Lệ Quốc Minh ngã xuống đất, nhất thời cảm thấy xương cốt già yếu tan rã cả ra.
Lúc ông ta nhìn rõ được người trước mặt chính là Lục Cận Phong thì bất chấp đau đớn mà bỏ chạy.
Lục Cận Phong liếc nhìn hòn đá dưới chấn liền sút một cái, dùng lực rất mạnh, hòn đá văng vào chân của Lệ Quốc Minh, ông ta khôm người rồi khụy một chân xuống đất.
Hạ Vũ và Hạ Huy tiến lên bắt người lại.
Lúc Lâu Doanh chạy đến cũng vừa đúng lúc Lệ Quốc Minh sa lưới, nhìn thấy Lệ Quốc Minh khó khăn chật vật, trong lòng cô ta cũng vui buồn lẫn lộn.
Suy cho cùng thì đó cũng là người cậu đã nuôi dưỡng cô ta.
Lệ Quốc Minh là người thân, Tô Yên cũng là người thân, lại cộng thêm những chuyện mà Lệ Quốc Minh đã làm, trong lòng của cô gái cung Thiên Bình như Lâu Doanh bắt đầu nghiêng về phía Tô Yên.
Tô Yên vội nói: "Lục Cận Phong, mau đưa cha em đến bệnh viện."
Tô Đình Nghiêm đã ngất đi vì mất máu quá nhiều khiến cho Tô Yên càng thêm sốt ruột.
Lục Cận Phong ôm Tô Đình Nghiêm lên, chạy nhanh về phía xe hơi, Hạ Vũ và Hạ Huy vẫn còn có Vạn Nhất ở lại giải quyết hậu quả.
Vạn Nhất thở dài một tiếng: "Đưa ông ta đến cục cảnh sát."
Tốt xấu gì thì Lệ Quốc Minh cũng đã từng là một nhân vật có máu mặt, hôm nay phải sa sút đến kết cục này, trong lòng Vạn Nhất cũng thấy thổn thức không thôi.
"Dạ, anh Vạn."
Hạ Vỹ và Hạ Huy áp giải người đi.
Điều kỳ lạ là Lệ Quốc Minh không hề kêu rên nửa lời. Lúc Lâu Doanh đi ngang qua chỉ nhìn nhau có vài giây.
Lâu Doanh đứng nhường sang một bên, nhìn Lệ Quốc Minh bị dẫn đi với tâm tình phức tạp.
Chỉ dựa vào những thứ mà Lệ Quốc Minh bán ra đã đủ để ông ta phải bị tù chung thân rồi.
Và đây cũng không phải là lần đầu tiên ông ta bán hàng lậu. Một khi đã vào tù rồi, những gì mà Lệ Quốc Minh đã làm năm xưa nhất định sẽ bị phanh phui ra, mọi chuyện sẽ càng trở nên nghiêm trọng hơn.
Sương mù buổi sáng tản đi, ngọn nến trước mộ Lê Uyển đã tắt rồi, bức di ảnh bên trên bia mộ mang theo một nụ cười nhàn nhạt.
Trong nghĩa trang chỉ còn lại Vạn Nhất và Lâu Doanh.
Lần này Lâu Doanh cũng không còn kiếm chuyện với Vạn Nhất nữa, thậm chí còn không thèm liếc nhìn đã xoay người ra ra khỏi nghĩa trang.
Đột nhiên Vạn Nhất cảm thấy không quen với một Lâu Doanh ũ rũ như vậy, liền chạy lên: "Bà chằn lửa, đi nhanh như vậy làm gì chứ? Chị em tốt của cô không đi cùng sao?"
Lâu Doanh liếc nhìn anh ta với ánh mắt lạnh thấu xương: "Tâm trạng không tốt, đừng có chọc tôi."
"Nhìn ra rồi, trên mặt cô viết ba chữ lớn đừng có chọc tôi kia kìa." Vạn Nhất cười phong độ: "Có muốn đi uống một ly không, tôi mời."
Đưa ra đề nghị như vậy, đến bản thân Vạn Nhất cũng tự cảm thấy bất ngờ.
Anh ta nhất định là chạm mạch rồi.
Nhưng rồi nghĩ đến chuyện dựa vào tính cách hận không thể đánh gãy chân mình của Lâu Doanh thì chắc chắn sẽ không đi, anh ta cũng cảm thấy yên tâm rồi.
Ai mà ngờ Lâu Doanh liếc nhìn anh ta một cái rồi nói: "Chắc chắn nha. Anh mời, đi thôi."
Vạn Nhất: "..."
Sao anh ta đột nhiên có cảm giác như là tự mình đào hố cho mình vậy nè.
Lâu Doanh đi trước, nhìn thấy Vạn Nhất không đi theo, liền cười mỉa mai: "Hối hận rồi à? Không dám mời sao?"
"Đi, một ly rượu thôi mà, vẫn mời được."
Hai tiếng đồng hồ sau, Vạn Nhất đã bị câu nói này vả mặt rồi.
Anh ta dẫn Lâu Doanh đi đến quán bar dưới trướng của Vạn Thị, hoạt động 24/24.
Vạn Nhất khí thế hừng hực kêu người ta dọn một bàn rượu ngon, kết quả bị Lâu Doanh uống cạn sạch. Cô đưa chai rượu trống không nói: "Thêm mấy chai nữa đi, lấy loại rượu ngon ấy, đừng có lấy mấy loại rượu dỏm ra lừa tôi."
Vạn Nhất híp mắt lại, dở khóc dở cười: "Mấy chai rượu mà cô uống cộng lại sắp hơn mười triệu rồi."
Lần này anh ta thật sự bị hút máu rồi.
Một chai rượu trên chục triệu mà Lâu Doanh không hề xốn mắt uống cạn sạch, gương mặt không đỏ lên chút nào.
"Lừa ai chứ, tôi thấy toàn là rượu giả, không có chút cảm giác nào cả, hầm rượu ở đâu, tôi tự đi chọn."
Chỗ này của tôi đều là rượu thật giá thật." Vạn Nhất ngược lại thật sự muốn xem tửu lượng của Lâu Doanh liền nói: "Đi, tôi dẫn cô đi xuống hầm rượu uống cho đã."
Vạn Nhất giơ tay kéo lấy tay Lâu Doanh, đây quả là hành động theo quán tính, anh ta cũng không nghĩ nhiều, cũng không xem Lâu Doanh là đàn bà con gái, hoàn toàn xem như là anh em.
Lúc hai người chạm tay vào nhau, Lâu Doanh cảm thấy có một luồng điện chạy khắp cả người, trong lòng cô có chút hoảng loạn, cảm giác cứ như là nai con loạng choạng.
Nhưng với một người đã lâu chưa từng trải qua tình trường như Lâu Doanh, phản ứng trong giây phút đó là gì.
Một người già quá lứa chưa có người yêu như Vạn Nhất lại càng như là một tờ giấy trắng.
"Tôi tự đi."
Lâu Doanh bỏ mặc Vạn Nhất, tự mình đi về phía trước.
Vạn Nhất kinh ngạc phát hiện: "Ủa, cô uống nhiều rồi à? Đỏ mặt rồi!"
"Anh nhìn nhầm rồi, tôi không có uống nhiều." Bước đi của Lâu Doanh vẫn rất vững, trông không có vẻ là uống nhiều.
Còn về phần mặt đỏ lên, bản thân Lâu Doanh cũng không biết tại sao gò má lại đỏ.
Đi đến hầm rượu, Lâu Doanh đi thẳng đến lấy rượu, dù sao thì đây cũng là nhà của Vạn Nhất, cô không cần phải khách sáo.
Lâu Doanh chọn lựa được một chai rượu mà Vạn Nhất cất giấu kỹ lưỡng, Vạn Nhất vội vàng ngăn lại: "Không thể uống chai rượu này được..."
Còn chưa nói dứt lời đã bị Lâu Doanh mở nắp ra rồi, hào sảng uống một ngụm.
Chai rượu này không chỉ mắc tiền, hơn nữa còn được thêm nguyên liệu.
Lâu Doanh liếm liếm môi: "Đây mới là rượu ngon, tên keo kiệt anh, mời tôi đến uống rượu, còn giấu rượu ngon đi. Anh yên tâm, Lâu Doanh tôi xưa nay không uống chùa đồ của người khác đâu, lát nữa tôi uống bao nhiêu anh cứ tính tiền là được rồi. Bà cô đây có tiền, trong ngân hàng Thụy Sĩ của tôi có... tôi không nói cho anh."
Uống biết bao nhiêu là rượu, sao có thể thật sự không có cảm giác được.
Lâu Doanh ngồi xuống đất, xuống như là một nữ hiệp giang hồ, kê chai rượu vào miệng mà uống, khí thế hừng hực lại lộ ra vài phần hồn nhiên.
"Đây không phải là vấn đề tiền bạc, chai rượu này tôi định tặng quà cưới cho hôn lễ của chị gái cô, tôi đã thêm chút ít đồ vào trong đó.
Nghe đến đây, Lâu Doanh phun một ngụm rượu ra: "Anh bỏ cái gì vào rồi hả?"
Vạn Nhất gãi gãi ấn đường, ngại ngùng nói: "Thêm một chút thứ làm cho vợ chồng hưng phấn."
"Ụa ụa ụa." Lâu Doanh vội vàng ói ra, nhưng đáng tiếc rượu đã vào trong rồi có ói cũng không ra được: "Vạn Nhất đáng chết, anh cố ý hại tôi mà. Tôi đã biết là anh không tốt lành gì rồi, mời tôi uống rượu, thì là là đã có sẵn chủ ý với tôi rồi."
Vạn Nhất cảm thấy vô cùng ấm ức: "Chai rượu này là do cô tự chọn mà. Mấy ngàn chai rượu, ai kêu mắt cô độc như vậy, chọn đúng ngay chai rượu tặng cho tân hôn của chị cô. Tôi đã ngăn cản rồi, chỉ tại cô uống nhanh quá, còn trách ai nữa."
"Anh không yên với tôi đâu." Lâu Doanh nổi điên lên, buông chai rượu xuống đứng dậy muốn đánh người.
Vừa mới đứng dậy Lâu Doanh đã thấy toàn thân nóng rang lên: "Chết tiệt, thuốc phát tác rồi."
"Vậy phải làm sao đây?" Vạn Nhất nhất thời cũng không biết phải làm sao: "Đi bệnh viện?"
Lâu Doanh nghiến răng chịu đựng: "Mất mặt quá đi mất, tôi không đi đâu."
Vạn Nhất lại đưa ra đề nghị: "Vậy... tôi tìm cho cô vài người đàn ông?"
Lâu Doanh tức giận: "Anh còn muốn hại tôi. Tên Vạn Nhất đáng chết, bỏ thuốc mạnh như vậy, anh có ý gì đây hả."
"Tôi chỉ đùa thôi mà, ai mà biết cô xúi quẩy như vậy chứ." Vạn Nhất lại nói: "Chờ đã, tôi gọi điện thoại hỏi Xa Thành Nghị một chút, anh ta nhất định có cách.
"Mau lên đi." Lâu Doanh ôm chặt lấy mình, cắn răng chịu đựng.
Vạn Nhất vội vàng gọi điện thoại, Xa Thành Nghị vừa mới làm phẫu thuật cho Tô Đình Nghiêm xong, đang rửa tay thì nhận được điện thoại của Vạn Nhất, cảm thán: "Mấy người các anh không thể cho tôi nghỉ ngơi một lát hay sao? Muốn tôi mệt chết hả?"
"Chuyện cấp bách. Có cách nào có thể giải được cái loại thuốc đó không? Thuốc là do cậu bào chế, chắc chắn cậu có cách."
"Ai xui xẻo uống phải vậy?" Xa Thành Nghị vẫn còn rất hiếu kỳ.
"Lâu Doanh." Xa Thành Nghị bỗng tỉnh ngộ, nói trong sự đau khổ của kẻ khác: " Hai người các người đi với nhau từ bao giờ vậy? Cô ta cứ luôn tới kiếm chuyện với anh, còn chẳng phải là vừa khéo cho anh cơ hội à."
"Cơ hội gì chứ?" Vạn Nhất quả thật là một chú thỏ trắng, thấy thịt tươi mà còn là thịt tươi chưa qua sử dụng.
Xa Thành Nghị: "..."
"Vạn Nhất à, anh có phải là đàn ông không hả? Thật sự là một bông hoa kỳ lạ đó, chẳng phải anh là thuốc giải hay sao?" Xa Thành Nghị không nhịn được mà chê bai: "Nếu như anh thật sự không được, vậy thì tôi cũng không còn cách nào. Tôi bận rồi, cúp máy trước đây”