Vạn Nhất hồi thần lại mắt nhìn ra cửa thì Lâu Doanh đã mấy dạng rồi.
Anh ta vẫn còn một chút mơ màng.
Vạn Nhất nhìn trái nhìn phải nhìn Lục Cận Phong lại nhìn Tô Yên.
“Vừa rồi, tôi được tỏ tình à?”
Sống hơn ba mươi năm rồi đây là lần đầu tiên anh ta được con gái tỏ tình.
Nói chính xác ra thì đây giống như cách làm của nữ thổ phỉ, đây nào phải là tỏ tình mà là thông báo.
Lục Cận Phong cùng Tô Yên đồng loạt gật đầu, trăm miệng một lời: “Cậu/anh được tỏ tình rồi, chúng tôi đều nghe thấy cả.”
Hai vợ chồng hoàn toàn tâm đầu ý hợp.
Vạn Nhất lại nhìn Hạ Vũ, Hạ Huy: “Các cậu cũng nghe thấy cả chứ?”
Hai anh em cùng gật đầu.
Hạ Vũ nói: “Nghe thấy rồi, tôi đã nói mà, mấy năm nay cô Lâu này chỉ tìm mình anh gây rắc rối, chắc chắn là có ý đồ với anh.”
Hạ Huy phụ họa: “Tôi biết rồi, cô Lâu nhất định là dùng cách như vậy để thu hút sự chú ý của cậu, nói thế nào thì cô ấy cũng là con gái, chắc chắn là ngại mới dùng cách này.”
Hạ Vũ nói: “Anh Vạn, người ta là con gái cũng đã chủ động rồi, anh còn không mau thể hiện chút gì đi, hoa tươi quà cáp, mau tặng đi.”
“Lỡ rồi là thôn này không còn quán nữa đâu.”
Được hai người phân tích thế này, thật đúng là giống như... Có chuyện như vậy.
Tô Yên và Lục Cận Phong nhìn nhau, đây là hai tên đàn ông độc thân đang dạy một tên FA cả vạn năm khác tán gái thế nào sao?
Hình ảnh này nhìn thế nào cũng… có chút kỳ kỳ vậy?
Vạn Nhất đột nhiên nổi kiêu, ra vẻ chỉnh lại bộ quần áo bị Lâu Doanh làm nhăn nhúm, ho nhẹ rồi nói: “Người đàn ông có sức hút như tôi, cô ấy nhìn trúng tôi đó là cô ấy có mắt nhìn người.”
Vạn Nhất đây là điển hình cho ánh mặt trời rực rỡ đấy.
Vạn Nhất nhìn Tô Yên: “Chị dâu, chị thân với Mẫu Dọa Xoa, cô cảm thấy cô ấy là đang nói thật không?”
“Tôi đi chợp mắt một lát.” Tô Yên đi lên lầu.
Vạn Nhất nhìn Lục Cận Phong, Lục Cận Phong lại đuổi theo Tô Yên: “Vợ ơi, cho anh ngủ với.”
Vạn Nhất tự mình đưa ra kết luận, lầm bầm lầu bầu: “Xem ra là thật rồi, vậy thì phiền rồi, sau này càng cắt càng dứt rồi, tôi chưa từng nghĩ sẽ lấy Mẫu Dạ Xoa, chuyện này phải làm sao đây.”
Vừa nói, Vạn Nhất vừa đi ra ngoài.
Lâu Doanh nói một câu là Vạn Nhất mất ngủ mấy ngày, khó lắm mới ngủ được lại mơ thấy ác mộng, mơ thấy Lâu Doanh khiêng một thanh đao lớn ép anh ta cưới.
Đáng sợ chết đi được.
Lâu Doanh tỏ tình xong cũng vô thức thấy Vạn Nhất là trốn, về điểm này thì hai người lại rất ăn ý, có thể không gặp mặt nhau thì tuyệt đối sẽ không gặp.
Trốn trốn tránh tránh thế này có hôm Vạn Nhất đột nhiên phát hiện, anh ta đã không gặp Lâu Doanh lâu lắm rồi.
Anh ta không nhịn được hỏi Tô Yên đang tỉa hoa: “Chị dâu, Mẫu Dạ Xoa đâu? Sao mấy ngày rồi không thấy cô ấy?”
Tô Yên đầu cũng không ngẩng lên: “Không phải anh đã tránh cô ấy sao, giờ sao lại hỏi rồi?”
“Tiện mồm hỏi thử thôi.” Vạn Nhất cười mỉa nói: “Chị dâu, cô tỉa hoa đẹp thật đấy.”
Tô Yên nhìn cành hoa đã bị tỉa cụt, liếc nhìn Vạn Nhất: “Anh đang nói móc tôi đấy à?”
“Đâu, tuyệt đối là đang khen.”
Vạn Nhất cười hỏi thử: “Mẫu Dạ Xoa vẫn đang ở phòng huấn luyện à?”
Ánh mắt Vạn Nhất nhìn về phía phòng huấn luyện.
Tô Yên đáp: “Người đã đi rồi, hôm qua hai người họ đi rồi, nói là đến nước M, nhận đơn, kiếm thêm một khoản.”
“Đơn gì?” Vạn Nhất hỏi: “Sao tôi không nghe nói gì hết?”
“Sao cô ấy không nói với tôi?” Tô Yên trợn mắt liếc nhìn Vạn Nhất: “Anh cũng chẳng phải là gì của cô ấy.”
Vạn Nhất thầm nói: “Không phải cô ấy mới tỏ tình với tôi sao, dầu gì cũng phải báo một tiếng chứ.”
“Chỉ là bày tỏ, anh cũng đâu nói là nhận lời, vậy thì hai người cũng chẳng có quan hệ gì hết.”
“Tính nết cô ấy thật sự không tốt, ai cưới về chắc chắn gia đình không yên…”
Tô Yên giơ kéo, cắt cành hoa thừa cái cạch một tiếng, có ý uy hiếp, híp mắt cười hỏi: “Anh với Lâu Doanh là ý gì?”
Ý rất rõ ràng, để Vạn Nhất nghĩ kỹ rồi mới nói.
Vạn Nhất liếc nhìn cành hoa bị chặt bỏ không thương tiếc, nuốt nước bọt, mạnh bạo nói: “Cô ấy không phải là mẫu con gái tôi thích, cô ấy quá mạnh mẽ, tôi thích con gái dịu dàng như nước, chị dâu, lúc trước sợ làm tổn thương lòng tự tôn của cô ấy, con gái mà, da mặt mỏng, hay là cô chuyển lời thay tôi đi?”
Tô Yên hiểu rõ, không phải là Vạn Dương không được, mà căn bản là anh ta không thích.
Tô Yên tất nhiên cũng sẽ không miễn cưỡng gán ghép hai người này.
“Chuyện bày tỏ, anh có thể không cần để ý.”
Dù sao cũng là đánh cược, Lâu Doanh cũng không phải là tỏ tình thật lòng.
“Ý gì?” Vạn Nhất không hiểu.
“Tự mình lĩnh hội đi.” Tô Yên không nói nhiều, nhưng vẫn có chút tiếc hận: “Tôi đến bệnh viện.”
Chiều nào Tô Yên cũng đến bệnh viện ở bên Trần Tố Anh.
Tô Yên để Vệ Hải lái xe, vừa hay Hạ Vũ trở về có việc tìm Vạn Nhất.
“Họ Vạn, cậu có muốn qua nước M với tôi một chuyến không, ngày mốt có chuyến hàng cần chuyển, đại ca kêu qua đó để ý.”
Vừa nghe đến nước M, Vạn Nhất đã lắc đầu: “Tôi bận lắm, cậu tìm người khác đi.”
Vạn Nhất rõ ràng là trốn tránh Lâu Doanh.
Tô Yên tiếc hận, may là hai người này không có ý gì với nhau không thì trò đùa này đi quá đà rồi.
Tô Yên đến bệnh viện đến, đến thẳng khoa điều trị nội trú như thường lệ.
Bụng cô càng ngày càng lớn rồi, vì sinh đôi nên bụng cô trông to hơn hẳn so với những người khác cùng tháng.
Lúc công việc Lục Cận Phong bận rộn thì thường để Vệ Hải theo sát bảo vệ Tô Yên.
Tô Yên đang đợi thang máy, Vệ Hải đi đậu xe còn chưa lên đến nơi thì đã có một người quen đi tới.
Người này chẳng phải là ai khác mà là học trưởng lúc trước Tô Yên gặp được, Lạc Gia Bách.
“Tô Yên, trùng hợp thật, chúng ta lại gặp nhau rồi.”
Lạc Gia Bách thay đổi rất lớn, mấy tháng nay anh ta cố gắng giảm cân, giảm đi được hơn mười lăm kí, nhì trẻ ra không ít, có vài phần phong thái của năm đó.
Tô Yên đánh giá Lạc Gia Bách: “Sao cậu lại thành ra thế này?”
“Tôi giảm béo rồi, thành ý của tôi đủ lớn rồi chứ?” Lạc Gia Bách tràn đầy tự tin nói: “Lần này tôi đến Đế Kinh gặp khách hàng, cũng đang định hai ngày nữa đi tìm cậu, Tô Yên, tôi nhiêm túc đấy, giờ chúng ta có thể bắt đầu lại rồi chứ.”
“Haha.” Tô Yên cười khan hai tiếng: “Tôi sắp sinh song sinh rồi.”
Lúc này Lạc Gia Bách mới để ý đến bụng của Tô Yên lớn lên rất nhiều, mặt anh ta thoáng cái đã thay đổi: “Không phải cậu đang lừa người đấy chứ? Vì cậu mà tôi giảm mười lăm ký rồi đấy, cái này cực cỡ này cậu hiểu được không?”
Lạc Gia Bách có vài phần tức giận, sắc mặt Tô Yên cũng chẳng tốt: “Kỳ cục,tôi với cậu nào có quan hệ gì, lừa gì mà lừa? Tôi cũng chẳng kêu cậu giảm béo.”
Lạc Gia Bách ngàn dặm xa xôi tìm đến, nếu không phải vì nhìn thấy chiếc xe hơi sang trọng mà cô lái trước đó thì anh ta cũng sẽ không tin.
Trước giờ cô chưa từng đồng ý ở bên Lạc Gia Huy.
“Chị dâu.” Vệ Hải vội đến, liếc nhìn Lạc Gia Huy.
Thang máy vừa tới, Tô Yên trực tiếp đi vào.
Vệ Hải bảo vệ theo sau, Lạc Gia Bách chỉ có thể giương mắt nhìn chằm chằm, sự tức giận và căm phẫn trong mắt anh ta không hề biến mất cho đến khi thang máy đóng lại.
Lúc đầu nhìn thấy Tô Yên ngồi xe sang, anh ta lập tức quyết định theo đuổi Tô Yên, nhất định là phải theo đuổi bằng được, cho nên mới quyết tâm giảm cân.
Vốn tưởng rằng có thể ôm được người đẹp, còn có thể làm sự nghiệp nâng lên một tầng, nào biết, Tô Yên đã sinh con đến nơi rồi, sao mà không căm cho được?
Nỗ lực của anh ta công cốc rồi.
Lạc Gia Bách nắm chặt tay, có loại ý nghĩ trả thù trào dâng trong lòng.
Tô Yên ở cùng Trần Tú Anh trong bệnh viện cả buổi chiều, sau khi ăn tối mới trở về.
Nửa đêm Lục Cận Phong mới về, dáng vẻ rệu rã.
“Gần đây bận lắm sao?” Tô Yên đứng sau lưng Lục Cận Phong, xoa thái dương cho anh.
“Hơi nhiều việc chút.”
Vừa dứt lời thì điện thoại của Lục Cận Phong đổ chuông.
Lục Cận Phong nghe điện, cũng không biết người ở đầu dây bên kia nói gì mà sắc mặt của Lục Cận Phong nháy mắt trở nên ngưng trọng.
Tô Yên hỏi: “Sao vậy?”
“Lệ Quốc Minh vượt ngục rồi.”