Lên Nhầm Xe Hoa Cưới Chồng Như Ý

Chương 246: Thế nào luyện thành một chàng trai thẳng sắt thép




"Đừng vội cúp máy...."
Đã cúp máy rồi.
Vạn Nhất: "..."
Lâu Doanh gấp gáp hỏi: "Làm sao đây?"
Vạn Nhất cười gượng: "Xa Thành Nghị, anh ta nói là kêu tôi tự tìm cách, nếu quả thực không được thì tôi làm thuốc giải cho cô."
Mặc dù đây không phải là câu nói gốc, nhưng ý tứ thì chắc chắn là ý tứ đó.
Lâu Doanh bốc hỏa: "Vạn Nhất chết tiệt, tôi mà biết anh có ý đồ với bà đây thì tôi đã phế ba cái chân của anh rồi."
Lâu Doanh không nói nhiều lời, trực tiếp ra tay.
Vạn Nhất vừa trốn tránh vừa giải thích: "Quân tử động khẩu không động thủ, là do cô hỏi tôi mà. Tôi chỉ truyền đạt ý của Xa Thành Nghị lại cho cô thôi, tôi không có ý đồ gì với cô cả, bà chằn lửa như cô có dâng tới cửa tôi cũng không cần.
Vạn Nhất cảm thấy mình bị Xa Thành Nghị gài rồi.
"Anh thử nói lại câu đó lần nữa xem."
Lửa giận của Lâu Doanh càng cao hơn, cô nắm chặt lấy áo của Vạn Nhất, Vạn Nhất chỉ phòng thủ chứ không đánh lại.
Anh ta cũng không đánh lại được, vì không phải là đối thủ.
Hai người dằn qua kéo lại, bần bật một tiếng, cúc áo của Vạn Nhất đã bị xé ra.
Tiếng động này đặc biệt rõ ràng.
Ngực của Vạn Nhất chợt lạnh.
Lại rèn rẹt một tiếng, một bên tay áo cũng bị Lâu doanh xé rách, một cánh tay của Vạn Nhất lộ ra ngoài, quần áo trước ngược đã thành giẻ lau.
Ánh mắt của Lâu Doanh dừng lại trước ngực của Vạn Nhất, không có cơ bắp, như là gà luộc vậy. Làn da này còn mềm mại hơn cả con gái.
Vạn Nhất giống như một cô em gái che chắn lấy vòng ngực của chính mình, bảo vệ trong trắng hơn ba mươi năm của anh ta: "Coi như là cô bị chuốc thuốc cũng đừng có lợi dụng cơ hội lợi dụng tiện ích của tôi. Tôi nói rõ ràng rồi đó, tôi thà chết không phục tùng."
Lâu Doanh: "..."
Cô ta cảm thấy hàm răng của mình đang đau buốt.
Nếu như có Xa Thành Nghị ở đây, thật hận muốn đội quần. Thịt dâng tới miệng rồi còn cự tuyệt, mặt mũi của đàn ông mất cả rồi.
"Bà đây cũng không có hứng thú gì với anh, đừng có làm như bà đây cợt nhả với anh." Lâu Doanh nói với vẻ khinh bỉ: "Bà đây thích đàn ông cơ bắp dũng mãnh, cái loại gà luộc như anh không phải gu của tôi. Yếu ớt mỏng manh, một đầu ngón tay của tôi cũng có thể đánh ngã được anh.
Vạn Nhất thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy an toàn trong chốc lát rồi:"Vậy thì được, vậy thì được."
Lâu Doanh bị cái phản ứng như kiểu sống sót sau tai nạn của Vạn Nhất làm cho tức chết:"Vạn Nhất, rốt cuộc anh có phải là đàn ông không hả? Tốt xấu gì thì bà đây cũng là mỹ nữ ngực nở eo thon, trai chưa vợ gái chưa chồng, bà đây lại bị chuốc thuốc rồi, anh cũng không có chút suy nghĩ bất chính nào sao?"
Như vậy quá là đả kích người ta rồi.
Mỹ nữ cũng cần thể diện mà.
Trước tình cảnh này, chẳng phải là phụ nữ sợ bị đàn ông chiếm tiện ích sao? Cô còn không sợ, ngược lại một người đàn ông cao to như Vạn Nhất lại làm ra cái bộ dạng như là bị ăn thịt vậy, nói xem có tức chết người ta không chứ?
Vạn Nhất nói với vẻ rất nghiêm túc: "Ông đây không phải là hạng người dễ dãi đâu."
Lâu Doanh thiếu chút nữa lại phát hỏa rồi, giơ tay muốn đánh, giơ lên được phân nửa rồi lại thu trở về.
"Đi."
Lâu Doanh đi trước, bởi vì bực tức, tâm tình kích động cho nên công hiệu của thuốc càng bộc phát mạnh hơn.
Vạn Nhất hỏi: "Đi đâu?"
Lâu Doanh nghiến răng: "Đi bệnh viện."
Cô thật sự không muốn nói thêm bất cứ từ nào với Vạn Nhất nữa.
"Cô không sợ mất mặt à?"
"Bà đây sợ lát nữa không nhịn được sẽ ăn anh."
"Vậy thì mau đến bệnh viện đi, tôi đi lái xe đến." Vạn Nhất đi nhanh còn hơn thứ gì nữa.
Lâu Doanh: "..."
Huyệt thái dương cũng bắt đầu đau.
Đến bệnh viện rồi.
Một tiếng đồng hồ sau khi Lâu Doanh điều trị cuối cùng cũng hồi phục lại như bình thường.
Y tá nhiệt tình thấp giọng hỏi Lâu Doanh: "Có cần báo cảnh sát giúp cô không?"
Lâu Doanh uống phải thuốc làm gia tăng "tình cảm" của nam nữ, lại cộng thêm bị một người đàn ông chở đến, y tá liền mặc định Vạn Nhất là trai đểu, còn Lâu Doanh là cô gái bị hại.
Nghe nói vậy, Lâu Doanh nhướng mắt lên, mép môi hé lộ ra nụ cười xấu xa, liếc nhìn Vạn Nhất, sau đó kéo lấy y tá với vẻ oan ức, gật đầu lia lịa: "Cần, rất cần. Làm phiền chị gái xinh đẹp báo cảnh sát giúp tôi, tôi muốn kiện tên đểu kia."
Vạn Nhất ngồi trên ghế nghe thấy liền dở khóc dở cười: "Cô Lâu à, qua cầu rút ván cũng nhanh lẹ quá đó. Rốt cuộc ai mới là người đểu đây, cô thì lành lặn không có tổn hại gì, còn quần áo của tôi đã bị cô xé thành ra như vậy rồi, nhìn thế nào thì người bị hại cũng là tôi cả."
Y tá nhìn nhìn Vạn Nhất, có vẻ như... người đàn ông này quả thực trông càng giống nạn nhân hơn."
"Không biết xấu hổ." Lâu Doanh trừng mắt nhìn anh ta: "Là do anh bỏ thuốc, đó là sự thật."
Vạn Nhất: "Rượu là do cô muốn uống mà."
Lâu Doanh: "Là rượu của anh."
Vạn Nhất: " Nhưng tôi không cho cô uống."
Lâu Doanh: " Chính là anh mời tôi uống rượu."
Vạn Nhất: "Vậy thì cứ báo cảnh sát đi."
"Báo cảnh sát thì báo cảnh sát."
Nửa tiếng đồng hồ sau, Lâu Doanh bị tạm giam với tội vu khống phỉ báng, quấy rối tình dục con trai nhà lành.
Vạn Nhất đứng bên ngoài song sắt, cười phong độ: "Cô Lâu à, là do cô đòi báo cảnh sát đó nha, tạm giam bảy mươi hai tiếng đồng hồ, ngủ một giấc là qua thôi."
Lâu Doanh bên trong song sắt tức đến nỗi đau tận tâm can.
Vạn Nhất chắc chắn là khắc tinh của cô.
Lâu Doanh giơ nanh múa vuốt: "Vạn Nhất chết tiệt, anh chờ đó đi."
"Tôi ứng hầu mọi lúc."
Nói xong, Vạn Nhất chắp tay về phía sau, bỏ đi với vẻ tiêu sái.
Vạn Nhất và Lâu Doanh vì một bàn rượu lại kết đôi với nhau, còn đưa người ta vào trại tạm giam. Lúc chuyện này truyền đến tay Xa Thành Nghị, anh ta còn đang uống nước câu kỷ. Hơn ba mươi năm giữ gìn hình tượng cũng không thể giúp anh ta nhịn được, trực tiếp phun một ngụm câu kỷ ra ngoài.
Xa Thành Nghị trầm ngâm một lúc lâu sau mới giơ ngón tay cái ra hiệu với Vạn Nhất: "Anh được thật đó."
Lúc Lục Cận Phong biết được cũng nhất thời cạn lời, không biết phải nên nói gì.
Chỉ có một chỉ. Tuyệt!
Đương nhiên là Lâu Doanh không phải bị tạm giam bảy mươi hai tiếng vì Tô Yên đã đến bảo lãnh.
Lúc biết được nguồn cơn mọi chuyện, Tô Yên suy cho cùng cũng phát hiện bản thân không tìm được từ gì để hình dung Vạn Nhất nữa.
Quả thật là một trai thẳng sắt thép.
Tô Yên bất chợt hỏi một câu: "Vạn Nhất có bất lực không vậy?"
Nếu như có được một nửa tình trường của Lục Cận Phong thì cũng không đến nổi độc thân đến nay.
Loại trai thẳng như vậy, anh ta không độc thân thì ai độc thân nữa chứ?
Suốt cả chặn đường về Lâu Doanh cứ mắng nhiếc không thôi, lôi cả mười tám đời tổ tông của Vạn Nhất ra mà chửi.
Nếu như Tô Yên không cản lại thì cô ta nhất định sẽ đi tìm Vạn Nhất đánh một trận.
Sau khi trở về khách sạn, Bạch Phi Phi cũng biết rồi, Lâu Doanh cảm thấy vô cùng mất mặt, xoay mặt sang một bên không nói một lời.
Bạch Phi Phi hỏi: "Vạn Nhất đó bị bất lực không vậy?"
Tô Yên cùng Bạch Phi Phi đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng tìm được tri âm rồi.
Lâu Doanh đột nhiên xoay mặt lại, thành thật phân tích: "Tôi cảm thấy có khả năng, một người đẹp như tôi đứng trước mặt anh ta, ngay cả một chút phản ứng cũng không có, chắc chắn là anh ta bất lực rồi, sợ bị tôi vạch trần, cho nên mới vu khống tôi, tống tôi vào trại tạm giam để che đậy sự thật anh ta bị bất lực."
Lâu Doanh cảm thấy quá có lý, vỗ vào chân một cái rồi cười: "Ha ha, cuối cùng cũng bị tôi tìm ra điểm yếu của anh ta rồi. Hừ, cho rằng giấu thì tôi không phát hiện ra được à. Nể tình anh đáng thương như vậy, lần này bà đây không so đo với anh. Phi Phi, tôi biết phải đối phó Vạn Nhất thế nào rồi. Mỹ nhân kế, tôi thật quá là thông minh."
Bạch Phi Phi: "..."
Tô Yên: "..."
Suy nghĩ bất thường gì đây?
Lúc mọi người đều đang xem thường Vạn Nhất là một trực nam sắt thép thì anh ta chỉ nói lời thật lòng trước mặt một người.
Người đó chính là Hạ Phi.
Hạ Phi hỏi: "Ngài Vạn à, có phải chú thật sự bị bất lực không hả?"
Vạn Nhất tán nhẹ vào đầu Hạ Phi một cái: "Ranh con thì biết gì chứ. Sự trong trắng rất quan trọng với một cô gái, nếu như không có ý định cho đối phương mặc áo cưới thì đừng có đụng vào."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.