Tô Yên đang nửa tỉnh nửa mê, lại càng bị lời nói của An Hinh làm cho bối rối.
“Cái gì mà cục cưng tiến tới?”
“Cậu hãy bật TV lên trước đi, Hạ Phi với Tiểu Vũ đang tham gia một chương trình thực tế, đang phát sóng trực tiếp đấy.” An Hinh còn cao hứng và sốt ruột hơn cả Tô Yên nữa, chỉ mong sao có thể chui qua được dòng điện từ trong điện thoại.
Tô Yên đột nhiên tỉnh lại, cô vội vàng đi tới phòng khách mở TV lên, xem chương trình thực tế An Hinh nói.
Ngay sau khi tôi chuyển sang kênh chương trình thực tế, khuôn mặt đẹp trai của Hạ Phi đã được phản chiếu ngay trước mặt cô.
Trong chương trình, Hạ Phi đội một chiếc mũ lưỡi trai, mang giày Martin, mặc quần harem và áo len, tổng thể trông rất nhẹ nhàng và điển trai và đầy phong cách quốc tế.
Đặc biệt là đôi mắt của Hạ Phi, như có điện trong đó, quyến rũ người khác vô cùng.
Chương trình nói về một nhóm trẻ em từ năm đến mười tuổi đang hoạt động ngoài trời, khi gặp những trường hợp khẩn cấp khác nhau, các bạn nhỏ sẽ giải quyết như thế nào.
Thúc đẩy sự giải phóng bản chất bẩm sinh của trẻ em, trở về với tự nhiên,
trở lại nguyên trạng.
Hạ Phi và Hạ Vũ Mặc là một nhóm, tổng cộng có năm nhóm, hiện tại Hạ Phi và Hạ Vũ Mặc là nhóm nổi tiếng nhất.
Hạ Vũ Mặc ăn mặc giống như Hạ Phi, nhưng quần áo có màu sắc tươi sáng hơn một chút.
Tô Yên sững sờ một hồi mới nhận ra những gì Hạ Phi nói tối hôm qua là sự thật.
Hai đứa trẻ này thực sự gia nhập vào làng giải trí.
Hạ Phi và Hạ Vũ Mặc là con trai của Lục Cận Phong, tập đoàn Lục Thị mới tuyên bố phá sản không được bao lâu, hai đứa trẻ đã tiến vào làng giải trí, với thân phận bối cảnh này thôi đã đủ để mang chủ đề riêng rồi, vừa xuất hiện đã nổi tiếng liên tục.
Chương trình thực tế này ban đầu khá bình thường, nhưng bây giờ, đã hoàn toàn nổi tiếng.
Số lượng người xem chương trình thực tế ngày càng tăng, bởi vì nó được truyền hình trực tiếp, càng có độ chân thực hơn, phản ứng ngay tại chỗ của bọn trẻ cũng có thể nhìn thấy sự gia giáo.
Hạ Phi lịch thiệp lễ phép, Hạ Vũ Mặc nghịch ngợm phá phách nhưng cũng rất có đạo đức, cộng với chỉ số thông minh của hai đứa. Hạ Phi còn đã từng đi huấn luyện ở trên đảo, game show thực tế thì không phải là chỉ chơi chơi thôi sao?
Ngay sau đó trên mạng đã xuất hiện rất nhiều fan mẹ, hai đứa trẻ đáng yêu đến mức ai khiến ai cũng chỉ mong sao có thể ẵm về nhà, thậm chí nhiều có không ít người bàn tán ở chỗ bình luận là làm sao để sinh ra được một đứa con trai vừa kháu khỉnh vừa dễ thương như vậy.
Có khen thì cũng sẽ có chê.
Có người nói Lục Thị phá sản, bây giờ phải dựa vào hai đứa con để kiếm tiền nuôi gia đình.
Tranh thủ thời gian phát quảng cáo, Tô Yên đã gọi điện cho Hạ Phi, câu đầu tiên nói là: “Cục cưng, mẹ đã nhìn thấy hai anh em con trên TV rồi, con trai của mẹ thật là tuyệt, ăn ảnh, đẹp trai, hai đứa nhất định phải giành vị trí đầu tiên đấy.”
Tô Yên sẽ không đánh giá thấp hay chỉ trích con trẻ đâu, đó không phải là quan niệm nuôi dạy con cái của cô.
Hạ Phi và Hạ Vũ Mặc nhất định đã phải cân nhắc nhiều mặt mới có thể tham gia chương trình thực tế, hơn nữa từ xuất phát điểm của bọn trẻ mà nói là vì mục đích tốt, cục cưng của cô giỏi như vậy, làm sao có thể nỡ trách móc cho được.
Cô cũng không quan tâm đến những anh hùng bàn phím đang chỉ trích cô và Lục Cận Phong trên mạng, chỉ cần con trai cô không làm tổn thương người khác là cô đã vui rồi.
Xem như là tụi nhỏ đang đi chơi, vậy cũng tốt.
Hạ Phi nói qua điện thoại: “Mẹ, con và em trai nhất định sẽ giành được vị trí đầu tiên.”
Giọng của Hạ Vũ Mặc cũng truyền đến: “Mẹ, tụi con là con của cha và mẹ. Được thừa hưởng gen tốt, nên nhất định sẽ rất giỏi.”
“Nhảm nhí.” Tô Yên cười nói: “Cục cưng à, hai đứa đối xử với mẹ bà cha có chút bất nghĩa đấy nhé. Trên mạng đều đang chỉ trích cha và mẹ đang ăn bám trẻ con đấy.”
Người khác toàn ăn bám người già, vợ chồng cô lại ăn bám trẻ con, thật là đáng xấu hổ mà.
Hạ Phi nói: “Mẹ, bọn họ đơn giản chỉ là ghen tị với mẹ mà thôi, nhưng không phải ai cũng có thể giống như mẹ, có thể sinh ra hai người con trai thông minh lại khôi ngô như tụi con.”
Tâm trạng của Tô Yên cực kỳ tốt: “Ai là quản lý của tụi con đấy?”
“Chú Khánh.”
“Thù lao thế nào? Hai người đừng có bị lừa đấy.”
Một người mẹ có thể thoải mái như Tô Yên, đoán chừng chỉ có một người như vậy.
Hạ Phi nói: “Mẹ à, mẹ đừng lo lắng, con em đã từng chịu thiệt bao giờ đâu chứ?”
Đúng lúc này, Lục Cận Phong cũng điện thoại tới, Tô Yên liền nói với hai đứa nhỏ: “Chơi vui vẻ nhé, giữ hữu nghị là thứ nhất, thi đấu là thứ hai, cha của hai đứa gọi điện thoại tới rồi.”
“Được rồi, tạm biệt mẹ.” Hạ Vũ Mặc nói: “Mẹ, thay tụi con hỏi thăm ba nha.” “Được!”
Tô Yên cười rồi cúp điện thoại, nhận cuộc gọi của Lục Cận Phong.
“Khi nào thì anh quay trở lại?”
Lục Cận Phong đã đi được một tuần rồi.
“Sắp rồi.” Lục Cận Phong hàng ngày hỏi: “Yên Yên, cơ thể của em đã khôi phục thế nào rồi? Vết thương còn đau không?”
Đây không phải là lần đầu tiên Lục Cận Phong đặt câu hỏi này, sự quan tâm hàng ngày đơn giản nhất nhưng có sức mạnh như cơn mưa phùn lẳng lặng nhỏ giọt.
Khiến lòng người ta phải ấm áp lên.
“Em ổn cả.” Tô Yên nghĩ đến chuyện của hai đứa nhỏ nên nói: “Đúng rồi, nếu bây giờ anh rảnh thì có thể bật TV lên xem chương trình tạp kỹ trong nước. Hạ Phi và Tiểu Vũ đang tham gia một chương trình thực tế. Hai đứa nhỏ nói muốn kiếm tiền phụ giúp gia đình. Lục Cận Phong, chúng ta đã sa đà đến mức còn ăn bám con nít rồi, anh có hổ thẹn không?”
“Hổ thẹn!” Tiếng cười trầm thấp của Lục Cận Phong từ đầu dây bên kia truyền đến: “Xem như là không hề nuôi hai đứa con trai vô ích, để chúng đi chơi đùa cũng tốt. nếu tụi nhỏ có thể nhận nhiều hoạt động hơn, chúng ta có thể nghỉ hưu sớm rồi.”
Tô Yên cười tủm tỉm: “Anh có phải là cha ruột không đấy!”
Nói đùa xong, hai người quay lại chủ đề chính.
Tô Yên hỏi: “Anh đã tìm thấy Lệ Quốc Minh chưa?”
“Thấy rồi, nhưng đã để ông ta chạy rồi.” Lục Cận Phong nói: “Tô Kiệt và Lệ Quốc Minh đang ở cùng nhau, tạm thời người không sao.”
Anh vừa mới nói xong, liền có tiếng ồn ào truyền đến, Tô Yên nghe thấy tiếng của của Hạ Huy: “Đại ca, cái tên Tony kia mang người tới đây rồi.”
“Yên Yên, anh cúp máy trước đây, em nhớ ăn cơm đúng giờ, nghỉ ngơi nhiều vào, chờ anh quay về nhé.”
Tô Yên còn chưa kịp nói gì, Lục Cận Phong đã cúp máy rồi.
Trong lòng Tô Yên hỗn loạn mấy phút, vừa nghĩ đến mấy lần đại nạn Lục Cận Phong đều đã vượt qua được, nên lần này cũng có thể vượt qua hiểm nguy mà thôi, trong lòng cô mới bình tĩnh lại được.
Khi một người gặp những chuyện tồi tệ, hãy nghĩ đến hết tất cả những kết quả tồi tệ nhất, sau đó sẽ không có gì phải sợ hãi nữa.
“Tiều Yên, Hạ Phi và Tiểu Vũ đang lên TV.” Lưu Tuyết Lam vội vàng từ bên ngoài đi vào. Bà đến trung tâm mua sắm để mua quần áo cho Ba Bảo vật và Bốn Bảo vật. Bà ta thấy TV trong trung tâm thương mại đang chiếu chương trình thực tế đó thì vội vã quay về.
Thời gian dừng quảng cáo kết thúc, chương trình thực tế lại tiếp tục.
Tô Yên nói: “Con đang xem nè!”
“Xem cái gì chứ?”
Lâu Doanh tỉnh dậy từ trên lầu đi xuống, duỗi tay chân ra một cái, nhìn thấy Hạ Phi và Hạ Vũ Mặc trên TV, cô ấy kinh ngạc nói: “Tại sao hai đứa nó lại ở trên TV?”
“Hạ Phi nói rằng thằng bé tham gia chương trình thực tế đó để kiếm tiền nuôi gia đình.” Tô Yên nói câu này mà không hề đỏ mặt.
Lâu Doanh giơ ngón tay cái lên: “Chị à, tự trọng đâu, hai đứa nhỏ chỉ có chút xíu như vậy thôi, thật là đáng thương, còn nhỏ như vậy đã phải gánh vác trách nhiệm nuôi gia đình nặng nề.”
Tô Yên: “Tự trọng là ai vậy?”
Lâu Doanh: “…”
Sau khi xem chương trình thực tế vài phút, Lâu Doanh thốt ra: “Hạ Phi quá thật là đã được huấn luyện, thi đấu với những đứa bé này không phải là tương đương với việc vương giả đấu với tay mơ, rõ ràng là chết chắc rồi sao?”
Nhìn thấy sự nổi tiếng của hai đứa bé, Lâu Doanh dường như đã phát hiện ra cách kiếm tiền: “Chị à, hay là em làm quản lý cho hai cháu, Hạ Phi và Tiểu Vũ được nhiều người yêu mến như vậy, lại nổi tiếng như thế, chị nên nhanh chóng tránh thủ kiếm chút tiền trong thời kỳ còn đang hot. Trước đây em đã từng nghe nói rằng ngành công nghiệp giải trí dễ kiếm tiền nhất.”
Tô Yên trợn tròn mắt: “Còn lòng tự trọng đã nói đâu?”
Lâu Doanh không cần thể diện nói tiếp: “Tạm thời khóa nó trong két sắt đi, chị à, chuyện Hạ Phi và Tiểu Vũ gia nhập vào làng giải trí, chị xem có được hay không?”
“Em đừng có mà có mưu đồ gì, chị chỉ là muốn để tụi nhỏ chơi chơi mà thôi.” Tô Yên đứng dậy: “Chị đi xem bé ba, bé tư đây.”
“Chị ơi, em có tin đồn rằng tình địch của chị đã đến Đế Đô rồi.” Lâu Doanh nhân cơ hội nói ra điều kiện: “Em sẽ giải quyết sạch chuyện này cho chị, chị để cho em làm quản lý của Hạ Phi và Tiểu Vũ trong ba ngày để thỏa mãn.”
Tô Yên hơi nheo mắt: “Tần Nhã Hân đã đến rồi à?”