Vượt đường xá xa xôi tới đây, Lục Cạn Phong còn không phải là tới để "sưởi ấm" sao?
Nhưng mà Tô Yên nói câu tiếp theo khiến Lục Cận Phong đến cả nước canh cũng không húp được chứ huống chi là ăn thịt.
Tô Yên dùng hai tay chặn ở trước ngực của Lục Cận Phong: "Lục Cận Phong, anh mà còn làm bừa, con gái của anh lại dày vò em đó."
"Ai dám dày vò em, anh sẽ thay em dạy dỗ..." Lục Cận Phong trong lúc nhất thời vẫn chưa phản ứng kịp, đợi đến khi anh nhận ra được thì biểu cảm trên mặt cũng vô cùng đặc sắc: "Yên Yên, em vừa mới nói gì cơ? Con gái ở đâu ra?"
"Haiz, là ở đây." Tô Yên kéo tay của Lục Cận Phong đặt lên trên bụng mình, chớp mắt cười nói: "Còn dám làm bậy không?"
Lục Cận Phong ngây ngốc, tay đặt trên bụng của Tô Yên cũng cứng ngắc, trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc, ngay sau đó lại bị sự vui sướng nhấn chìm.
"Có, có thai rồi?"
Lục Cận Phong kích động đến nói lắp.
Tô Yên gật đầu: "Ừm, em kiểm tra mấy lần rồi, thật sự là mang thai."
Lục Cận Phong nhìn chằm chằm vào bụng của Tô Yên, vui mừng không biết kể sao cho hết, chỉ có thể mỉm cười đến rạng rỡ, từng thớ thịt trên cơ thể như cũng giãn nở ra: "Chúng ta có em bé rồi? Lục Cận Phong anh có con gái rồi."
Lục Cận Phong chạm nhẹ hai tay mình lên bụng của Tô Yên, không dám dùng một chút sức, chỉ sợ lỡ tay làm tổn thương bé cưng.
Tô Yên nhìn thấy dáng vẻ cẩn thận từng chút một đó của Lục Cận Phong lại nhịn cười không được: "Em là đang mang thai chứ không phải mang bom, coi anh kìa."
"Phải ha, vậy anh sờ thử." Lục Cận Phong ngồi xổm xuống bên chân Tô Yên, nhìn vào bụng của cô. Một người lúc nào cũng lạnh lùng, dữ dằn như anh nay ở trước mặt Tô Yên lại lộ ra một chút ngốc nghếch.
Lục Cận Phong nhẹ nhàng vuốt ve bụng của Tô Yên, rõ ràng còn chưa sờ tới gì cả nhưng anh lại vô cùng vui vẻ, đáy lòng trào dâng một cỗ mềm mại.
"Lục Cận Phong." Tô Yên nhẹ nhàng kêu lên một tiếng, vừa nghĩ tới trong bụng có đứa nhóc của Lục Cận Phong, trong lòng cô cũng ngập tràn hạnh phúc và mong chờ.
Tô Yên nâng mặt của Lục Cận Phong lên, cúi đầu xuống, hôn một cái lên trán của anh: "Em yêu anh."
Ba chữ này không phải là lần đầu tiên Tô Yên nói, cũng không phải lần đầu tiên Lục Cận Phong được nghe, nhưng mà là lần đầu tiên Tô Yên thật tình và nghiêm túc nói.
Lục Cận Phong ngồi xổm xuống bên chân của Tô Yên, nằm lấy tay cô đặt lên môi hôn một cái: "Yên Yên, vất vả rồi."
Lục Cận Phong đứng lên ngồi xuống bên cạnh Tô Yên, ôm cô vào trong ngực: "Sau này em với đứa nhỏ chính là cả thế giới của anh."
Nghe lời nói ngọt ngào như thế khiến Tô Yên có chút bận tâm: "Lục Cận Phong, Hạ Phi với Tiểu Vũ, em không yêu cầu anh có thể đối xử với tụi nó công bằng ngang nhóc con, nhưng bọn nó cũng là con của em, em hi vọng anh..."
"Bọn nó cũng là con của Lục Cận Phong anh, anh bảo đảm với em nhất định sẽ không đối đãi bất công với đứa nào hết, đều sẽ công bằng với bọ nó." Lục Cận Phong nắm tay của Tô Yên, nói: "Nếu như em vẫn còn lo lắng, đợi đến khi trở về anh lập tức chuyển hai phần ba tài sản đứng tên của Hạ Phi với Tiểu Vũ, còn một phần ba còn lại sẽ dành cho con gái của chúng ta."
"Không cần." Tô Yên cũng không cần tài sản gì đó của Lục Cận Phong, cái cô cần nhất chính là thái độ của Lục Cận Phong mà thôi. "Em tin anh."
Lục Cận Phong vuốt ve bụng của Tô Yên, bỗng ai oán một tiếng: "Haiz, bây giờ không thể ăn thịt được rồi."
Vừa nghĩ tới chuyện mấy tháng kế tiếp sẽ không thể "ăn thịt" được, Lục Cận Phong vô cùng phiền muộn.
Tô Yên dở khóc dở cười: "Đàng hoàng chút đi."
"Yên Yên, chúng ta sinh một đứa được rồi." Lục Cận Phong nói: "Anh nghe nói sinh con rất nguy hiểm, nếu không phải em có thai thì thật sự cả đời này anh cũng không muốn có con, dù sao thì có Hạ Phi với Hạ Vũ Mặc cũng được rồi."
Tô Yên hừ một tiếng: "Đừng cho rằng em không biết anh đang nghĩ gì. Lục Cận Phong, em cảnh cáo anh đó nha, nếu như đến cả sự kiềm chế cần có mà anh cũng không làm được để rồi đi cắm sừng em, bà đây sẽ cạo trọc đầu của anh, sau đó sẽ đạp chết anh."
Lúc mang thai đến lúc sinh, Lục Cận Phong chít ít cũng phải làm một hòa thượng hẳn một năm. Hiện tại anh ở tuổi này chính là tuổi sức sống căng tràn, dục vọng mãnh liệt nhất, Tô Yên không thể nào không cảnh báo trước.
Lục Cận Phong nhìn thấy dáng vẻ đàng hoàng trịnh trọng của Tô Yên cũng dở khóc dở cười: "Cô gái ngốc, từ hôm nay trở đi, thời gian của anh đều dành hết cho em. Yên Yên, nằm trong ngực anh ngủ một giấc trước đi."
"Hả?" Tô Yên kịp thời phản ứng: "Anh không định trở về à?"
"Em dắt theo con gái của anh chạy nhảy khắp nơi, vậy anh cũng chỉ có thể chạy khắp nơi theo em thôi." Lục Cận Phong nói: "Cũng trùng hợp anh vẫn chưa có tới tổng bộ Thiên Lang, bọn anh bây giờ cũng chưa có tìm ra vị trí của tổng bộ Thiên Lang, đi một vòng cũng không sao."
Tô Yên khẽ nhếch miệng: "Anh đừng có gây sự cho em."
Ám Dạ và Thiên Lang không thuận, Lục Cận Phong là người của Ám Dạ, một mình đi tới tổng bộ Thiên Lang nếu để bị phát hiện, chuyện sẽ còn tệ tới mức nào chứ.
"Anh nghe nói nội bộ Thiên Lang lục đục, anh không yên tâm để em đi một mình." Lục Cận Phong nói: "Yên tâm, thân phận của anh bây giờ là chồng sắp cưới của em, sẽ không có ai phát hiện đâu."
Lục Cận Phong hiện tại là đang dùng thân phận người nắm quyền tập đoàn Lục thị mà tới Thiên Lang.
Anh vẫn luôn ngầm điều khiển Ám Dạ, cũng không có mấy ai gặp qua mặt thật của anh, cũng vẫn được coi là an toàn.
Tô Yên cũng có suy nghĩ riêng của mình, tiếc nuối phải để Lục Cận Phong đi về. Dù sao Tần Nhã Đan vẫn còn ở Đế Đô, cũng sẽ bám theo Lục Cận Phong.
Tô Yên vặn vẹo người nằm trong ngực của anh, bắt đầu thấy mệt: "Tần Nhã Đan bên đó, anh nói như nào đấy?"
"Ngoại trừ em ra, anh có làm gì cũng không cần nói rõ với bất cứ ai cả." Lục Cận Phong lần nữa bày ra mưu cầu được sống của bản thân mình.
Tô Yên mỉm cười, hài lòng ôm lấy Lục Cận Phong mà ngủ.
Ánh nắng đầu tiên của ngày mới chiếu rực trên mặt đất, Tô Yên vẫn còn đang trong giấc mộng. Lục Cận Phong không có đánh thức cô dậy, cứ như thế mà lẳng lặng nhìn cô.
Bởi vì Tô Yên mà cả trái tim của anh đều được lấp đầy, lúc nào cũng muốn cho cô mọi thứ tốt nhất.
Hiện tại, anh vẫn còn nợ cô một đám cưới.
Nhìn dáng vẻ Tô Yên ngủ say, trong lòng Lục Cận Phong hơi kích động, cúi người hôn một cái lên môi của cô.
Lúc bản thân thích một ai đó, tại sao cứ thấy thân mật như thế nào cũng đều không đủ.
Tô Yên tỉnh dậy mở mắt ra, chậm rãi xoay người, mỉm cười với Lục Cận Phong mà nói: "Chào buổi sáng anh yêu."
Vừa tỉnh lại đã nhìn thấy người yêu của mình là một chuyện rất đỗi hạnh phúc.
Lục Cận Phong cười cười: "Bọn em tính khi nào thì rời khỏi đây?"
"Cái này còn phải hỏi Lâu Doanh đã." Tô Yên đột nhiên nhớ tới một chuyện: "Nguy rồi, mấy giờ rồi?"
"Chín giờ rưỡi."
"Mau đi về thôi, Tiểu Vũ có lẽ đã dậy rồi." Tô Yên chỉnh trang lại quần áo.
Cả hai cùng nhau đi về, lúc tới đã thấy đám người Lâu Doanh đang ăn sáng.
Cũng là vì đợi Tô Yên về lâu quá, cho nên giờ này mới bắt đầu ăn sáng.
"Mẹ, chú Lục." Hạ Vũ Mặc nhìn thấy Lục Cận Phong lại rất vui vẻ, sau khi thằng bé tỉnh lại cũng được nghe Lâu Doanh kể Tô Yên là đi gặp Lục Cận Phong.
Lâu Doanh thấy Tô Yên dắt Lục Cận Phong về cũng không thấy ngạc nhiên, huýt sáo gọi: "Chào anh rể tương lai."
Lâu Doanh vừa nói lại vừa quan sát Lục Cận Phong, trước đó chỉ là nhìn người này qua ống nhòm nên không nhìn quá rõ được mặt mũi của anh.
Giá trị nhan sắc không cần phải bàn nữa, nhất định là người đàn ông đẹp nhất mà cô ta từng gặp qua, không ai sánh bằng.
Lục Cận Phong cũng đưa mắt đánh giá Lâu Doanh và Bạch Phi Minh bên cạnh, cười nói: "Cám ơn trước đó đã hạ thủ lưu tình."
Lâu Doanh cũng cười: "Nếu như không bị ám sát trên dưới tám chục lần, vậy cũng sẽ không có khả năng nhạy bén đến thế. Anh rể, năng lực này khiến người ta rất đỗi căm phẫn đó, khiến người khác bằng lòng trả một triệu để lấy mạng của anh. Hay là anh rể cho tôi thêm chút tiền đi, tôi sẽ giúp anh đi xử lý chủ cũ của mình?"
Lục Cận Phong khẽ cong môi, giọng nói rất bất đắc dĩ: "Tiền trong nhà đều là Yên Yên quản lý."
"Keo kiệt." Lâu Doanh coi như đã biết rõ cái gì gọi là không phải người nhà thì sẽ không vào cùng một cửa rồi. Muốn lấy một cắc bạc từ Tô Yên là chuyện không thể nào, Lục Cận Phong này, sau này cũng đừng hòng nghĩ tới chuyện đó nữa.
Tô Yên đang muốn lên tiếng thì điện thoại bỗng vang lên, là Tô Đình Nghiêm gọi tới.
Tô Yên nhìn Lục Cận Phong một cái, sau đó bắt máy: "Cha, có chuyện gì vậy?"
Lần trước lúc uống rượu xong, Tô Yên cũng đã buông bỏ những oán hận của mình với Tô Đình Nghiêm rồi, lúc này mới gọi lại một tiếng cha.
"Tiểu Yên, mau tới cứu cha với, có người muốn giết cha, á..."
Tô Đình Nghiêm hét thảm lên một tiếng, sau đó thì không còn nghe tiếng nữa, mà là giọng của một người phụ nữ truyền tới: "Tô Yên, tao chỉ cho mày nửa ngày thôi, nếu như không đến thì sẽ gửi xác của cha mày cho mày."
"Alo, rốt cuộc bà là ai vậy, alo..." Tô Yên không nghe được là giọng của ai, điện thoại sau đó lại bị tắt ngang.