Hai người Lâu Doanh và Bạch Phi Minh tự mình ngồi xuống đợi, Ngô Đức tự mình rót hai chén trà.
Vẻ ngoài của Lâu Doanh và Bạch Phi Minh đều trở thành tâm điểm ở bất cứ chỗ nào.
Da trắng, mặt xinh, khí chất hơn người, một người thì đồ đỏ như ánh mặt trời chói lóa, một lại diện đồ trắng như sen tuyết thuần khiết ngây thơ.
Hai người cùng ngồi một chỗ vô cùng thu hút ánh mắt.
Đêm đã về khuya, các quán ăn lại mở trong thôn cách xa thành phố một chút, nhân viên thì hỗn tạp, hai người đẹp xuất hiện, đủ để dẫn ra không ít những thứ ẩn sâu trong nhân cách.
Đôi mắt của Ngô Đức thỉnh thoảng lại liếc nhìn hai người, dù là ai trong cả hai thì cũng đều là người đẹp, đều có thể khơi dậy khát vọng chinh phục của đàn ông.
Lâu Doanh bắt chéo chân, đôi chân thon mượt mà xinh đẹp vô cùng, cô ta chống cằm tán gẫu với Bạch Phi Minh: “Ông chủ đó đang nhìn cậu kìa, nhìn đến muốn rớt luôn tròng mắt ra ngoài luôn rồi.”
Bạch Phi Minh: “Không phải ông ta đang nhìn cậu à?”
“Một ông gì, giả nhã nhặn không phải gu của bà đây.” Lâu Doanh vừa nói vừa tươi cười vẫy tay với Ngô Đức.
Bạch Phi Minh: “…”
“Cậu không để vào mắt còn chào?”
“Dù sao cũng nhàm chán, chọc chơi chút.”
“Cậu đây là phạm tội quyến rũ người khác.”
“Ăn nói linh tinh.” Lâu Doanh nghiêm trang nói: “Mình đây rõ ràng là trừ hại cho dân, loại đàn ông giống cặn bã thế này mình thấy một tên diệt một tên.”
Bạch Phi Minh còn không hiểu cái đức hạnh này của Lâu Doanh chắc?
Trong lòng cô ta thầm mặc niệm cho ông chủ lớn kia ba.
Lâu Doanh chính là yêu tinh, đã vậy còn là yêu tinh chuyên đi quyến rũ người khác, cô ta móc tay về phía Ngô Đức, Ngô Đức đang đứng núi này trông núi nọ, đẩy kính trên sống mũi, hăng hái đi tới: “Hai người đẹp, còn cần gì nữa sao?”
“Ông chủ, hết trà mất rồi, có thể rót giùm tôi một chén không?” Lâu Doanh nháy mắt và đưa tách trà cho ông chủ.
Đôi tay trắng nõn thon dài của Lâu Doanh mềm mại tựa như không xương chỉ vừa vặn tay Ngô Đức không có gì, nhìn đôi tay của Lâu Doanh như bị mê hoặc, không khỏi dùng hai tay nhấc chén trà lên, muốn nhân cơ hội chiếm hời.
Lâu Doanh có thể để người ta đạt được dễ dàng đến vậy sao?
Tay thả nhẹ cái, chén trà rơi xuống, Ngô Đức vội đón lấy chén trà, Lâu Doanh cũng bất động thanh sắc thu tay về, cười quyến rũ: “Cảm ơn ông chủ, ông chủ tốt thật đấy.”
“Nên mà, nên mà.” Ngô Đức bị nụ cười của Lâu Doanh làm cho mê mẩn.
Bạch Phi Minh bình tĩnh tự nhiên uống trà, tựa nhưng một ngọn núi băng di động, khẽ dựa gần, là lập tức cảm thấy có cơn lạnh đánh úp đến, còn Lâu Doanh lại nhiệt tình càng được người ta yêu thích hơn.
Ngô Đức cầm chén trà lên rót, lắc ấm trà, nói với Lâu Doanh: “Hết nước rồi, để tôi ra phòng sau pha trà mới cho cô.”
Lâu Doanh cười đến mức sáng lạn: “Vậy cảm ơn ông chủ nhé.”
Ngô Đức vào trong rồi Bạch Phi Minh mới nói: “Ông ta chắc chắn sẽ đông tay vào trà.”
“Cho nên mình mới nói ông ta là một tên đàn ông cặn bã, chút mê hoặc ấy mà đã không nhịn được rồi.”
Bạch Phi Minh đầu đầy vạch đen: “Không phải ai cũng như Vạn Nhất, có người đẹp trước mắt mà ngồi yên không làm loạn.”
Hơn nữa, dáng vẻ của Lâu Doanh như vậy ai mà nhịn cho nổi sự hấp dẫn này.
“Đừng nhắc tên Vạn Nhất chết tiệt kia với mình nữa, anh ta còn dám xuất hiện nữa thì bà đây cho anh ta đẹp mặt.” Lâu Doanh nhớ đến một chuyện: “Phải rồi, hôm nay là mùng mấy rồi?”
“Mùng hai, sao hả?”
“Nghe chị mình nói, mùng tám tên Vạn Nhất chết tiệt đó chắc chắn sẽ xuất hiện, còn mấy hôm nữa, bà đây đợi lột xác anh ta.”
Bạch Phi Minh nhấp một ngụm trà, thuận miệng nói câu: “Nếu cậu có thể nhiệt tình với Vạn Nhất như với ông chủ đó thì đảm bảo Vạn Nhất cũng núp dưới váy của cậu thôi.”
“Lần trước mình làm vậy rồi mà anh ta cũng có phản ứng đâu, tớ đoán chắc anh ta không được.”
“Lúc đó là cậu không tỉnh táo cũng không phải là anh ta không tỉnh táo…” Bạch Phi Minh nhìn thấy ánh mắt đầy toan tính của Lâu Doanh, nhất thời ý thức được mình nói sai rồi, vội chuyển chủ đề: “Trà này cũng được lắm.”
“Mình cũng cảm thấy ý của cậu đực lắm, lần sau tớ chỉnh lại liều lượng của tên Vạn Nhất chết tiệt đó một chút, này gọi là có qua có lại, haha.” Lâu Doanh tựa hồ nhìn thấy được cảnh Vạn Nhất gặp xúi quẩy cười ra tiếng.
Bạch Phi Minh đặt chén trà xuống: "Lâu Doanh, cậu có phát hiện giờ cậu càng ngày càng giống chị cậu không?”
“Giống chỗ này?”
“Càng ngày càng… nhỏ mọn.”
Lâu Doanh gật gật đầu, nói: “Mấy ngày nay mình đã nghĩ rất kỹ, sao chị mình có thể trị Lục Cận Phong thành ngoan ngoãn nghe lời đến vậy, đó là bởi vì trò quỷ của chị mình nhiều, có đôi khi không nhất định phải dựa vào nắm đấm mà phải dựa vào đầu óc.”
Bạch Phi Minh đã rất ngạc nhiên trước sự hiểu biết sâu rộng về bản thân của Lâu Doanh, sau đó vô thức nói: “Cậu có đầu óc à?”
Lâu Doanh“…”
“Mình không có đầu óc vậy cái trên cổ này là cái gì?”
Bạch Phi Minh lạnh băng: “Sorry, mình nói sai rồi, cậu có đầu óc, chỉ là bình thường không dùng đến.”
Không phải ý là chỉ để trưng thôi sao?
Nhưng Bạch Phi Minh không hề có ý đó, cô ta chỉ là nói lời thật mà thôi.
“Phi Minh, càng ngày cậu càng xấu xa rồi.”
Bạch Phi Minh hiếm khi nở nụ cười: “Gần mực thì đen.”
Lâu Doanh im lặng quay đầu đi.
Lúc này Ngô Đức đã mang một ấm trà đến.
“Hai người đẹp, đây là trà mới trong quán, tôi mời hai cô thử hương vị, miễn phí, giúp tôi thử chút, uống ngon hay không, ngon thì tôi sẽ nhập về thêm.”
Bạch Phi Minh: “Tôi không thích uống trà.”
Miệng thì nói vậy nhưng trà trong tay Bạch Phi Minh đã uống sắp hết rồi.
Lâu Doanh cười nói: “Tôi khát, tôi uống.”
Mục tiêu của Ngô Đức là Lâu Doanh, cũng không quan tâm Bạch Phi Minh uống hay không, chỉ cần một người ngã xuống thì người còn lại cũng dễ xử lý rồi.
Ngô Đức rót cho Lâu Doanh, Lâu Doanh thử nhiệt độ: “Hơi nóng, để nguội trước đã, ông chủ, ông đi giục nhà bếp đi, món của bọn tôi đã xong chưa?”
“Được.” Ngô Đức đặt ấm trà xuống: “Tôi đi xem thử.”
Ngô Đức Nhiệt tình không ngừng nở nụ cười, người vừa rời đi, bên ngoài quán ăn lập tức có một chiếc xe khác đi tới.
Quả là chỗ nào cũng gặp được người quen.
Hai người bước từ trên xe xuống là Vạn Nhất cùng Hạ Huy.
Cả hai cũng đang tìm kiếm cố vấn tài chính mà Tần Chấn Lâm đã thuê trước đó, họ lần theo manh mối rồi tìm đến đây.
Lục Cận Phong đã hạ lệnh nội trong ba ngày phải tìm được, Hạ Huy dùng tư cách riêng nhờ Vạn Nhất giúp đỡ, gọi Vận Nhất trở về.
Lúc Lâu Doanh nhìn thấy Vạn Nhất thì giống như mèo nhìn thấy chuột, vui mừng không thôi, chỉ còn thiếu xoa tay đi lên đánh người.
Bạch Phi Minh vội nói: “Chị cậu còn đang đợi ăn khuya đấy.”
Mỗi lần Lâu Doanh đụng phải Vạn Nhất thì chắc chắn là bị chọc cho tức xì khói rời đi, rõ ràng là bàn về võ lực thì Vạn Nhất không bằng Lâu Doanh, thế nhưng lần nào người ăn hành cũng là Lâu Doanh.
“Không vội.” Tròng mắt Lâu Doanh đảo một vòng, tính kế trong lòng, ánh mắt thoáng thấy tách trà mới mang lên: “Đây quả là trời cũng giúp mình, cơ hội tốt như vậy sao có thể bỏ uổng được chứ.”
Vừa dứt lời, Vạn Nhất cùng Hạ Huy bước vào, mãi sau khi Vạn Nhất bước vào, anh ta mới nhận ra Lâu Doanh cũng đang ở trong.
Thật sự là oan gia ngõ hẹp.
Mà ngay cả Hạ Huy cũng vô ý thức nhìn Vạn Nhất, chuyện trước đó của hai người này, thực là làm loạn đến chó sủa gà bay, nào không biết cho được.
Hạ Huy nói: “Hay là chúng ta để hôm khác lại đến?”
"Đang có ý đó."
Vạn Nhất muốn chuồn, Lâu Doanh đã đứng dậy, nhiệt tình nói: “Anh Vạn, vào ngồi đi, các anh cũng đến ăn đêm à, vừa hay cùng ăn đi.”
Lâu Doanh nào cho Vạn Nhất cơ hội để chuồn đi, trực tiếp tiến lên kéo anh ta vào, ấn xuống ghế đẩu, cười nói: “Tôi cũng chẳng phải là cọp, anh xem anh trốn tôi gì chứ, cho dù có không được cũng đừng tự ti, tôi không xem thường anh đâu.”
Vạn Nhất: "..."
Cô Lâu, gọng điệu của cô tràn đầy khinh bỉ kìa.
Trong lòng Vạn Nhất thầm nói, cô còn đáng sợ hơn cọp cái.
Nhưng ngoài mặt Vạn Dương tuyệt đối không dám nói như vậy: “Chúng tôi chỉ là qua đường, vừa rồi không thấy cô, không phải là trốn cô.”
“Tốt nhất là vậy.” Lâu Doanh cười như ẩn đao: “Các anh khát rồi chứ gì, đây là trà ông chủ mới hãm, uống một chén đi, nào, tôi tự mình rót cho anh, uống chén này ân oán của chúng ta coi như bỏ.”
Vạn Nhất kinh ngạc: “Cô trở nên tốt bụng rộng lượng như vậy từ khi nào?”
Lâu Doanh thầm nghiến răng ken két, mặt ngoài lại nhiệt tình như lửa: “Tôi luôn tốt bụng rộng lượng như vậy, nào, uống đi, nếu anh không uống nghĩa là không đồng ý hòa giải với tôi.”