Lời của Lệ Quốc Minh khiến Tô Yên có một dự cảm không lành.
“Cậu, cậu đừng đùa nữa, mẹ cháu bị bệnh chết, báo thù gì chứ?”
“Mẹ cháu không phải bị bệnh mà chết đâu, năm đó nếu không phải vì Tần Chấn Lâm, mẹ cháu cũng sẽ không nhiễm loại bệnh đó, khiến cho các bộ phận cơ thể suy kiệt.”
Cảm xúc của Lệ Quốc Minh có chút quá khích.
Tô Yên nghe xong như lọt vào trong sương mù.
Mẹ cô quả thực bởi vì các bộ phận cơ thể suy kiệt mà chết, mà Tần Chấn Lâm kia là ai chứ?
Trực giác nói cho Tô Yên biết, nếu cô tiếp tục hỏi nhất định sẽ dính vào ân oán của một thế hệ.
“Cậu, cậu từ từ nói, đừng vội.” Tv rót cho Lệ Quốc Minh một cốc nước.
Lệ Quốc Minh uống nước xong, từ từ nói tiếp: “Tiểu Yên, cháu đã từng nghe nói đến Địa Sát chưa?”
“Nghe rồi ạ, điều này thì có liên quan gì đến Địa Sát ạ?”
“Kẻ thù hại chết mẹ cháu chính là người đứng đầu Địa Sát, Tần Chấn Lâm.” Lệ Quốc Minh nói: “Thiên Lang do cậu, mẹ cháu và Tần Chấn Lâm cùng nhau sáng lập nên, sau đó dã tâm của Tần Chấn Lâm quá lớn, rời khỏi Thiên Lang, tự lập môn phái riêng, lập nên Địa Sát, làm rất nhiều chuyện thương thiên hại lý, mẹ cháu giấu cậu đến Địa Sát gặp Tần Chấn Lâm, sau đó…”
Tô Yên kiên nhẫn nghe, trong lòng ngoại trừ chấn động thì vẫn là chấn động.
Trong ấn tượng của cô, mẹ là một người dịu dàng, dịu dàng như nước giống như những người phụ nữ phương Nam, cho nên cô thực sự khó mà tưởng tượng nổi, người mẹ như vậy lại cùng Lệ Quốc Minh thành lập nên Thiên Lang.
Từ trong miệng của Lệ Quốc Minh, Tô Yên biết được sau khi mẹ mình đi tìm Lệ Quốc Minh, trở về bị ốm một trận nặng, trong cơ thể nhiễm một loại virus không biết tên nào đó, sau đó âm thầm ra đi, đến Đế Đô.
Cũng vào lúc đó, mẹ gặp được Tô Đình Nghiêm, mai danh ẩn tích.
Lệ Quốc Minh tìm mẹ rất nhiều năm, thậm chí đến Địa Sát tìm người, cũng không có tin tức gì.
Tô Yên đã từng nghe Lục Cận Phong nói, người đứng sau Địa Sát là một đại lão họ Tần, chỉ là không ngờ Tần Chấn Lâm, mẹ và Lệ Quốc Minh lại có việc vướng mắc như vậy.
Lệ Quốc Minh đổ toàn bộ cái chết của mẹ mình lên người Tần Chấn Lâm, cho nên những năm nay, Thiên Lang và Địa Sát, giống như kẻ thù truyền kiếp, như nước với lửa, ân oán tích tụ ngày càng sâu nặng.
Lúc này Thiên Lang loạn trong giặc ngoài, Lệ Quốc Minh ngã xuống, Thiên Lang nguy cơ trùng trùng.
Sau khi nghe xong, Tô Yên nhấp môi nói: “Cậu, sau khi mẹ rời khỏi Thiên Lang, sinh sống ở Đế Đô gần chín năm, năm cháu tám tuổi thì qua đời, bây giờ cậu bảo cháu đi tìm Tần Chấn Lâm báo thù, điều này có phải là có chút gượng ép không.”
Chỉ dựa vào lời nói một phía của Lệ Quốc Minh, cô vẫn không thể cứ như vậy mà thực sự đi tìm ông ta báo thù được.
Hơn nữa, xét về tính chặt chẽ trong lời nói của Lệ Quốc Minh mà nói thì cái chết của mẹ thực sự không liên quan đến Tần Chấn Lâm lắm.
Virus gì mà có thể ẩn trong cơ thể người đến chín năm được chứ?
Cô nghe Tô Đình Nghiêm nói, lúc mẹ sinh cô ra, thiếu chút nữa băng huyết mà không giữ được mạng.
Hơn nữa sau khi sinh cô, cơ thể của mẹ có mới càng ngày càng yếu, nếu bàn về nhân quả, há chẳng phải cô cũng là hung thủ giết chết mẹ mình hay sao?
Tâm trạng Lệ Quốc Minh kích động: “Tiểu Yên à, sao cháu có thể nói ra những lời như vậy chứ, mẹ cháu bị Lệ Quốc Minh hại chết, cháu thân là con gái bà ấy, sao lại có thể thờ ơ như vậy chứ.”
Đúng là một lão đầu… cố chấp.
“Cậu à, cậu đừng tức giận, nếu ngày nào đó cháu gặp được Tần Chấn Lâm, cháu nhất định sẽ đòi lại công đạo cho mẹ cháu.”
Lệ Quốc Minh tay vỗ ngực, dựa vào đầu giường chậm rãi nói: “Thôi đi thôi đi, Tần Chấn Lâm kia là một tên ích kỷ máu lạnh, thủ đoạn độc ác, một cô gái như cháu sao có thể là đối thủ của ông ta chứ, cho dù có đi thì cũng là tự đi tìm cái chết thôi.”
Tô Yên: “…”
“Cậu, tại sao cậu và mẹ xích mích với Tần Chấn Lâm thế?”
Vừa rồi lời nói của Lệ Quốc Minh rất mơ hồ, Tô Yên cũng không ngốc mà tin toàn bộ lời của Lệ Quốc Minh.
Lệ Quốc Minh nhìn Tô Yên, thở dài nói: “Đã qua hơn hai mươi năm rồi, tại sao lúc đó xích mích cậu cũng quên mất rồi.”
Khóe miệng Tô Yên co rút: “Cậu, cậu không phúc hậu gì cả, cháu dám đánh cược, với cái mức độ kích động vừa rồi của cậu thì chỉ sợ cái ngày xích mích đó, có dù mọi người ăn cái gì cậu cũng nhớ rõ ràng ấy chứ.”
Lệ Quốc Minh: “…”
“Cháu và mẹ cháu quả thực giống y như nhau, ngay cả tính cách cũng thế.” Lệ Quốc Minh nói: “Bởi vì mẹ cháu mềm lòng mới khiến cho Tần Chấn Lâm có một người chống lại Thiên Lang đấy.”
“Cậu, cho dù cháu không phải là người trên giang hồ nhưng cũng nghe được một vài thứ, với thực lực của Địa Sát, chỉ sợ sớm đã vượt qua Thiên Lang rồi.” Tô Yên phân tích nói: “Nếu giống như cậu nói thì Tần Chấn Lâm là một người thủ đoạn độc ác, chỉ sợ ông ta đã sớm chiếm đoạt Thiên Lang rồi, hiện tại Thiên Lang vẫn kéo dài hơi tàn, nếu như cháu đoán không nhầm hẳn là nguyên nhân từ mẹ cháu rồi.”
“Lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, ông ta muốn cắn nuốt Thiên Lang cũng đâu dễ như vậy, giết địch một vạn tổn thất tám trăm.” Lệ Quốc Minh hừ lạnh một tiếng, vô cùng tự trách, đột nhiên, hai mắt ông ta sáng lên, một kế sách nảy lên trong lòng: “Tiểu Yên, cháu có muốn đến làm người đứng đầu Thiên Lang không.”
“Không không không, trò đùa này không vui chút nào.” Tô Yên vội vàng từ chối, đùa cái gì vậy, cô sao có thể lãnh đạo những người đó chứ.
Cậu đúng thật là nhặt bừa, thật là không phúc hậu, giao cục diện rối rắm kia cho cô.
Lệ Quốc Minh kéo tay Tô Yên, vô cùng nghiêm túc lấy ra một chiếc vòng cổ đặt trong lòng bàn tay cô nói: “Đây là tín vật của người đứng đầu Thiên Lang, cháu và mẹ cháu, mỗi người một cái, bây giờ giao hết cho cháu, sau này Thiên Lang cũng giao cho cháu, cả đời cậu không con cái, Thiên Lang giao cho cháu thì cậu mới yên tâm được.”
Tô Yên khóc không ra nước mứt: “Cậu ơi, cậu đừng hại cháu gái cậu như vậy chứ, cậu nói cậu giao chút sản nghiệp gì đó của cậu còn tốt hơn nhiều, giao cho cháu cục diện rối rắm như vậy, cháu không biết đánh nhau, không biết làm ăn, nói không chừng vừa ra khỏi cửa đã bị người ta ám sát cũng không biết.”
“Cháu có đầu óc.” Lệ Quốc Minh tín nhiệm Tô Yên trăm phần trăm: “Tiểu Yên, đừng tự coi nhẹ mình, cậu tin tưởng cháu có thể quản lý tốt Thiên Lang, đường nhiên là có tiền rồi, đúng rồi, sau này để Lâu Doanh và Phi Minh làm vệ sĩ cho cháu, không ai có thể làm hại cháu được.
Tô Yên: “...”
“Cậu, không được thương lương sao?”
“Cứ quyết định như vậy đi.” Lệ Quốc Minh đưa ra cho Tô Yên một chủ ý: “Con người Hoàng Nam làm việc rất đáng tin, cháu lôi kéo ông ta, cậu tin tưởng cháu, rất nhanh cháu có thể khiến Thiên Lang xán lạn.”
“Cậu, còn cậu thì sao?”
Lệ Quốc Minh làm ra vẻ yếu ớt bất cứ lúc nào cũng có thể ra đi, ỉu xìu nói: “Cậu già rồi, không được nữa rồi, tương lai là của người trẻ các cháu, Tiểu Yên, có thể cháu không phát hiện ra, cháu trời sinh có khả năng lãnh đạo, nắm được lòng người.”
Đổ thừa, cũng dứt khoát thật đấy.
Bề ngoài trông Lệ Quốc Minh yếu ớt nhưng lúc làm việc lại mạnh mẽ vang dội.
Lệ Quốc Minh lập tức gọi người phân phó, Tô Yên chính là người đứng đầu mới của Thiên Lang.
Chưa đến nửa tiếng, tổng bộ cùng với các phân bộ đều nhận được thông tin này.
Tô Yên rời vào tình cảnh không trâu bắt chó đi cày, không hiểu sao lại trở thành người đứng đầu của Thiên Lang.
Mà thời gian nhậm chức còn không tới một tiếng, tổng bộ rối loạn, có người đánh nhau.
Tô Yên lập tức chạy đến tổng bộ, trên sân bãi rộng mênh mông, chật ních người đang lao vào đánh nhau, ước chừng có khoảng vài trăm người.
Tô Yên nhấp môi nói với Lâu Doanh bên cạnh: “Chị hơi khẩn trương, lần đầu tiên nhìn thấy trận đánh lớn nhau như vậy.”
Nhìn thấy đánh nhau, Lâu Doanh nhiệt huyết sôi trào: “Chị, em dẫn người qua đó ngăn cản.”
“Bỏ đi, chúng ta ngồi xuống xem đi, giữ gìn thực lực, đợi bọn họ đánh xong, chúng ta lại qua đó.” Tô Yên thực sự ngồi bên bồn hoa, xem náo nhiệt.
Lâu Doanh và Bạch Phi Minh liếc nhau.
“Chị, chị chắc chắn không phải là vì chị sợ chứ?”
Tô Yên trừng mắt, có thể đừng vạch trần lòng cô như vậy được không?
“Chị đây gọi là bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ chực đằng sau, vì tham lợi trước mắt mà quên họa sau lưng, là mưu lược chứ không phải sợ hãi.”