm lấy cổ của Lục Cận Phong, làm nũng: "Em muốn hôn một cái, hôn một cái đi."
Món lời to cỡ này, có người đàn ông nào mà lại từ chối chứ, như thế nhất định sẽ bị thiên lôi đánh chết.
Lục Cận Phong hiếm thấy Tô Yên tỏ vẻ đáng yêu lại kiều diễm như này, bèn chỉ cười nhẹ một tiếng rồi hôn một cái lên môi của cô, thấp giọng nói: "Tiểu yêu tinh, thật hận không thể đè em ra làm luôn ngay tại đây.'
Tô Yên vui vẻ cười đến rạng rỡ, suýt chút nữa đã ngã vào bồn hoa. Lục Cận Phong ôm lấy cô, cũng cười theo.
Cảnh tượng này, thật sự là muốn đâm mù mắt của Tần Nhã Đan rồi.
Cô ta chưa từng nhìn thấy Lục Cận Phong cười đến ấm áp như thế, tựa như là ánh mặt trời vào lúc rạng rỡ nhất vậy.
Trong ấn tượng của cô ta, Lục Cận Phong là một người lạnh lùng, xử phạt dứt khoát, chưa từng có lúc nào dịu dàng như thế.
Lục Cận Phong có địa vị và quyền thế, là người quản lý của tập đoàn Lục thị, lãnh đạo của tổ chức Ám Dạ, ấy vậy mà bây giờ lại hóa thành người bình thường mà đi tán tỉnh, ve vãn Tô Yên.
Tô Yên đang náo, còn anh thì đang cười.
Quả thực không thể tưởng tượng nổi.
Tô Yên ầm ĩ náo loạn, hôn cũng hôn rồi, lại để mặc cho Lục Cận Phong bế vào xe.
Lục Cận Phong bế cô ngồi vào ghế phụ cạnh tay lái, đích thân thắt dây an toàn cho cô. Trước khi đóng cửa xe cũng xoa đầu Tô Yên, thái độ cưng chiều như xoa đầu một con cún nhỏ mà nói: "Ngồi ngoan nhé."
Tô Yên vờ hung dữ: "Em không phải chó nha."
Lục Cận Phong mỉm cười: "Nhe răng trợn mắt như thế, còn nói không phải cún."
Tô Yên: "..."
"Anh mới là chó."
Lục Cận Phong chiều cô đến hư rồi.
Lục Cận Phong đi vòng qua ghế tay lái, nổ máy xe lái đi. Lần này anh lái rất chậm, chỉ lo Tô Yên sẽ lại không thoải mái.
Xe chầm chậm băng trên đường cái, Tô Yên quay đầu mỉm cười nói: "Chính thức làm quen một chút, tôi là Tô Yên."
Tần Nhã Đan ngẩn ra, nở nụ cười yếu ớt: "Rất hân hạnh được biết cô, tôi là Tần Nhã Đan."
"Tôi cũng vô cùng hân hạnh." Tô Yên duy trì nụ cười: "Đúng rồi, em gái cô với cô nhìn có hơi giống nhau đó, chúng tôi đã cùng làm việc với nhau một quãng thời gian. Cô ấy còn mời tôi tới nhà ăn cơm, ở trong chung cư nhà của cô em Nhã Hân có một cây hạnh, nghe nói có mấy trăm năm tuổi rồi, nhìn rất đẹp, cô Tần có thấy rồi chưa?"
Tần Nhã Đan cười nói: "Tôi không có nghe Hân Hân nhắc tới chuyện này, cũng không có để ý tới cây hạnh gì đó."
Tô Yên giả vờ kinh ngạc: "Vậy là cô Tần về đó một chuyến rồi hả, cũng đã có liên lạc với em gái rồi. Trước đó trong điện thoại cô có nói mình ở sân bay, tôi còn tưởng là cô vừa về. Hai chị em cô nha, cũng kín miệng ghê vậy đó."
Tô Yên cười rồi lại nói với Lục Cận Phong: "Đây là muốn tạo bất ngờ cho anh đó."
Tần Nhã Đan cảm thấy có chút khẩn trương, bất tri bất giác lại bị Tô Yên gài vào tròng.
Đây không phải là đang thừa nhận cô ta đã có liên lạc với Tần Nhã Hân trước đó rồi sao? Cũng đã qua chỗ của Tần Nhã Hân rồi còn gì?
Tần Nhã Đan vội vã nhìn sắc mặt của Lục Cận Phong giải thích: "Trước đó có gọi điện video với Hân Hân."
"Ừm." Lục Cận Phong vẫn phóng tầm mắt về phía trước lái xe: "Hai chị em em vẫn luôn thân thiết như vậy."
Lục Cận Phong nói câu này giống như là gãi ngứa, khiến Tần Nhã Đan thật đoán không ra anh đang nghĩ gì.
Cô ta lại quay sang nhìn Tô Yên.
Tô Yên mỉm cười vô cùng hiền lành, mỗi lần Hạ Vũ Mặc làm chuyện xấu xong đều sẽ trưng ra biểu cảm này, hai mẹ con có biểu cảm giống nhau như đúc.
Tần Nhã Đan từ cõi chết trở về, bỗng dưng lại xuất hiện ở đây, Tô Yên dĩ nhiên sẽ có thêm nhiều tâm tư.
Cô tin là Lục Cận Phong cũng sẽ càng thêm để ý.
Xe lái vào trong biệt thự Nam Sơn, Lục Cận Phong dặn dò người giúp việc làm canh giải rượu cho Tô Yên, sau đó sai người chuẩn bị phòng cho Tần Nhã Đan.
Anh thì lại bế Tô Yên lên lầu tắm rửa.
Vừa mới đặt người kia xuống, tiếng của Vạn Nhất cũng từ bên ngoài truyền tới: "Đại ca, đại ca, em nghe nói anh lại bị ám sát."
Giọng nói này, sao lại nghe có cảm giác như đang cười trên nỗi đau của người khác thế nhỉ.
"Yên Yên, em ở trong phòng đợi anh, anh ra ngoài một chút."
Lục Cận Phong đi ra ngoài trước khi Vạn Nhất xông vào trong, đóng cửa lại mới nói: "Bắt được người không?"
"Không." Vạn Nhất cười nói, quả thật là đang có chút cười trên nỗi đau của người khác: "Phía bên ám vệ truyền lại tin tức, đại ca, người ám sát anh là Lâu Doanh và Bạch Phi Minh của tổ chức Thiên Lang. Người chạy rồi, nhưng mà anh đó, sao lại đắc tội với chị em nhà đó vậy? Em tò mò nha."
Nghe được tên Lâu Doanh, Lục Cận Phong cũng không có bất ngờ với kết quả này cho lắm.
Lâu Doanh là sát thủ đứng đầu của Thiên Lang, vào sinh ra tử cùng với cộng sự thân thiết của mình là Bạch Phi Minh, cả hai chưa bao giờ thất bại.
Lục Cận Phong nhớ tới một chuyện, Lâu Doanh và Vạn Nhất trước đó có chút qua lại.
"Vậy cậu cũng giúp tôi đi tìm cặp chị em kia hỏi thăm một chút đi." Lục Cận Phong nói: "Tôi cũng thật rất tò mò, dựa theo lý thuyết thì cậu có khả năng gây thù hằn nhiều hơn tôi, bọn họ không có lý do gì mà giết tôi không giết cậu."
Vạn Nhất: "..."
"Chuyện này cứ quyết định như vậy đi."
"Em không đi đâu, cặp nữ quỷ dạ xoa đó em không dám đụng tới đâu." Vạn Nhất tỏ vẻ từ chối.
"Tôi chờ tin của cậu."
"Vậy còn anh?"
"Tôi đi chăm sóc vợ tôi, Yên Yên uống say rồi." Lục Cận Phong nói rất thản nhiên, dáng vẻ vô cùng tiêu chuẩn của một ông chồng đội vợ lên đầu. Anh vặn cửa, lại nói: "Nhã Đan về rồi, ở phòng kế bên."
Vạn Nhất khẽ giật khóe môi: "Đại ca, anh chơi cả hệ xác chết sống lại luôn sao? Nhã Đan đã chết mấy năm rồi mà..."
"Vạn Nhất, anh đang gọi tôi sao?"
Tần Nhã Đan không biết từ lúc nào đã xuất hiện ở phía sau.
Vạn Nhất vừa quay đầu lại đã sợ đến giật mình, thét lên: "Xác chết sống lại!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.