Tô Yên lại không cảm thấy Xa Thành Nghị không bình thường, trái lại cô cảm thấy Lục Cận Phong mới không bình thường.
Hạ Phi nói Xa Thành Nghị tìm cậu bé, Lục Cận Phong cũng nói muốn đi tìm Xa Thành Nghị.
Làm gì trùng hợp như vậy?
Tô Yên cũng không hỏi nhiều, nói: "Được, vậy em ngủ trước đây, anh về sớm nhé, chú ý an toàn."
Sau khi cúp máy, Tô Yên lập tức gọi điện cho Xa Thành Nghị.
Xa Thành Nghị lúc này vừa làm phẫu thuật xong, đang định trở về nghỉ ngơi, thấy cuộc gọi của Tô Yên còn rất bất ngờ.
Nếu như Tô Yên tìm anh ta, chắc hẳn là Lục Cận Phong đã xảy ra chuyện rồi.
Xa Thành Nghị vốn định về đảo, nhưng anh ta gặp phải một ca bệnh hiếm gặp, lập tức gợi lên hứng thú của anh ta, vì vậy đã ở lại nghiên cứu, dự định sẽ chinh phục ca này.
"Anh Xa, đã nghỉ ngơi chưa?" Tô Yên hỏi rất dịu dàng.
Xa Thành Nghị vừa nghe thấy lời này càng cảm thấy chẳng lành, anh ta nên trả lời là đã nghỉ ngơi rồi hay là chưa đây?
Câu hỏi khó nhằn này.
Xa Thành Nghị suy nghĩ một lát, đắn đo nói: "Chắc tôi đã nghỉ ngơi rồi?"
Như thế là đang có ý hỏi dò Tô Yên.
Tô Yên cười khẩy một tiếng, cố tình hỏi: "Anh Xa không bị sao chứ?"
Xa Thành Nghị lại cân nhắc đáp: "Có lẽ tôi... có sao đó!"
Toàn là những câu trả lời vừa không khẳng định lại chẳng phủ định.
Đúng là anh em tốt mà, bao che cho anh em đến nước này.
Tô Yên lại hỏi: "Vậy tôi bảo Lục Cận Phong đến uống với anh vài ly nhé?"
"Không cần không cần, trễ như vậy rồi, vợ chồng hai người đừng hao tổn tinh thần vì một người cô đơn lẻ bóng như tôi." Xa Thành Nghị thở phào một hơi, tưởng rằng như thế đã kết thúc rồi.
Tô Yên lại nói thêm một câu: "Vậy anh Xa nghỉ ngơi sớm đi."
"Được được được."
"Đúng rồi, Hạ Phi đã chuẩn bị một món quà, vừa nãy còn nói tặng cho anh đó."
"Hạ Phi có lòng quá, đã trễ như vậy rồi đừng bảo Hạ Phi đến nữa, hôm khác lại tặng cũng được."
"Ừm, được, vậy tôi không làm phiền anh Xa nghỉ ngơi nữa nhé."
Tô Yên cúp máy, quả nhiên Hạ Phi và Lục Cận Phong đều không nói thật, bọn họ đều đang lấy Xa Thành Nghị ra làm cái cớ.
Không biết cha con hai người đang làm gì sau lưng cô.
Nếu đã cố ý giấu giếm, vậy thì Tô Yên cũng không vạch trần nữa, đến lúc cô nên biết thì sẽ biết thôi.
Trong bệnh viện.
Xa Thành Nghị cảm thấy hơi khó hiểu, vừa bước đến cổng bệnh viện, Lục Cận Phong lại gọi điện thoại tới.
Xa Thành Nghị nghi ngờ, trễ vậy rồi hai vợ chồng này còn làm gì vậy?
Xa Thành Nghị ngồi vào trong xe trước, sau đó mới nghe máy: "Lục Cận Phong, cậu lại gọi điện cho tôi có chuyện gì?"
"Tôi bị thương rồi, tôi đợi cậu ở biệt thự Nam Sơn, đến mau." Giọng nói của Lục Cận Phong hơi yếu ớt, như thế là vì mất quá nhiều máu.
"Chuyện gì vậy, đang yên đang lành sao cậu lại bị thương?" Xa Thành Nghị vừa nói vừa khởi động xe chạy về phía biệt thự Nam Sơn: "Bị thương ở đâu?"
"Chân, hình như đâm lệch rồi, sợ là bị tổn thương đến động mạch rồi."
Bị thương đến động mạch vô cùng nguy hiểm.
"Vậy cậu mau đến bệnh viện đi."
"Yên Yên biết sẽ lo lắng đó." Lục Cận Phong nói thêm: "Tôi càng tin tưởng vào tay nghề chữa bệnh của cậu hơn."
Xa Thành Nghị: "..."
"Hai mươi phút nữa tôi đến, cậu cầm máu trước đi." Xa Thành Nghị biết tình hình nguy cấp, đạp hết ga hết số chạy đi.
Mấy năm nay Lục Cận Phong bị thương nặng nhẹ cũng không ít, cách cầm máu sơ cứu cơ bản này anh vẫn biết.
Nửa đường đi Xa Thành Nghị lại nghe điện thoại của Hạ Phi.
"Thầy Xa, chắc cha tôi xảy ra chuyện gì rồi, bây giờ anh đang ở bệnh viện đúng không, tôi đến đón anh ngay."
"Không phải cha nhóc có lẽ xảy ra chuyện, mà là đã xảy ra chuyện luôn rồi." Xa Thành Nghị nói thêm: "Tôi đang trên đường chạy đến biệt thự Nam Sơn, lát nữa gặp nhau ở đó."
Cả nhà này ai nấy cũng gọi cho anh ta, Xa Thành Nghị bây giờ cũng kịp phản ứng trở lại, vừa nãy Tô Yên đang thăm dò anh ta.
Tô Yên gọi điện thoại cho anh ta, chứng tỏ Lục Cận Phong và Hạ Phi đều lấy anh ta ra làm cái cớ thôi.
Khá lắm, xem ra sau này anh ta phải cẩn thận một chút, nếu không thì sẽ trở thành bia đỡ đạn mất.
Biệt thự Nam Sơn.
Lúc Xa Thành Nghị tới, Lục Cận Phong đã mất rất nhiều máu, đang hôn mê nằm trên sô pha.
Xa Thành Nghị và Hạ Phi đến cùng lúc.
Hạ Phi đến cùng Hạ Vũ, trước đó cậu bé đã lừa Tô Yên, không phải ông Tiết đến, cũng không phải Xa Thành Nghị tìm cậu bé, mà là cậu bé nhận được tin nhắn của Hạ Vũ, biết được Lục Cận Phong có lẽ đã xảy ra chuyện, cho nên mới nói dối.
"Cha ơi." Hạ Phi vừa vội vã vừa lo sợ chạy đến bên cạnh Lục Cận Phong.
Xa Thành Nghị cũng bước nhanh đến, kiểm tra bắp đùi Lục Cận Phong một chút.
Vết thương rất sâu, lệch thêm một centimet nữa đã bị thương đến động mạch thật rồi.
"Khiêng vào phòng phẫu thuật."
Trong biệt thự Nam Sơn có một phòng phẫu thuật nhỏ, mà thuốc và thiết bị y tế bên trong đều tiên tiến hơn bệnh viện nhiều.
Hạ Vũ và Xa Thành Nghị khiên Lục Cận Phong vào phòng phẫu thuật, Hạ Phi ổn định lại tâm trạng hoảng loạn, vội vàng đi chuẩn bị phẫu thuật.
Hạ Phi đi theo Xa Thành Nghị học lâu như vậy, vẫn có thể phụ giúp được một tay.
Bên phía biệt thự Nam Sơn đang luống cuống tay chân.
Ở quán lẩu nào đó ở Đế Đô, Lâu Doanh cay đến nỗi nói không ra hơi, môi đã đỏ phồng hết lên, cô ta uống nhiều nước cũng sắp no căng bụng rồi.
Lãnh Phùng thấy Lâu Doanh cay đến nỗi toát mồ hôi đầy đầu, anh ta lại rót một ly nước cho Lâu Doanh nói: "Cô không ăn cay được à?"
"Ăn được!" Lâu Doanh không chịu thua, nói: "Mùi vị này ngon quá, cay đến nỗi khơi thông hết tất cả kinh mạch của tôi."
Nếu biết trước đội trưởng Lãnh mời cô ta đi ăn lẩu, cô ta đã không thèm đến rồi.
Đã nói sẽ mời cô ta và Bạch Phi Minh, lúc Bạch Phi Minh gần đến lại bị sai đi làm việc, chỉ còn lại hai người.
Lâu Doanh thật sự đã phải cắn răng chịu đựng, liều mạng để ăn lẩu.
Lãnh Phùng chọn chỗ nào không chọn, lại đi chọn chỗ gần bể nước, muỗi nhiều quá, chân cô ta toàn là vết muỗi đốt.
Lãnh Phùng yên tâm nói: "Xem ra Vạn Nhất nói đúng thật, quả nhiên cô thích ăn lẩu."
"Đội trưởng, anh nói là Vạn Nhất nói với anh rằng tôi thích ăn lẩu sao?"
Lâu Doanh vừa nghe thấy lời này, suýt chút đã lật cả cái bàn lên đi tìm Vạn Nhất trả thù.
Đúng là đồ đàn ông bụng dạ hẹp hòi, không phải cô chỉ đi ăn một bữa cơm với người đàn ông của anh ta hay sao, cần phải dùng cách này để chơi cô ta sao?
"Ừm." Lãnh Phùng lấy hoa loa kèn đã chuẩn bị sẵn ra, nói: "Lâu Doanh, tặng cho cô."
Lâu Doanh vừa nhìn thấy hoa loa kèn, vẻ mặt cô ta giống như bị táo bón nói: "Đội trưởng, cái này cũng là Vạn Nhất nói với anh sao?"
"Vạn Nhất nói đây là hoa loa kèn, cũng được gọi là tịch nhan, tôi cảm thấy cái tên này rất hay, rất hợp với cô, cô xem nó nở đẹp chưa kìa, tặng cho cô đó." Lãnh Phùng rất ngây ngô tặng hoa cho Lâu Doanh.
"Đội trưởng, anh tặng hoa cho tôi làm gì? Anh không sợ Vạn Nhất ghen sao?"
Ý của Lâu Doanh là Vạn Nhất và Lãnh Phùng là một cặp, cho dù tặng hoa loa kèn thì đây cũng là hoa, Với tính cách nhỏ mọn của Vạn Nhất chắc chắn sẽ lên cơn ghen.
Thế nhưng lọt vào tai Lãnh Phùng lại trở thành ý khác, đó chính là Lâu Doanh thích Vạn Nhất.
Hai người này cũng lạ, không cũng một tần số nhưng cũng có thể nói chuyện với nhau được.
Lãnh Phùng ngại ngùng cười nói: "Tặng hoa cũng không có ý gì khác, cứ coi như chúc mừng cô, lần này cô có công bắt được Tần Nhã Hân, thưởng cho cô, hy vọng cô và Bạch Phi Minh sẽ được thăng chức."
"Cảm ơn đội trưởng." Lâu Doanh nói thêm: "Vậy tôi nhận nhé."
Ở gần đó, Vạn Nhất đang cầm ống nhòm nhìn sang phía bên này, anh ta tận mắt nhìn thấy Lâu Doanh nhận hoa, rõ ràng đã cay đến nước đó rồi vẫn còn miễn cưỡng ngồi xuống ăn.
Như vậy không giống với Lâu Doanh anh ta quen chút nào, cô ta chưa từng làm chuyện mình không thích.
Lãnh Phùng mời cô ta ăn lẩu, cô ta vẫn ăn thật, nếu như đổi lại là anh ta, Lâu Doanh đã lật bàn từ lâu rồi.
Vạn Nhất thấy hơi sốt ruột.
Nhưng anh ta cũng không biết mình đang sốt ruột cái gì, sao lại thấy sốt ruột.