"Anh cả, anh vẫn còn kiên quyết chống đỡ à, em nghe người ta nói hết rồi, bên phía ngân hàng đều đang giục anh trả tiền, nguồn vốn đều bị chặn đứt hết, tung ra thị trường thất bại, tổng giá trị cổ phiếu trong một đêm đã bốc hơi hết bảy trăm tỷ, các cổ đông đều nóng lòng muốn rút cạn giọt máu cuối cùng của tập đoàn Lục Thị."
Lục Minh Khánh lấy một tấm thẻ ra, hùng hồn nói: "Trong đây không có nhiều, chỉ có năm ngàn vạn, anh cứ lấy đi giải quyết chuyện khẩn cấp."
Lục Cận Phong cười nói: "Thôi, chút tiền này của cậu còn không đủ trả lãi một ngày nữa cậu cứ giữ lại đi."
"Anh cả, đừng chê ít, chị dâu sắp sinh rồi, cứ coi như tiền mua sữa cho con đi."
Lục Minh Khánh kiên quyết nhét thẻ cho Lục Cận Phong, nói: "Em tự thành lập văn phòng làm việc, có điện ảnh Vạn Thị, em muốn có tiếng tăm thì có tiếng tăm, muốn có tiền thì có tiền, lịch phát sóng đều đầy cả rồi, anh không cần lo cho em."
Lục Cận Phong thở dài một hơi nói: "Cảm ơn nhé, em trai."
Cho dù đối mặt với việc phá sản, Lục Cận Phong cũng không lộ vẻ lo lắng, rất thản nhiên, hoàn toàn không giống như người sắp phá sản.
Lục Minh Khánh là người đầu tiên ở nhà họ Lục đến cho anh tiền, mặc dù chẳng thấm vào đâu, nhưng cũng rất đáng quý.
Mấy tháng nay tập đoàn Lục Thị liên tục chịu thiệt hại nặng nề, không thuận lợi ở mọi mặt, bị lỗ vốn liên tục, ngay cả bên phía Ám Dạ cũng rất không thuận lợi, bị mất liên tiếp mấy tuyến vận chuyển.
Trên thị trường xuất hiện một lô hàng giống hệt như hàng của Ám Dạ, giả cả bằng một phần của bên anh, quả thật rất rẻ, ai lại không đi nhặt món hời này chứ?
Một nước đứng đầu thương mại làm càng lớn, thường sẽ càng khó vượt qua được những thiệt hại nghiêm trọng.
Giống như bài Tarot, một lá sụp đổ, toàn bộ phía sau sẽ sụp đổ theo.
Lục Minh Khánh lo lắng nhìn phòng bệnh, hỏi: "Anh cả, anh định khi nào nói mọi chuyện cho chị dâu biết?"
"Đợi sinh con xong rồi nói." Lục Cận Phong vỗ vai Lục Minh Khánh nói: "Cậu về nghỉ ngơi sớm đi, bên phía ông nội cậu dành chút thời gian qua đó chơi."
"Được." Lục Minh Khánh nói: "Anh cả, vậy em đi nhé."
Tin tức tập đoàn Lục Thị sắp phá sản bây giờ vẫn còn chưa đồn ra ngoài, Lục Cận Phong bảo mọi người giữ kín chuyện này, ít nhất cũng không thể để Tô Yên biết trước khi cô sinh con xong.
Sau khi Lục Minh Khánh rời đi, Lục Cận Phong hút hết điếu thuốc trên hành lang mới quay người bước vào phòng bệnh, anh nhận ra Tô Yên chưa ngủ, anh vội vàng kiềm chế cảm xúc, đổi thành nụ cười nói: "Yên Yên, sao lại dậy rồi?"
"Qua đây." Tô Yên lạnh lùng nói.
Lục Cận Phong bước đến, nắm lấy tay Tô Yên, tay còn lại đặt lên bụng Tô Yên, nói: "Có phải hai đứa nhóc thối này không nghe lời, lại phá em đúng không?"
Tô Yên nghiêm túc nhìn Lục Cận Phong, nói: "Nói sự thật cho em biết đi, có phải nhà chúng ta sắp phá sản rồi không?"
Nụ cười trên mặt Lục Cận Phong chợt cứng đờ, dưới ánh mắt của Tô Yên, anh cũng không nói dối được nữa.
Ngay sau đó, anh thành thật nói: "Ừm, cũng gần như vậy, sắp phá sản rồi."
Nghe thấy tin sắp phá sản, Tô Yên chỉ than thở một chút, hai tay ôm lấy mặt Lục Cận Phong nói: "Thứ đáng giá nhất trong nhà chúng ta không phải là của cải, mà vẫn luôn là anh và các con."
Cho nên, cho dù phá sản thật, cô cũng sẽ không nghĩ là phá sản.
Những lời này của Tô Yên, khiến một người đàn ông hơn ba mươi tuổi đầu là Lục Cận Phong đỏ mắt nói: "Yên Yên!"
Những lời này ấm áp hơn bất kỳ lời nói nào.
Không hề than trách, không hề nói những lời cổ vũ anh cố gắng chịu đựng, chỉ một câu thản nhiên chấp nhận, nhẹ tựa như mây, khiến cả người Lục Cận Phong tràn đầy sức sống.
"Lạc đà gầy vẫn hơn con ngựa béo mà, anh lấy tư cách của bọn trẻ ra gom được chút tiền, cũng được khoảng mấy ngàn vạn, đủ cho cả nhà chúng ta sống rồi, vừa rồi Lục Minh Khánh đã đưa năm ngàn vạn, nói là tiền mua sữa cho con, em cầm lấy đi."
Lục Cận Phong nhét thả vào tay Tô Yên.
Người có tiền đúng là khác người, phá sản cũng có được số tiền người khác kiếm cả đời cũng chưa chắc có được.
Nhìn thấy tấm thẻ ngân hàng, Tô Yên nhớ ra một chuyện, hỏi: "Bây giờ tình hình công ty thế nào?"
"Nợ ngân hàng khoảng tám chín gì đó."
Tô Yên hít sâu một hơi nói: "Tám chín trăm...tỷ?"
Lục Cận Phong gật đầu, nói thêm: "Đây chỉ là nợ ngân hàng, những chỗ lặt vặt khác cộng lại cũng khoảng mấy trăm tỷ nữa, bên phía Ám Dạ cũng đứt nguồn vốn, trước đây không lâu Vạn Nhất lấy tiền mua một lô hàng, bị gài bẫy, thiệt hại gần trăm tỷ..."
Lục Cận Phong bắt đầu kể hết đầu đuôi ngọn ngành cho Tô Yên.
Tô Yên nghe xong tê tái cả da đầu, sau cùng còn cảm thán một câu: "Lục Cận Phong, so sánh với anh xong em bỗng nhiên cảm thấy mình trước đây như sống trong khu ổ chuột vậy."
Người nghèo mắc nợ đều lấy "vạn" làm đơn vị, người giàu mắc nợ đều tính bằng "tỷ".
Cuộc đời chính là một ván cược, tay không mà đến, gây dựng nước non, nhưng mọi thứ cũng có thể quay về con số không.
Lục Cận Phong cười nói: "Bây giờ hoàng tử của em cũng sắp bước vào khu ổ chuột rồi."
"Vậy anh cũng là nghèo nạm kim cương mà."
Với năng lực và sự vững vàng của Lục Cận Phong, không đến nổi chỉ trong vài tháng đã ra nông nỗi này.
Tô Yên tinh ý nhận ra có gì đó không đúng: "Bị trả thù sao?"
"Yên Yên của anh thông minh thật, cái gì cũng không giấu em được." Lục Cận Phong xoa đầu Tô Yên nói: "Thiên Lang và Địa Sát hợp sức với nhau rồi, với thế phản công giết địch một ngàn mình bị thiệt hại tám trăm này, chồng của em là người trần mắt thịt, không phải thần tiên, không thể tránh khỏi sơ suất được, Yên Yên yên tâm, chồng em có thể một tay gây dựng nước non, cũng có thể trở mình lần nữa."
Tô Yên nhìn thấy được vẻ ung dung thong thả trong Lục Cận Phong.
Có tiền hay không có tiền cũng không ảnh hưởng đến Tô Yên lắm, chỉ cần có đôi bàn tay, dựa vào cái đầu của cô và Lục Cận Phong chắc chắn sẽ không chết đói được, hơn nữa muốn làm lại từ đầu, điểm xuất phát của hai người cũng hơn hẳn người khác.
Tô Yên chỉ lo tâm trạng của Lục Cận Phong, chỉ cần Lục Cận Phong vẫn ổn, vậy thì cô yên tâm rồi.
Tô Yên cũng đưa tay vuốt ve mái tóc Lục Cận Phong, dịu dàng nói: "Em tin anh, anh thắng rồi, em thống trị đất nước với anh, anh thua rồi, em sẽ làm lại từ đầu với anh, đời người mấy chục năm cũng chỉ như vậy thôi, lên voi xuống chó mới kích thích."
Tâm trạng của hai người quả thật là... rất đáng khen.
Tô Yên cũng đoán được bên trong cũng có phần của Tần Nhã Hân, trước đây Tần Nhã Hân gọi điện đe dọa cảnh cáo, mấy tháng nay Tần Nhã Hân và Lệ Quốc Minh cũng không có tin tức gì, hoá ra là đang âm thầm bày mưu.
Lục Cận Phong cảm động ôm chầm lấy Tô Yên, nói đùa: "Trước đây anh còn sợ em biết được sự thật sẽ bỏ chạy đó, vừa ngồi vào vị trí của mợ Lục chưa hưởng thụ được bao lâu đã sắp mất hết rồi."
"Bốn đứa con trai, em bỏ chạy, vậy không phải hời cho anh quá sao?" Tô Yên trừng mắt với anh, chợt nhớ ra một chuyện, nói tiếp: "Đúng rồi, trước đây ông Tần có cho em năm mươi tỷ đô la Mỹ, em không lấy bây giờ anh nợ nhiều tiền như vậy, em gọi điện thoại bảo ông Tần mang đến cứu nguy."
Tô Yên vừa nói vừa tìm điện thoại: "Em lớn như vậy rồi, ông Tần cũng chưa từng cho em được bữa cơm hay một cắc bạc nào, lần này em phải gặm ông ấy, để ông ấy cho chút máu."
"Yên Yên, bảo cha vợ mang tiền đến, có phải không hay lắm không?" Lúc Lục Cận Phong nói, bèn móc điện thoại ra nói với Tô Yên: "Dùng điện thoại của anh đi."
Tô Yên: "..."
Tô Yên quả thật không nhịn được cười nữa, cô mỉm cười vỗ vào tay Lục Cận Phong nói: "Anh cũng khách sáo ghê."