Chuyện này thật sự khiến người khác không lường trước được.
Sở Hướng Nam hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào, chuyện này thật sự là vô cùng nhục nhã.
Trong hôn lễ của bản thân mà lại bị rách quần.
Chuyện này chắc chắn có thể lên hot search, hơn nữa còn là vết nhơ trong cả cuộc đời anh ta.
Sở Hướng Nam mau chóng đứng dậy, kẹp chặt quần lại, hai tay che lỗ thủng trên quần.
Người chủ trì đã dẫn dắt nhiều hôn lễ như vậy, nhưng chưa từng gặp phải chuyện thế này, trong một lúc, anh ta cũng không biết nên nói gì.
Nghe thấy khách khứa phía dưới sân khấu cười phá lên, Vạn Linh San cũng cảm thấy rất mất mặt, gương mặt đỏ bừng như màu gan heo.
Tô Yên ở dưới sân khấu không nhịn được, ôm bụng cười lớn, nhìn thấy bạn trai cũ gặp họa, trong lòng cô đương nhiên là sảng khoái rồi.
Hạ Vũ Mặc hỏi: “Mẹ, rất vui sao?”
“Vui.” Nước mắt Tô Yên cũng sắp chảy ra rồi.
Đôi mắt nhỏ bé của Hạ Vũ Mặc có chút xấu xa: “Mẹ, con còn có thể khiến mẹ vui hơn nữa.”
“Con có ý gì?” Tô Yên nhất thời chưa phản ứng kịp.
Trên sân khấu lại xảy ra chuyện khác.
Vạn Linh San vừa đi về phía Sở Hướng Nam, dây kéo váy cưới đột nhiên đứt ra, dưới sự ngạc nhiên của mọi người, váy cưới tuột xuống, trên cơ thể của Vạn Linh San bỗng chốc chỉ còn lại bộ đồ lót bên trong.
“A”!
Vạn Linh San hét lên một tiếng, hoảng loạn đi nhặt váy cưới.
Sở Hướng Nam cũng đi đến giúp đỡ nhặt, nhưng vừa bước chân ra, rẹt một tiếng, đũng quần càng rách dữ dội hơn, mà anh ta lại không cẩn thận đạp vào gấu váy cưới, Vạn Linh San đang nhấc váy cưới hoảng loạn muốn rời khỏi sân khấu, vừa bước ra một bước thì đã bị vấp ngã, cú ngã này vừa hay ngã ngay bên cạnh Sở Hướng Nam.
Hiện trường hôn lễ hỗn loạn rồi.
Hôn lễ nhận được nhiều sự chú ý này đã mời không ít phương tiện truyền thông đến chụp hình, máy chụp hình không ngừng được ấn màn trập, vang lên tiếng lách tách lách tách.
Vẻ mặt hoang mang hoảng loạn của Sở Hướng Nam và Vạn Linh San đều có thể trở thành meme rồi.
Hai vợ chồng Vạn Thị che mặt, hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào.
Nhà họ Sở cũng chẳng tốt hơn bao nhiêu, ai ai cũng không có sắc mặt tốt, một hôn lễ đang đàng hoàng tự nhiên lại trở thành trò cười.
Cuối cùng vẫn là phù dâu và phù rể mau chóng đưa Sở Hướng Nam và Vạn Linh San vào phòng thay đồ trước.
Lúc này Tô Yên mới phản ứng kịp, cô nhìn Hạ Phi và Hạ Vũ Mặc, đè thấp giọng hỏi: “Có phải là do hai anh em các con giở trò không?”
Nếu không thì sao lại trùng hợp đến mức quần áo của cả hai người đều bị hỏng chứ.
Hạ Vũ Mặc hừ hừ nói: “Lúc nãy mẹ rơi vào nguy hiểm đều là tại chú xấu xa đó, lần trước dì xấu xa đó cũng nói năng lỗ mãng với mẹ, con là thay mẹ dạy dỗ họ một trận thôi.”
Hạ Phi nói: “Con canh chừng, em trai ra tay.”
Hai anh em cũng thật là phối hợp ăn ý.
Tô Yên: “…”
Lục Cận Phong: “…”
Hạ Vũ Mặc đột nhiên ngoan như cục cưng, xấu hổ nói: “Mẹ, mẹ sẽ không giận Tiểu Vũ chứ.”
Lục Cận Phong ôm Hạ Vũ Mặc lên đùi mình: “Con trai, con làm tốt lắm.”
Nếu không phải là vì tuổi tác không cho phép anh làm ra những trò đùa như trẻ nhỏ, anh cũng sẽ làm như vậy.
Đột nhiên Lục Cận Phong cảm khái, thế giới của người trưởng thành thật là không dễ dàng, phải học cách kiềm chế cảm xúc, suy xét đến cái lợi và cái hại.
Tô Yên liếc Lục Cận Phong một cái: “Làm gì có ai dạy con như anh.”
Tô Yên kéo Hạ Phi đến bên cạnh mình: “Con trai, sau này mấy việc như canh chừng con có thể giao cho cha con làm, con là niềm hy vọng của mẹ, mẹ hy vọng con có thể trở thành một người đàn ông lịch sự ga-lăng, đừng học theo mấy trò lưu manh của cha và em trai con.”
Tô Yên đã được lĩnh giáo qua mấy trò nghịch ngợm của Hạ Vũ Mặc rồi, không dễ gì Hạ Phi mới đang phát triển theo hướng lịch sự, cô không thể để cậu bị dạy hư được.
Hạ Phi gật đầu: “Mẹ, con biết rồi.”
Hạ Vũ Mặc giảo mồm, đó là sự bướng bỉnh cuối cùng của cậu rồi.
Tô Yên nhìn qua một cái, Hạ Vũ Mặc lập tức vùi vào lòng Lục Cận Phong: “Cha, sau này con phải bám lấy cha rồi.”
Lục Cận Phong khẽ ho một tiếng: “Tiểu Vũ à, con phải nhìn cho rõ địa vị của cha con trong nhà chúng ta.”
Bám vào cha cũng vô dụng.
Địa vị của anh là đếm ngược từ dưới lên.
Tô Yên “dạy” con trai lớn xong, bắt đầu “dạy” con trai nhỏ: “Có để lại sơ hở không?”
Tô Yên cảm thấy thói quen thích đùa giỡn người khác của Hạ Vũ Mặc vẫn phải kiềm chế một chút.
“Tuyệt đối không có.” Hạ Vũ Mặc đắc ý nói: “Con đã bảo anh dụ mọi người đi ra ngoài hết rồi, không có ai nhìn thấy cả, mẹ, mẹ yên tâm đi.”
“Vậy còn tạm được.” Tô Yên nói: “Lần sau có làm chuyện thế này nữa thì dẫn mẹ theo, chuyện vui thế nào sao có thể không dẫn theo mẹ chứ.”
Lục Cận Phong và Hạ Vũ Mặc suýt nữa đã rớt cằm xuống.
An Hinh ngồi ở đằng sau không nghe nổi nữa, có ai mà chọc vào nhà này thì thật sự phải tự mình cầu phúc rồi.
Cô ấy còn tưởng rằng Tô Yên sẽ thật sự dạy dỗ hai đứa nhỏ, thế mà nói cả nửa ngày trời là vì không đưa cô theo cùng.
Hạ Vũ Mặc lập tức đổi phe, nhào vào lòng Tô Yên: “Mẹ, lần sau con nhất định sẽ dẫn mẹ theo, đợi em gái ra đời rồi, con sẽ dẫn theo em gái, dốc lòng làm những đứa quỷ nhỏ.”
Đây là muốn đưa cả nhà đi lên “đỉnh cao cuộc sống” sao?
Lục Cận Phong rùng mình, vội nói: “Con trai, con đừng hại đời em gái, cha chỉ muốn bồi dưỡng em gái con thành một cô gái có tài, có tri thức hiểu lễ nghĩa, làm một thục nữ, xinh đẹp, nhã nhặn như công chúa.”
Tô Yên cũng nói: “Tiểu Vũ, con vẫn là tiếp tục làm hại anh con đi.”
Hạ Phi: “…”
Không phải vừa nói cậu mới là hy vọng của mẹ sao.
Hạ Vũ Mặc: “…”
Nói cả nửa ngày, cha và mẹ chẳng có yêu cầu gì với cậu.
Thực ra yêu cầu lớn nhất của cha mẹ đối với con cái chính là khỏe mạnh và vui vẻ.
Hôn lễ tạm dừng nửa tiếng, vợ chồng Vạn Thị bảo mọi người ăn đồ ăn trước.
Tô Yên cũng đói rồi, thấy mọi người đã bắt đầu nhấc đũa lên, cô cũng không khách sáo mà bắt đầu ăn.
Đang ăn thì Lâu Doanh đến.
Tinh thần Lâu Doanh thoải mái, ngồi xuống giành lấy một cái đùi gà trước: “Món này không tệ.”
Tâm trạng Lâu Doanh rất tốt.
Tô Yên tò mò hỏi: “Thắng được một ván rồi à?”
Lâu Doanh liếc về cửa ra vào một cái: “Hả giận.”
Vạn Nhất cúi đầu đi vào, anh ta cũng ngồi xuống cùng một bàn, vẫn luôn cúi đầu.
Lục Cận Phong nhìn mặt Vạn Nhất: “Cậu cứ cúi đầu làm gì vậy, trên mặt có gì sao?”
Vạn Nhất che che đậy đậy, Hạ Vũ Mặc ngồi xổm xuống nhìn, hét to lên: “Cha nuôi, mắt cha sao vậy?”
Không che được nữa, Vạn Nhất đành ngẩng đầu, mắt trái đã biến thành mắt gấu trúc. Tô Yên không nhịn được mà bật cười, cô lại nhìn Lâu Doanh, đột nhiên hiểu ra: “Em ra tay có phải là hơi nặng quá rồi không?”
Đây thật sự chỉ là ngoài ý muốn.
Lâu Doanh gây sự với Vạn Nhất nhiều lần như vậy, chưa lần nào thành công, lúc nãy cô ấy tức quá nên mới giơ nắm đấm lên, thế mà Vạn Nhất lại không né, không phải do cô ấy kịp thời thu lại chút sức lực, mắt anh ta không chỉ biến thành mắt gấu trúc đâu, có khi mù luôn cũng nên.
Vạn Nhất sờ sờ mắt mình, có hơi sưng, tầm nhìn cũng hơi mờ.
“Lần này xem như không ai nợ ai nữa, sau này cô còn gây sự với tôi nữa thì tôi sẽ không nhường cô đâu.”
Lâu Doanh cắn một miếng đùi gà: “Ai cần anh nhường chứ, không phục phải không, hay là để tôi giúp anh có đủ một đôi mắt gấu trúc cho cân xứng nhé?”
Vạn Nhất vội vàng che con mắt bên kia lại: “Cô xem cô đi, con gái con lứa sao mà thô lỗ như vậy chứ, không có chút dáng vẻ của con gái gì cả, đáng đời cô không gả đi được.”
Bỏ qua vẻ ngoài của Lâu Doanh, thì cô ấy không hề có điểm nào phù hợp với khiếu thẩm mỹ của Vạn Nhất cả.
Anh ta thích một cô gái yếu đuối, mỏng manh như nước, lại hiểu lòng người.
Còn Lâu Doanh thì hoàn toàn ngược lại, quá cứng rắn, không hề giống một cô gái, cả người giống như có gai, lại còn là một thùng thuốc nổ, đốt một cái là cháy ngay, là loại là Vạn Nhất không thích nhất.
Không hề có chút nữ tính, không biết làm nũng như những cô gái khác.
Lâu Doanh biết đánh đánh giết giết, khi đau, khi bị thương cũng sẽ không khóc, trên người còn có sự kiên cường bất khuất.
Kiểu phụ nữ như vậy, thích hợp làm bạn bè cộng sự, nhưng làm vợ thì không được.