Cầm dao chĩa vào Tô Yên là một người phụ nữ, đeo mặt nạ hồ ly.
Chính miệng Lục Cận Phong nói Địa Sát Hồ Ly đã bị xử lý, sao bây giờ lại xuất hiện ở đây?
Tần Nhã Hân cười lạnh: “Người của Địa Sát, mỗi người đều có thể trở thành Hồ Ly.”
Tô Yên đã hiểu.
Hồ Ly chỉ là một tên gọi.
Không có Hồ Ly này, thì có Hồ Ly khác kế nhiệm, thậm chí còn có mấy chục mấy mấy trăm.
Mà Hồ Ly bị Lục Cận Phong xử lý, không hẳn là người mà lần đầu tiên ám hại cô.
Dưới lớp mặt nạ, không ai biết đã thay bao nhiêu người.
Cũng giống như bây giờ, cô chẳng thể nào biết dưới tấm mặt nạ này là ai.
Tô Yên bình tĩnh lại, bất đắc dĩ nói: “Tôi với Địa Sát các người không thù không oán, sao cứ luôn nhắm vào tôi không tha?”
“Cô đụng phải người không nên đụng, đáng chết.”
Lời này nghe rất quen.
Lần đầu tiên lúc Tô Yên gặp phải Hồ Ly của Địa Sát, đối phương cũng đã nói như thế.
Chỉ là giọng nói không giống nhau mà thôi.
Vừa nhìn qua đã thấy chiều cao khác xa nhau.
Tô Yên xác nhận xong, người này không phải người trước kia hại cô.
Nhưng có thể nói ra lời giống vậy, hơn nữa ngữ điệu còn mang theo ghen ghét mãnh liệt, điểm này khiến cô rất thắc mắc.
“Cô cũng thích Lục Cận Phong?”
Tần Nhã Hân dữ tợn nói: “Anh ấy không thuộc về cô, cô không xứng được đứng bên cạnh anh ấy.”
“Vậy cô có thể thả tôi ra được rồi, tôi và anh ấy đã chia tay, và anh ấy cũng có người khác rồi.” Khuôn mặt Tô Yên vô cùng bình tĩnh, âm thầm nghĩ cách thoát thân.
“Tô Yên, tôi biết cô có ý đồ gì, tốt nhất cô hãy nhanh chóng vứt đi suy nghĩ chạy trốn, nếu không, tôi sẽ khiến cô không thấy mặt trời ngày mai.” Thanh dao trong tay Tần Nhã Hân đang chĩa vào cổ Tô Yên, cố ý dụng lực, lưỡi dao sắc bén cứa vào da, máu bỗng chốc tuôn ra.
Tô Yên rên lên một tiếng, lạnh lùng cười nói: “Hiểu tôi như vậy sao? Tôi thân với cô lắm hả? Chị em này, chúng ta đã từng gặp nhau à? Vì một tên Lục Cận Phong mà có thù hằn lớn đến thế, này cũng quá mức rồi.”
“Cô đừng có nhanh mồm nhanh miệng với tôi, Tô Yên, cô không thể nào biết được trong lòng tôi Lục Cận Phong quan trọng đến mức nào đâu, anh ấy là tất cả của tôi.” Giọng điệu Tần Nhã Hân lộ rõ vẻ nóng nảy điên cuồng.
Tô Yên thở dài một hơi: “Xem một người đàn ông là tất cả của mình, thật sự rất đáng buồn đấy, Tô Yên tôi muốn loại đàn ông nào mà chẳng có, sao cứ nhất định phải tranh với cô.”
“Cô không yêu Lục Cận Phong?” Tần Nhã Hân ngạc nhiên, thấy Tô Yên ra vẻ thờ ơ, không đoái hoài nói: “Do cô sợ chết, nên mới nói vậy phải không.”
“Nói nhảm gì đấy, ai không mà không sợ chết, so với Lục Cận Phong, tôi càng yêu bản thân hơn.” Tô Yên nhếch mép: “Mạng không còn, thì nói gì đến phong hoa tuyết nguyệt.”
Tần Nhã Hân tức giận nói: “Tôi biết cô là loại phụ nữ vô tình, cô không xứng với với anh ấy.”
Tô Yên đột nhiên nhìn sang bên cạnh gọi: “Lục Cận Phong.”
Tần Nhã Hân mắc lừa, quay người nhìn, Tô Yên thừa cơ đánh rơi thanh dao trong tay Tần Nhã Hân, nhanh tay lột mặt nạ xuống.
Tần Nhã Hân theo phản xa giữ mặt nạ lại, nhưng sao có thể giữ lại được, dưới ánh đèn đường, Tô Yên nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt của cô ta.
“Tần Nhã Hân? Sao lại là cô.” Trong lòng Tô Yên cực kỳ ngạc nhiên: “Cô là người của Địa Sát?”
Tần Nhã Hân cũng họ Tần, cộng thêm với suy đoán trước kia, Tô Yên chợt hiểu ra
“Chị em hai người đều là người của Địa Sát, các cô có quan hệ gì với Tần Chấn Lâm?”
Việc đã đến nước này, Tần Nhã Hân cũng không che giấu nữa: “Tôi là con gái của Tần Chấn Lâm, Tô Yên, lần này cô không thoát được đâu, cha tôi bảo chúng tôi mời cô đến nhà họ Tần làm khách.”
Tô Yên nhanh chóng hiểu ‘Chúng tôi’ trong miệng của Tần Nhã Hân là ai.
Tô Yên quay đầu nhìn, không biết bốn tên áo đen đã đứng sau lưng từ lúc nào.
Dù chắp cánh cũng khó bay.
Nếu là trước kia, chắc chắn đánh cược một lần, nhưng bây giờ đã có con, cô không dám.
Chỉ có thể ngoan ngoãn chịu trói.
“Yên Yên.”
Lục Cận Phong giải quyết năm tên trong nhà xong, lúc chạy ra đúng lúc thấy Tô Yên bị mang lên xa, còn Tần Nhã Hân thì đứng một bên cửa xe.
Tần Nhã Hân nở nụ cười hồn nhiên ngây thơ: “Anh Cận Phong, lên xe đi, cha em mời anh đến làm khách.”
Lục Cận Phong không sợ hãi chuyện Tần Nhã Hân là người của Địa Sát, vả lại anh cũng chẳng quan tâm.
Lục Cận Phong nhìn Tô Yên ngồi trong xe, chỉ có thể chấp nhận chịu trói.
Đôi mắt của hai người đều được dùng vải đen che kín, tay chân đều bị trói, nhét vào trong xe, trên đường đi, xe xóc nảy, Tô Yên liền tựa vào ngực của Lục Cận Phong, như vậy xóc nảy sẽ giảm đôi phần.
Tô Yên hỏi: “Anh biết bọn họ muốn dẫn chúng ta đi đâu không?”
“Hang ổ của Đại Sát không ở đây, trước đó tôi tra được đây là phân bộ của bọn họ, nhưng không nắm được vị trí cụ thể.”
“Năng lực làm việc của Ám Dạ như thế là không được.” Tô Yên độc miệng nói: “Lục Cận Phong, đào hoa của anh thối thế, trêu một người còn chưa tính, thế mà còn là hai chị em một lần.”
Lục Cận Phong dở khóc dở cười: “Yên Yên à, tôi đẹp trai phong lưu phóng khoáng như vậy, có tiền như vậy, trêu vào một hai đóa đào hoa, vậy quả là không bình thường, ít nhất phải là một rừng đào hoa đó mới phải.”
Tô Yên tức giận: “Lục Cận Phong, đầu gối của anh không còn đau nữa đúng không?”
Tiếp theo cùi chỏ của Tô Yên khuỵt vào đầu gối của Lục Cận Phong.
“Yên Yên à, đau quá.” Lục Cận Phong ngoài miệng thì than đau, nhưng trên mặt lại cưng chiều vô hạn: “Cho dù Tần Chân Lâm đưa ra điều kiện vô lại đi chăng nữa, nếu có thể để cho mẹ con ba người các em bình an, tôi đều chấp nhận.”
“Như vậy thật không có cốt khí, nếu bắt anh phải hai cưới chị em kia?”
“Không thể nào, cả cuộc đời tôi chỉ xem một mình em là vợ.”
Hai người sáp lại gần nhau, Lục Cận Phong cọ cằm của mình lên đỉnh đầu của Tô Yên, nói: “Yên Yên, tha thứ cho tôi nhé.”
“Vậy phải xem biểu hiện của anh, có điều biểu hiện của anh bây giờ, cách ngày hợp lại còn xa lắm.”
Lục Cận Phong cười: “Thời gian còn dài.”
Rốt ruộc Tô Yên cũng tha thứ, trong lòng Lục Cận Phong nhẹ nhõm hơn nhiều.
Xe chạy băng băng trong đêm tối.
Cùng lúc đó.
Trong bệnh viện Đế Đô.
Mí mắt Trần Tố Anh nháy liên tục, thế nào cũng không ngủ được.
Mẹ con liền tâm, Trần Tố Anh gọi điện cho Lục Cận Phong, nhưng điện thoại của anh đang nằm trong trạng thái tắt máy.
Nội tâm Trần Tố Anh rất lo sợ, bà ấy dứt khoát xuống giường ra hành lang đi dạo.
Sau khi Lục Cận Phong rời khỏi Đế Đô, thì Tần Nhã Đan vẫn luôn ở bệnh viện chăm sóc bà.
Tối này không biết Tần Nhã Đan đã đi đâu.
Trần Tố Anh đi vòng vòng trong bệnh viện, đang lúc chuẩn bị trở lại, thì thấy bóng dáng Trần Nhã Đan đi vào lối phòng cháy.
“Nhã Đan.”
Trần Tố Anh gọi.
Nhưng Tần Nhã Đan không hề nghe thấy, vì cô ta đang nghe điện thoại.
Trần Tố Anh bèn bám theo, đúng lúc nghe thấy Tần Nhã Đan nói: “Tô Yên và Lục Cận Phong đều bị bắt đi? Con đã nói với cha rồi, không được phép tổn thương một sợi tóc của Lục Cận Phong, cha lập tức thả anh ấy ra cho con. Cha, con không quan tâm cha lên kế hoạch gì, nhưng tuyệt đối không thể động vào Lục Cận Phong, năm đó con đã giúp cha một lần, thiếu chút nữa đã hại chết Lục Cận Phong, cũng làm cho Ám Dạ tổn thất nặng nề. Lần này nhất quyết không được, khi đó cha đã hại chết cha của Lục Cận Phong…”
Trong lòng Trần Tố Anh ngạc nhiên không thôi, không cẩn thận đụng phải thùng rác sau lưng, làm phát ra tiếng động, kinh động đến Tần Nhã Đan,
“Ai?”
Tần Nhã Đan quát một tiếng chói tai, lúc thấy rõ là Trần Tố Anh, thì cảm thấy chột dạ: “Sao bác lại ở đây.”
“Nhưng lời vừa rồi của con là có ý gì? Con trai của mẹ có phải đã xảy ra chuyện rồi hay không? Vụ tai nạn lúc trước của chồng mẹ, đều là do các người hại? Có đúng không?” Mặc dù Trần Tố Anh nghe không hiểu, nhưng bà nghe thấy tin Lục Cận Phong bị bắt.
“Bác gái, lúc nãy bác nghe lầm rồi, để cháu dìu bác trở về phòng nghỉ ngơi.”
“Nếu con không nói rõ ràng cho mẹ, mẹ sẽ lập tức gọi điện cho con trai mẹ.”
Nói rồi, Trần Tố Anh vờ lấy điện thoại ra gọi cho Lục Cận Phong, nội tâm Tần Nhã Đan cuống lên, giật lấy điện thoại, quát: “Đừng gọi.”
“Con trả điện thoại lại cho mẹ.” Trần Tố Anh giơ tay muốn giật lấy.
Trong lúc hai người đang tranh chấp, Trần Tố Anh bỗng nhiên kêu cứu mạng, Tần Nhã Đan cuống cuồng, cầm lấy bình chữa cháy đánh lên đầu của Trần Tố Anh.
Lúc Trần Tố Anh ngã xuống, bà nhìn thấy Tần Nhã Đan, tựa như nhìn thấy Tô Vân người trước kia đã từng hại bà, cảnh tượng này so với lúc trước chẳng khác nhau là mấy.
Rất nhiều đoạn ký ức lấp lóe trong đầu, cuối cùng dừng lại ở hình ảnh Tô Vân cướp đi báo cáo giám định Lục Cận Phong và hai đứa trẻ là cha con ruột thịt.
Bà đã nhớ ra hết mọi chuyện.