Ngô Sở Long rất cạn lời, anh ta đã từng đánh nhau với Lâu Doanh rồi, cũng đã thua.
Lại thêm một Bạch Phi Minh nữa, cũng không có gì ngoài ý muốn khi vẫn thua.
Có đôi khi Ngô Sở Long cảm thấy Lâu Doanh không phải là con gái, làm gì có thể đánh nhau với đàn ông. Không chỉ có gọi, còn có thể xử lý rất gọn.
Nếu như bị thua ở trước mặt nhiều anh em như này, vậy thì mất mặt biết bao nhiêu.
Ngô Sở Long chỉ muốn đấu với một mình Tô Yên, không ngờ lại là đánh nhau với Lâu Doanh.
"Sao thế? Sợ?" Tô Yên khẽ nhếch môi cười, nói: "Vừa nãy chỉ là đùa với mọi người một chút mà thôi, tất cả mọi người về nhà đi. Đánh đấm gì chứ, hòa giảng trong yên bình thôi, tôi thấy mọi người vừa nãy cũng đã đánh đến mệt lả rồi. Chi bằng tất cả mọi người cùng quay về tắm rửa rồi nghỉ ngơi, có chuyện gì thì sáng mai sẽ lại nói."
Đừng thấy Tô Yên bên ngoài chỉ mỉm cười hì hì mà tưởng cô vô hại, thật ra cô từ nãy tới giờ vẫn luôn quan sát đám người này. Ngô Sở Long muốn đối đầu với một mình cô, nhưng bản chất lại là kiểu người có chí khí nhưng không có đầu óc, tính tình bộc trực, mấy người như này sẽ rất dễ để đối phó.
Ngược lại, kiểu người từ nãy giờ vẫn không có mở miệng nói câu nào như Lương Văn Dũng, bụng dạ lại cực kỳ sâu độc, cô kỳ thật là đoán không ra tâm tư.
Hoàng Nam đứng lên nói: "Ngô Sở Long, Lương Văn Dũng, hai cậu cũng thật sự là kì cục, đại ca Lệ vẫn còn đang ở bệnh viện, còn chưa có chết đâu. Hơn nữa, hiện tại có người nối nghiệp Thiên Lang, hai cậu còn ở đây om sòm gì nữa chứ."
Hoàng Nam là bậc người lớn của Thiên Lang, nhưng mà ông ta vẫn luôn ở một phân bộ cực nhỏ của tổng bộ, cho nên người ở đây cũng không có ai nể trọng ông ta.
Lương Văn Dũng tinh tế đánh giá Tô Yên một dọc, sau đó hỏi: "Chú Nam Miêu, đại ca Lệ bỗng công khai cho một cô gái liễu yếu đào tơ lên tiếp quản Thiên Lang, dù có thế nào cũng phải cho một cái lý do chứ."
Đàn em của Lương Văn Dũng làm ầm lên.
"Đúng đó, xem cô gái đó trông yếu ớt như nào đi, mặt mày non nớt, có bản lĩnh gì mà bắt bọn tôi phải phục tùng chứ?"
"Nếu như ở chỗ Thiên Lang này là dựa vào sắc đẹp để bàn về thực lực, vậy chi bằng cút xéo khỏi đây vẫn còn kịp."
"Đại ca Lệ cũng thật là, tuổi tác đã cao rồi còn tìm một cô em non nớt xinh đẹp tới đây."
"Thật sự là súng ống còn xài tốt à."
"Ha ha ha!"
Mọi người cũng cười vang, Ngô Sở Long và Lương Văn Dũng cũng cười hùa theo.
Sắc mặt của Hoàng Nam vô cùng khó coi, vừa định tới dạy dỗ thì Tô Yên bên này cũng miễn cưỡng phất tay nói: "Bớt phí lời với họ đi. Lâu Doanh, dạy dỗ đám người họ nên làm như nào đi."
"Dạ, chị." Lâu Doanh cũng ngứa mắt lắm rồi, thân là con gái, cô ta nhất định không chịu nổi chuyện bị cánh đàn ông chà đạp tôn nghiêm của mình dưới chân.
Đây chính là phân biệt đối xử.
Nếu như xem thường phụ nữ, vậy cô ta cũng sẽ dùng nắm đấm để dạy dỗ đám đàn ông này, cho họ biết cái gì gọi là phụ nữ không hề kém cạnh đàn ông.
Lâu Doanh nhanh chóng ra nắm đấm, tấn công về phía Lương Văn Dũng, Bạch Phi Minh cũng lập tức nhắm về phía của Ngô Sở Long.
Những người khác lập tức lùi về sau, chỉ chừa lại một khoảng trống lớn.
Tất cả đều đánh tay đôi, nắm đấm đụng vào nắm đấm, lấy cương đối đầu với cương.
Động tác dứt khoát và lưu loát, không hề thừa thãi một chiêu thức nào.
Sát khí nồng nặc.
Tô Yên thấp giọng hỏi: "Chú Nam Miêu, chú cảm thấy tỷ lệ chiến thắng của Lâu Doanh và Bạch Phi Minh tầm bao nhiêu?"
Đây chính là chiến dịch mà lần đầu tiên cô tiếp quản Thiên Lang, nhất định phải mở đầu thuận lợi.
Hoàng Nam cân nhắc: "Lâu Doanh và Bạch Phi MInh linh hoạt, kinh nghiệm phong phú, sức chiến đấu cũng không cần bàn cãi nữa, đấu một mình thì sẽ rất có lợi thế. Cộng với phía đối phương là Lương Văn Dũng và Ngô Sở Long rất thiếu kinh nghiệm thực chiến, địa vị của họ cao nên ít nhiều gì cũng có chút thói quen sống trong nhung lụa, bọn họ không phải là đối thủ của Lâu Doanh."
Tô Yên yên tâm rồi.
Quả nhiên, chỉ qua tầm mười mấy chiêu, Lâu Doanh tung một quyền thẳng vào sườn mặt của Lương Văn Dũng, người kia chao đảo hai bước được đàn em đỡ lấy.
"Đại ca Lương."
Lương Văn Dũng thua, khẳng định là rất tức giận. Chịu thua ở trước mặt nhiều anh em như vậy, dù có là ai cũng đều sẽ rất mất mặt.
Lương Văn Dũng nhanh chóng thu lại cảm xúc: "Không có chuyện gì."
Cùng lúc đó, Bạch Phi Minh cũng dùng một cú quật ngã Ngô Sở Long.
Tô Yên không nhịn được mà huýt sáo: "Đúng là thần tượng của tôi."
Nói thật, Lâu Doanh và Bạch Phi Minh có bản lĩnh đấm đá như này, Tô Yên quả thật rất hâm mộ và kính nể.
Lâu Doanh hờ hững như gió, hất tóc xong lại cười lạnh: "Đến cả phụ nữ cũng không đánh lại, mấy người có còn là đàn ông không?"
Sợ xanh mặt nhưng vẫn làm ra vẻ.
Lương Văn Dũng và Ngô Sở Long sợ xanh mặt.
Ngô Sở Long lại tức giận quát: "Hai người các người có chỗ nào giống phụ nữ, rõ ràng chính là đàn ông đột lốt phụ nữ."
"Nói lại thêm lần nữa xem." Lâu Doanh vung nắm đấm lên hăm dọa, nhìn khí chất quả thực nếu người kia còn dám nói thêm một câu, cô ta thật sẽ một cú đập chết người vậy.
Ngô Sở Long tức giận nhưng cũng không dám nói gì.
Thấy cũng gần đủ rồi, Tô Yên mới giơ còi lên nói: "Được rồi, mọi người cũng bàn luận xong rồi, giải tán đi. Ai tự mà về nhà nấy tìm mẹ, ngày đầu tiên tôi lên nhậm chức, mấy người tốt xấu gì cũng nể mặt chút đi."
Mọi người: "..."
Người lãnh đạo mới này có phải là chưa biết tình hình của Thiên Lang bây giờ không?
Nội bộ Thiên Lang chia năm xẻ bảy, tất cả mọi người đều muốn chia chát lợi nhuận cho mình, có ai mà nể mặt ai nữa chứ.
Tô Yên nói tiếp: "Đúng rồi, tôi sẽ giới thiệu hoàn chỉnh về mình một chút. Tôi là Tô Yên, con gái của Lệ Uyển, là cháu ngoài của đại ca Lệ. Nói thật thì tôi cũng không muốn kế nhiệm chức vị lãnh đạo này đâu, tôi hoàn toàn là bị cậu ruột của mình gài bẫy thôi. Nhưng mà, nếu như tôi tiếp nhận Thiên Lang thì cũng sẽ không bỏ qua cho mấy người, nhất định sẽ khiến mấy người tương thân tương ái, sẽ cùng nhau xây dựng Thiên Lang trở nên huy hoàng."
Tô Yên hoàn toàn ra dáng của một vị lãnh đạo đang đứng trước mặt nhân viên mà nói.
Ngô Sở Long với Lương Văn Dũng không cam lòng, suýt chút đã bị Tô Yên chọc tức đến thổ huyết.
Hai người bọn họ vì để tranh giành chức vị lãnh đạo này mà sứt đầu mẻ trán, Tô Yên lại dễ như ăn bánh mà ngồi lên vị trí đó, còn làm ra vẻ không mấy tình nguyện, là bị bức ép mới ngồi lên nữa chứ.
Cả hai chỉ thiếu mỗi việc quỳ xuống trước mặt Tô Yên, miệng lớn tiếng bảo chị gái, nếu chị không cần thì nhường lại cho bọn tôi đi nữa mà thôi.
Mọi người đều bị lời nói của Tô Yên làm cho sửng sốt.
"Công việc hoàn tất." Tô Yên ném còi qua cho Hoàng Nam: "Về nhà ngủ."
Tô Yên đi phía trước, Lâu Doanh và Bạch Phi Minh nối bước theo sau.
Hoàng Nam chắp hai tay ra sau nhìn Lương Văn Dũng và Ngô Sở Long, nói: "Hai người các cậu, thật sự không khiến người ta an tâm, về nhà tắm rửa rồi đi ngủ đi."
Tô Yên vừa đi, hai người này khẳng định cũng không đánh nhau nữa, ngược lại trong lòng cả hai đều nhận thức được một mối nguy hại.
Lương Văn Dũng hỏi: "Còn đánh không?"
"Đánh cái con khỉ á!" Ngô Sở Long nói: "Thật là không ngờ, nhà họ Lệ vẫn còn có người nối nghiệp."
Lương Văn Dũng nhìn theo hướng Tô Yên rời đi, nói: "Đại ca Lệ dám giao Thiên Lang cho cô gái này, chứng tỏ cô ta không hề đơn giản."
Ngô Sở Long khẽ hừ một tiếng: "Cô ta còn thật sự tưởng rằng cái ghế lãnh đạo của Thiên Lang đó ngồi êm sao? Một người phụ nữ mà thôi, đánh không lại cũng không quan trọng lắm, phải nghĩ cách để cô ta biết khó mà lui. Chúng ta đều đồng loạt bãi công hết, tôi coi thử cô ta điều hành lại Thiên Lang như thế nào?"
Giữ lại một cái vỏ rỗng, cứ trực tiếp cho một cái giá rỗng mà đựng.
Chiêu trò rút củi dưới đáy nồi này là một cách hay.
Lương Văn Dũng cũng nhếch miệng nói: "Trước tiên tôi dắt anh em của tôi về nghỉ ngơi."
"Vậy tôi cũng rút lui." Ngô Sở Long vẫn chấp niệm mà nói: "Thiên Lang này cuối cùng sẽ cũng thuộc về tôi."
Tô Yên quay về, lập tức bảo Hoàng Nam kể lại rõ ràng chi tiết chuyện làm ăn và tình hình của Thiên Lang cho mình từng chút một.
Chuyện làm ăn của Thiên Lang trải rộng toàn quốc, hai đường ăn sạch.
Tô Yên nghe tình hình của Thiên Lang xong, thở dài nói: "Cậu cũng thật là một nhân tài, có thể đánh át chủ bài đang khỏe mạnh trở nên nát bấy, cũng thật hẳn là năng lực trời ban rồi."
Lâu Doanh mỉm cười: "Chị, nếu để cậu nghe được câu này của chị, chỉ e là sẽ kích động đến uống thuốc trợ tim mất."
Hoàng Nam hừ lạnh nói: "Ông ta chính là kiểu người bảo thủ, không có sự giúp đỡ của Uyển Nhi thì ông ta có thể làm được gì cơ chứ."
Tô Yên hỏi: "Mẹ của con trước đây lợi hại như vậy sao?"
"Đúng vậy, Uyển Nhi là đứa con gái thông minh nhất mà chú từng thấy." Hoàng Nam nhắc tới Lệ Uyển lại bắt đầu tỏ vẻ thương tiếc: "Chỉ tiếc, hồng nhan bạc mệnh."
"Mẹ của con lợi hại như vậy, con cũng không thể kém cạnh được." Tô Yên nói: "Tất cả mọi người nghỉ ngơi đi, kế tiếp còn có một trận chiến ác liệt hơn phải đương đầu nữa đó."
Trải qua lần giao chiến đầu tiên, Tô Yên biết Lương Văn Dũng và Ngô Sở Long sẽ không cứ thế mà cho qua.
Quả nhiên.
Sáng sớm hôm sau, hai người này lập tức bắt đầu gây sự.
Thiên Lang có một lô hàng phải vận chuyển sang nước M, hàng và thuyền đều đã ở bến tàu, nhưng không có ai tới chở hàng cả.
Lương Văn Dũng và Ngô Sở Long đều lấy lý do bị bệnh không tiếp khách, mà hai anh em ở trên thuyền kia không có lệnh của hai người họ thì cũng không làm việc.
Hoàng Nam cuống cuồng lên: "Tiểu Yên, chuyện này phải làm sao đây. Nếu như không chuyển hàng đi thì sẽ chậm tiến độ giao hàng, vi phạm hợp đồng."
"Quá nham hiểm." Lâu Doanh vỗ bàn nói: "Con sẽ dắt người tới bến tàu, Phi Minh, đi."
Cả hai nói xong, lập tức muốn đi.
Tô Yên mở miệng nói: "Bình tĩnh, kích động sẽ không giải quyết được vấn đề. Hai người này cũng có chút đầu óc, biết dùng chiêu rút củi dưới đáy nồi nữa cơ. Bây giờ lập tức tìm người xếp hàng để chở đi mới là việc cần làm trước mắt."
Lâu Doanh hỏi: "Tìm người ở đâu?"
Tô Yên nhíu mày: "Có tiền thì còn sợ không tìm được người sao?"
Hoàng Nam: "Chỉ sợ Thiên Lang sẽ không bỏ tiền đi tìm người đâu."
Tô Yên nghĩ ngợi, mỉm cười tủm tỉm đi về phía Lâu Doanh: "Em gái ngoan."
Lâu Doanh chợt thấy lạnh sống lưng: "Chị, chị đừng có nhìn em như thế nha, em không có tiền."
"Trước đây không lâu không phải em vừa mới kiếm được lời hơn hai trăm triệu đó sao, mang ra cho chị vay gấp nào."