Việc Lệ Quốc Minh vượt ngục là một chuyện cực lớn.
Trong lòng Tô Yên cũng ngay lập tức thắt lại: “Chuyện này xảy ra khi nào?”
“Một giờ trước.” Lục Cận Phong cầm áo khoác lên, mặc vào người: “Một tiếng là đã đủ để Lệ Quốc Minh trốn khỏi Đế Đô rồi, Yên Yên, em ngủ trước đi, anh đi ra ngoài một chuyến.”
“Đã muộn như vậy rồi, anh còn đi đâu nữa?” Mí mắt Tô Yên cứ giật lên không ngừng: “Lệ Quốc Minh trốn đi là chuyện của cảnh sát, anh đừng đi, em đang rất hoảng sợ.”
“Cứ yên tâm đi, không sao đâu, em ngủ trước đi.” Lục Cận Phong hôn lên trán Tô Yên rồi rời đi.
Trực giác mách bảo Tô Yên rằng Lục Cận Phong nhất định đang có chuyện gì đó đang giấu cô.
Đêm nay, Tô Yên trằn trọc trở mình qua lại cũng không ngủ được, cuối cùng trời cũng đã sáng, cô mới có chút buồn ngủ.
Trong lúc mơ mơ hồ hồ, Tô Yên dường như nghe thấy Lục Cận Phong đã trở lại, hình như anh đang nói chuyện điện thoại với ai đó, không lâu sau cô được anh ôm vào lòng theo thói quen.
Tô Yên lại chìm vào giấc ngủ, khi tỉnh lại đã gần trưa, Lục Cận Phong đã tới công ty rồi.
Tô Yên dậy ăn trưa, vừa thấy Tô Duy đi ra ngoài liền gọi: “Tiểu Duy.”
Tô Duy dường như không nghe thấy, tiếp tục bước ra ngoài.
Sau khi Tô Yên hét lên mấy lần, Tô Duy mới quay đầu lại nói: “Chị đang gọi em à?”
Tô Yên đi tới: “Em đi đâu đấy?”
“Bạn hẹn em đi chơi.”
“Bạn nào của em?”
Tô Duy gần đây thường hay đi ra ngoài, trong lòng Tô Yên không an tâm, dù sao Lệ Quốc Minh cũng đã vượt ngục ra rồi.
“Chính là Tiểu Văn lúc trước thường hay đến tìm em đấy, cậu ta sắp ra nước ngoài rồi, nên hẹn em đi ăn một bữa, chị à, lát nữa em sẽ về, chị đừng lo lắng.”
Tô Yên không nhớ được là Tiểu Văn nào, nhưng thấy Tô Duy nói rất thẳn thắng, cô cũng tin như vậy.
“Thế em chú ý an toàn nhé.”
Bụng Tô Yên đã lớn rồi, đi ra ngoài cũng không tiện cho lắm.
“Chị à, chị vào nhà đi.” Tô Duy đi tới ga ra lái xe ô tô đi ra ngoài, vừa rời khỏi cổng biệt thự, di động của cậu ta liền có một số lạ gọi đến: “A lô, là ai đấy?”
“Cha sẽ đợi con ở bến tàu, cho con nửa giờ.”
Giọng nói ở đầu dây bên kia điện thoại chính là Lệ Quốc Minh.
Tô Duy căng thẳng: “Được.”
Tô Yên ăn trưa xong thì ở nhà phơi nắng.
Buổi chiều không có chuyện gì, thật sự rất nhàm chán, cô nhờ Vệ Long đưa đến nghĩa trang.
Tần Chấn Lâm lại đang quét dọn mộ của mẹ cô, có Tần Chấn Lâm canh giữ ở đây, trước mộ không có lấy một chiếc lá rụng.
“Đồng chí Tần.”
Tô Yên mang theo một ít đồ ăn.
Tần Chấn Lâm vừa nhìn, liền hỏi: “Con mang đến cho cha à, hay là cho mẹ con đấy?”
“Cúng cho mẹ trước, rồi cha ăn sau, nếu không sẽ rất lãng phí!”
Tần Chấn Lâm: “…”
Cô con gái này thật là hiếu thuận nhỉ.
“Bụng đã lớn như vậy rồi mà con còn tới đây để làm gì?” Tần Chấn Lâm ngồi xuống phiến đá xanh.
“Lệ Quốc Minh đã vượt ngục rồi. Trong lòng con vô cùng hoảng sợ, con đến đây là để gặp cha.” Tô Yên nói: “Lệ Quốc Minh rất hận cha. Ông ta đã bị bắt ở đây. Con lo rằng ông ta sẽ đến lần nữa. Đụng phải cha thì sẽ không hay đâu.”
Nghe được tin tức Lệ Quốc Minh vượt ngục, Tần Chấn Lâm không có phản ứng gì nhiều, nhưng khi nghĩ rằng Lệ Quốc Minh đã làm tổn thương Lệ Uyển, ông lại rất kích động.
“Nếu anh ta dám tới, cha sẽ tiễn anh ta xuống địa ngục để xin lỗi mẹ con.” Đôi mắt của Tần Chấn Lâm bừng lên sự căm hận sâu sắc.
Kiếp này, ông ta rơi vào cảnh âm dương cách biệt với người mình yêu, tất cả đều là nhờ Lệ Quốc Minh, ông ta làm sao có thể không tức giận được cơ chứ?
“Được rồi, hiện tại cha đã là một người “chết rồi”, cha cứ thành thật ở lại đây quét dọn mộ cho mẹ co, ở bên cạnh bà ấy là được rồi.” Tô Yên nhìn Tần Chấn Lâm một cái, rồi trách: “Con không muốn lần tiếp theo phải đến đồn cảnh sát hoặc bệnh viện để gặp bố đâu đấy.”
Nếu thắng, thì 110 sẽ đưa Tần Chấn Lâm đi.
Nếu thua, 120 sẽ đưa Tần Chấn Lâm đi.
Vậy thì không phải là cô sẽ đến đồn cảnh sát hoặc bệnh viện để gặp ông ta sao?
Tần Chấn Lâm vẫn có chút không phục, cong môi: “Cha của con tốt xấu gì cũng đã lăn lộn trên đường đời nhiều năm như vậy, con thật sự cho rằng nó chỉ là vô ích thôi sao?”
“Mẹ còn đang nằm ở đây nghe đấy, cha muốn mẹ con ở Cửu Tuyền cũng không yên lòng được sao?”
Tần Chấn Lâm vội vàng dùng quần áo lau bia mộ, giống như là đang vuốt ve khuôn mặt của người yêu: “Tiểu Uyển, bà cứ xem như là không nghe thấy đi nhé, tôi chỉ đang là bực bội mà thôi, chuyện này không phải là học theo bà đâu, bà đừng tức giận, ha ha, tôi chỉ đùa với bà thôi, con gái chúng ta đem ngỗng quay đến cho em né, bà ăn trước đi, tôi ăn sau.”
Tô Yên nhìn thái độ của Tần Chấn Lâm đối với mẹ mình, trong lòng chợt u sầu, nếu như mẹ cô vẫn còn, bà ấy đã có thể ở bên người mình yêu, như vậy thì tuyệt biết bao.
Cô tin rằng Tần Chấn Lâm nhất định là một người chồng đủ tiêu chuẩn và là một người cha tốt.
Lúc nào cũng là cô và Lục Cận Phong rắc thức ăn cho những người khác ăn, nhưng bây giờ đến lượt cô ăn một ít cơm chó rồi.
“Con đi đây.”
Nếu ở lại lâu hơn nữa, sẽ ăn no thức ăn cho chó luôn mất.
"Con gái, không ở lại với mẹ con một lúc sao?”
“Có cha ở đây là đủ rồi.” Tô Yên vẫy tay, rồi rời đi.
Tô Đình Nghiêm đã xuất viện rồi, nghĩ đã lâu không đến thăm, Tô Yên lại mua ít đồ rồi đi biệt thự nhà họ Tô.
Không ngờ, cô lại nhét cho một mớ thức ăn cho chó nữa.
Tô Đình Nghiêm vô cùng vui vẻ niềm nở để người giúp việc chị Lý ngồi trên ghế sô pha, ông ta còn tự tay gọt hoa quả để phục vụ.
Trên bàn cũng bày rất nhiều đồ trang sức, đều là Tô Đình Nghiêm mua cho chị Lý.
“Cô mặc thử đi, chiếc vòng ngọc trai này cô đeo sẽ nhất định sẽ rất đẹp.”
“Không được, không được đâu.” Chị Lý được yêu thương mà hoảng sợ.
“Tôi tặng co cô đeo, cô phải đeo chứ.” Tô Đình Nghiêm lúc này cũng lộ ra một chút sự độc đoán của đàn ông.
Tô Yên đã đến rất lâu, cô tựa vào cửa nhìn nửa ngày trời, Tô Đình Nghiêm cũng không để ý đến cô, đang nỗ lực tán gái.
Chị Lý không lay chuyển được Tô Tô Đình Nghiêm nên đình phải đeo vào.
Tô Đình Nghiêm nhân cơ hội khen ngợi: “Thật sự là rất đẹp, làm tôn da lên hẳn.”
Chị Lý có chút ngượng ngùng: “Thật sao?”
“Khụ, khụ, khụ.” Tô Yên giả vờ ho khan vài tiếng, lúc đó Tô Đình Nghiêm và chị Lý mới chú ý tới cô.
Chị Lý nhanh chóng cách xa Tô Đình Nghiêm, rất thận trọng đứng lên, tháo chuỗi ngọc trai ra, trả lại cho Tô Đình Nghiêm: “Thưa ông, tôi đi làm việc trước đây.”
“Chị Lý, đừng đi chứ, sợi dây chuyền này tôi tặng cho cô.”
Chị Lý bước đi nhanh như tên bắn.
Tô Đình Nghiêm chán nản, ngồi ở trên sô pha trừng mắt nhìn Tô Yên: “Cha thấy con chính là đang cố ý, không muốn cha được tốt đẹp có đúng không, khó khăn lắm mới gần chị Lý được một chút, lại bị con làm hỏng rồi.”
“Đồng chí Tô, trước đây cha là trâu già gặm cỏ non, bây giờ đến cỏ bên cạnh chuồng của mình của không tha, chậc chậc chậc, xã hội ngày một xấu đi, con người cũng dần trở nên xảo trá gian dối.”
Tô Yên đúng thật là cố ý đấy, đàn ông đều giống nhau, có được quá dễ dàng, sẽ không biết trân trọng.
Cô chỉ muốn chắn đường Tô Đình Nghiêm một chút.
“Yên lặng, đừng để chị Lý nghe thấy.” Tô Đình Nghiêm cảnh giác nhìn qua nhìn lại, nhỏ giọng nói, “Chị Lý dễ xấu hổi, không chịu nổi sự trêu chọc, à đúng rồi, sao con lại tới đây? Bụng đã to rồi, không có chuyện gì thì con đừng chạy ra ngoài nữa...”
“Con đến đây để ăn một bữa tối với cha. Con nhớ cơm chị Lý làm rồi. Con đi tìm chị Lý đây.”
Nói rồi, Tô Yên thật sự đi vào nhà bếp: “Chị Lý, chị Lý, em muốn ăn món chân giò của chị làm...”
“"Được, vậy buổi tối chúng ta sẽ ăn chân giò.”
Sau khi Tô Yên “tóm gọn” chị Lý xong, Tô Đình Nghiêm mới cẩn thận, núp sau cánh cửa nghe lén, vì sợ Tô Yên sẽ ngáng đường, làm rối tung mọi chuyện lên.
Tô Yên và Chị Lý đang thì thầm trong bếp, Tô Yên đứng đó hồi lâu cũng không nghe thấy gì, cuối cùng đành chán nản bỏ đi.
Kỹ năng nấu nướng của Chị Lý rất tốt, chỉ đơn giản nấu một vài món ăn, Tô Yên ngửi thử đã cảm thấy đói bụng rồi.
“Đồng chí Tô, đã đến giờ ăn tối rồi.” Tô Yên hướng lên lầu gọi một tiếng.
Giọng nói vừa cất lên, điện thoại di động của Tô Yên cũng vang lên, là cuộc gọi của Tô Duy.
Tô Yên nghĩ định bảo Tô Duy đến đây cùng nhau ăn cơm, liền lau nước rồi nghe máy: “Tiểu Duy à, chị đang ở nhà họ Tô, chị Lý có làm chân giò, em cũng đến đây ăn cùng...”
“Chị, em đi với cha rồi.”
Tô Yên tim đập thình thịch: “Cha gì? Em đang ở đâu?”
Cha của Tô Duy là Lệ Quốc Minh, vừa nghĩ đến đây, Tô Yên lập tức nôn nóng: “Tô Duy, em đang ở cùng Lệ Quốc Minh à? Có phải không?”