Lời của Vạn Nhất lại chọc cho Lâu Doanh nổi cơn thịnh nộ, cô ấy cắn răng nói: “Bà đây có gả đi được hay không liên quan gì đến anh, nhà anh ở bờ biển hay sao, quản rộng như vậy?”
Vạn Nhất xoa xoa mắt, dưới uy quyền của Lâu Doanh, anh ta cũng không dám nói gì nữa.
Mấy người Tô Yên ngồi ở bên cạnh cũng không dám lên tiếng, để tránh bị vạ lây.
Nửa tiếng đồng hồ sau.
Hôn lễ lại tiếp tục lần nữa.
Lần này không xảy ra tình huống gì nữa, nhưng mặt mũi thì cũng đã mất hết rồi.
Sau khi nghi thức hôn lễ kết thúc, Vạn Linh San trở vào với lý do cơ thể không được khoẻ, Sở Hướng Nam ở lại tiếp đón khách khứa.
Tô Yên tò mò hỏi Vạn Nhất: “Nhà họ Vạn các anh sao lại nhìn trúng Sở Hướng Nam làm con rể vậy.”
Nhân cách của Sở Hướng Nam, không cần cô phải nói, chắc hẳn nhà họ Vạn cũng hiểu rõ.
Vạn Nhất liếc nhìn Sở Hướng Nam đang đứng sau lưng hai vợ chồng Vạn Thị giả vờ hiếu thuận, nói: “Vạn Linh Van sống chết muốn gả, đâu còn cách nào khác, Sở Hướng Nam chẳng qua là mượn hào quang của nhà họ Vạn để đứng vững ở nhà họ Sở, mà nếu anh ta có chỗ đứng thì cũng là cục diện hai bên cùng thắng.”
Nhà họ Sở cũng là gia đình giàu có hàng đầu ở Đế Đô, từ trước đến giờ, các gia tộc giàu có liên hôn đều không chỉ vì tình cảm của con cái hai bên.
Lâu Doanh đột nhiên nói một câu: “Người càng có tiền thì càng giả tạo, giả vờ ra vẻ đạo mạo, bà đây xem thường nhất là kiểu liên hôn vì gia cảnh của đối phương.”
Vạn Nhất oán giận nói một câu: “À, cô Lâu cứ yên tâm, chuyện này sẽ không rơi lên người cô đâu, kiểu như cô cũng sẽ không có gia tộc giàu có nào đồng ý cưới về làm dâu đâu.”
“Bà đây mới không thèm.”
Vạn Nhất phong độ ngời ngời nở nụ cười: “Không ăn được nho thì chê nho chua, tôi hiểu mà.”
“Vạn Nhất chết tiệt, anh cố tình chứ gì.” Lâu Doanh xắn tay áo.
Vạn Nhất rất thích nhìn thấy dáng vẻ xù lông lên của Lâu Doanh, rất có cảm giác thành tựu.
Tô Yên vội nói: “Lâu Doanh, ăn đùi gà đi, ăn nhiều một chút, món canh này cũng không tệ này.”
Có cho người ta yên ổn ăn bữa cơm không vậy?
“Chị, nể mặt chị, em sẽ không so đo với người nào đó.” Lâu Doanh dập lửa, tiếp tục ăn đồ của mình.
Lâu Doanh ăn xong, Tô Yên cũng đã ăn đến lưng chừng, hai người trở về trước. Lục Cận Phong và mấy người bạn quen thân tiếp tục uống rượu. Còn Hạ Phi và Hạ Vũ Mặc được ông cụ Lục đưa về nhà cũ.
Khi trở về biệt thự Nam Sơn, Lâu Doanh hỏi: “Chị, có rượu không?”
Trong hôn lễ, Lâu Doanh không hề uống ngụm rượu nào, trở về nhà lại muốn uống, Tô Yên ngạc nhiên: “Tâm trạng em không tốt à?”
Lúc Tô Yên nói thì nhìn Bạch Phi Minh một cái, Bạch Phi Minh nhún vai, tỏ vẻ mình cũng không biết Lâu Doanh bị gì.
“Không, chỉ là muốn uống một chút thôi.” Lâu Doanh nói: “Anh rể nhất định là có cất giấu đồ quý, chị, lấy vài bình ra cho em thử đi.”
“Được, để chị đi lấy.” Tô Yên đương nhiên sẽ không keo kiệt.
Từ khi Lâu Doanh nói muốn rời đi, Tô Yên đã cảm thấy cô ấy không bình thường.
Trực giác mách bảo cô rằng, có lẽ Lâu Doanh biết chuyện gì đó, trên đời này không có bức tường nào không lọt gió cả.
Tô Yên lấy rượu ra, hỏi: “Có cần chị uống với em không?”
Lâu Doanh phất tay: “Thôi khỏi đi, chị đang mang thai, ngủ sớm chút đi, Phi Minh ở cùng em là được.”
Bạch Phi Minh cũng nói: “Tôi ở cùng cô ấy là được rồi.”
“Vậy được rồi, chị đi nghỉ trước đây.” Tô Yên trở về phòng mới nhớ cả ngày hôm nay chưa nhìn thấy Tô Duy.
Từ sau khi Tô Duy vô tội được phóng thích, thì dường như cậu ta đã trở thành một người khác, im lặng hơn rất nhiều.
Tô Yên gọi điện thoại, Tô Duy ở bên kia cũng hơi ngà ngà say: “Chị, em đang ở ngoài uống rượu với bạn, về trễ chút.”
Tô Duy nói xong thì cúp điện thoại, Tô Yên còn chưa kịp nói chữ nào.
Tô Yên lẩm bẩm: “Gần đây hai người này sao vậy, thật kì lạ.”
Sau khi Tô Yên tắm rửa xong, muốn đi xem Lâu Doanh một chút, khi đứng ở đầu cầu thang, đúng lúc nghe thấy Bạch Phi Minh nói: “Hay là cậu đi gặp một lần đi? Đại ca Lệ bảo người bên trong truyền tin ra rằng muốn gặp cậu với Tô Duy một lần.”
Lâu Doanh đã uống đến hơi say: “Không đi, tớ sợ tớ sẽ không kìm chế được mà ra tay, đến lúc đó phải mang tội danh giết cha ruột.”
Tim Tô Yên siết chặt lại, quả nhiên là Lâu Doanh đã biết rồi.
Lúc này, Tô Yên cũng không đắn đo việc Lâu Doanh biết từ khi nào nữa, chuyện của Lệ Quốc Minh đè nặng lên tim Lâu Doanh như một tảng đá, có lẽ đây mới là nguyên nhân thật sự cô ấy muốn rời đi.
Tô Yên không đi qua đó, Lâu Doanh không muốn để cô biết, vậy thì cô sẽ giả vờ không biết.
Đêm nay, cô cũng không biết Lâu Doanh uống bao nhiêu, chỉ biết là cô ấy uống đến sau nửa đêm mới ngủ. Lục Cận Phong và Tô Duy cùng nhau trở về, cả hai đều đã uống không ít, cả người đầy mùi rượu.
Tô Yên bịt mũi đẩy nhẹ Lục Cận Phong một cái: “Hôi chết đi được, mau đi tắm đi.”
“Đàn ông là phải có chút mùi mới gọi là nam tính, bà xã, cho anh ôm chút nào.”
Lục Cận Phong say rồi, làm nũng như một đứa trẻ, hai tay ôm lấy eo của Tô Yên: “Nào, để anh nghe xem con gái anh đang làm gì.”
“Trễ vậy rồi, con gái anh đã ngủ rồi.” Tô Yên dở khóc dở cười: “Mau đi tắm đi, nếu không thì thay quần áo ra, con gái anh sắp ngạt chết rồi.”
“Không tắm, không thay, anh cứ ôm em như vậy đấy, để con gái của chúng ta nhớ được hương vị của cha chúng nó.”
“Anh không sợ sau này con gái anh sẽ không gần gũi với anh sao.”
“Con gái anh, sau này chắc chắn sẽ thân thiết với anh.” Lục Cận Phong ôm Tô Yên cọ cọ, giây trước còn đang nói chuyện, giây sau đã ngủ mất rồi.
Tô Yên: “…”
Cô lay lay anh, nhưng vẫn không thể lay tỉnh anh.
Người say rượu rất nặng, cuối cùng Tô Yên vẫn phải tìm người làm giúp đỡ mới có thể đưa Lục Cận Phong lên giường.
Một nhà, ba con quỷ say rượu.
Ba người này, đây là lần đầu tiên thấy họ uống say.
Ngày hôm sau.
Mồng chín là ngày để Hạ Phi và Hạ Vũ Mặc vào gia phả, nhận tổ quy tông.
Dù tối hôm qua Lục Cận Phong say bí tỉ, nhưng sáng sớm anh đã dậy rồi.
Đã thông báo cho các chi khác của nhà họ Lục, hàng trăm người đều đã đến nhà thờ tổ, ông cụ Lục đã đưa Hạ Phi và Hạ Vũ Mặc qua đó trước rồi.
Trong làn hương khói, ba vái chín lạy, lễ nghi rườm tà, Tô Yên chỉ nghe thôi đã cảm thấy mệt muốn chết rồi.
Tô Yên và Lục Cận Phong mặc đồ trang trọng, lúc hai người đến nhà tờ tổ, gần như cả nhà họ Lục đã đến đông đủ, đến hai cha con Lục Thừa Mẫn và Lục Gia Hành cũng được mời đến.
Hai người họ đã bị đuổi đi, nhưng tên thì vẫn còn trong gia phả.
Hạ Phi và Hạ Vũ Mặc mặc tây trang, đeo cà vạt, vừa đẹp trai vừa đáng yêu, dễ thương chết người, người nhà họ Lục ai ai cũng khen khen là giống như Lục Cận Phong lúc nhỏ, quả thật là phiên bản thu nhỏ của Lục Cận Phong.
Với vẻ ngoài thế này đã có thể chặn miệng không ít người, cũng đỡ phải làm giám định cha con.
Trước đó ông cụ Lục đã cho người dạy Hạ Phi và Hạ Vũ Mặc quy trình lên gia phả.
Trong nhà thờ tổ trang nghiêm, vào giây phút nghi thức bắt đầu, trên mặt mọi người đều mang vẻ nghiêm túc.
Tô Yên là mẹ của hai đứa nhỏ, nhìn thấy Hạ Phi và Hạ Vũ Mặc quỳ trên đệm mềm, được người được tôn kính nhất nhà họ Lục ghi tên lên gia phả, vào giây phút đặt bút xuống, cô cảm thấy vui mừng, cũng cảm thấy vui cho hai đứa nhỏ.
Trôi dạt ở bên ngoài nhiều năm, cuối cùng cũng có thể nhận tổ quy tông rồi.
Con của cô sẽ không còn là con hoang không có cha nữa, cũng sẽ không còn bị kỳ thị nữa.
Hạ Phi, Hạ Vũ Mặc cũng sẽ được gọi là Lục Cảnh Phi, Lục Cảnh Mặc.
Tô Yên vẫn quen với cái tên Hạ Phi và Hạ Vũ Mặc hơn, nên hai cái tên này vẫn giữ lại, trở thành nhũ danh.
Nghi thức tiếp tục bước tiếp theo, điện thoại trong tay Tô Yên vang lên, là số điện thoại lạ, không có mã vùng, cô đi xa một chút rồi nghe máy: “Alo, ai vậy?”
“Tô Yên, cô hãy trân trọng những gì đang có, bởi vì không bao lâu nữa, cô sẽ mất đi tất cả.”