Câu nói cuối cùng của Vạn Nhất khiến Lục Cận Phong và Xa Thành Nghị đồng loạt nhìn sang.
Cái gì gọi là cuộc sống sau này phải tự lo?
Lục Cận Phong phải tự lo là chuyện bình thường, dù sao cũng lĩnh chứng rồi, anh đã nhảy vào hố rồi có muốn lui cũng không lui được, còn Vạn Nhất phải tự lo cái gì?
Vạn Nhất đồng thời bị hai người nhìn chằm chằm, con người đảo một vòng, rồi nhìn lại hai người, không chờ anh ta lên tiếng, Hạ Phi học giọng điệu của Lục Cận Phong, bình tĩnh nói: “Cha nuôi, nhớ trần tục rồi sao?”
“Cái, cái gì mà nhớ trần tục chứ?” Vạn Nhất kích động ngồi xuống, do dùng sức quá mạnh nên cánh tay bó bột đã đụng trúng ghế sô pha, đau đến mức khiến vẻ mặt anh ta nhăn tít vào: “Đại ca, điều này không phải là đều do anh hay sao, anh cưới chị dâu, Mẫu Dạ Xoa kia mới theo tới, bây giờ âm hồn bất tán, chúng ta còn có thời gian sống an nhàn sao?”
“Hử?” Đuôi mắt Lục Cận Phong liếc qua.
Khí thế của Vạn Nhất lập tức suy yếu, nói thầm: “Em đây cùng lắm là bị tai bay vạ gió mà thôi.”
Xa Thành Nghị nói một câu đầy thâm ý: “Vừa rồi tôi có nghe giọng điệu của cô Lâu thì hình như là cậu đi trêu chọc cô ấy, tôi nói này Vạn Nhất, Lục Cận Phong cưới Tô Yên, tôi đã bận đến tối mặt tối mũi rồi, cậu cũng đừng đi trêu chọc cô Lâu nữa, tôi không giải quyết nổi đâu.”
“Ai đi trêu chọc cô ta chứ.” Lời nói này của Vạn Nhất không dám mạnh miệng, việc hôm nay đúng là do anh ta gây lên: “Em trở về đây, sắp tới có nhiệm vụ gì thì đừng gọi em, em phải đi dưỡng thương.”
Nói xong, Vạn Nhất đứng lên và quay người đi với hai cánh tay bị bó thạch cao.
Lúc ra ngoài, hai cánh tay còn nguyên vẹn, đến lúc trở về thì hai cánh tay đều bị tàn, còn khuôn mặt thì bị sưng giống như bánh bao vậy, nửa đêm mẹ Vạn rời giường đi uống nước nhìn thấy Vạn Nhất, lúc đầu còn không nhận ra.
Mẹ Vạn sợ hãi hét lên một tiếng: “Cậu là ai? Ông xã ơi nhà mình có trộm này.”
Vạn Nhất: “...”
Anh ta cũng thật đáng thương, bị đánh đến mức cha mẹ cũng không nhận ra.
“Mẹ, là con.” Vạn Nhất bất lực nói: “Con của mẹ, con đây, mẹ nhìn kỹ lại xem.”
Vạn Nhất ghé sát mặt lại cho mẹ Vạn xem, sau khi mẹ Vạn nhìn kỹ lại càng bị hoảng sợ: “Con trai, tại sao con lại tàn tạ như thế này? Ai đánh con đấy?”
Cha Vạn vừa nghe thấy giọng nói của vợ, vội vàng mặc áo khoác đi ra, lúc nhìn thấy Vạn Nhất, cũng sững người một lúc, rồi bật thốt lên: “Đây là con của mình sao?”
Vạn Nhất: “Không thể giả được.”
“Con trai à, ai đã đánh con ra nông nỗi này vậy, hai cánh tay bị đánh thành tàn phế như thế này, người này quá bạo lực, quá độc ác.” Mẹ Vạn nhìn vết thương kia đau lòng không thôi.
Khi nhìn mặt con trai nhà mình, ngoài đau lòng ra, mẹ Vạn cũng không nhịn được muốn cười.
Vạn Nhất nhìn cha Vạn: “Cha, con bắt đầu hoài nghi liệu con có phải con ruột của hai người không đấy.”
Cha Vạn hỏi: “Rốt cuộc là có chuyện gì?”
“Một lời khó nói hết, là bị một mụ Mẫu Dạ Xoa đánh thôi.”
Mẹ Vạn kinh ngạc nói: “Thế mà là con gái hả? Con trai, người phụ nữ kia phải mạnh mẽ đến mức nào mới có thể ra tay nặng như vậy chứ?”
Vạn Nhất nhớ lại cảnh Lâu Doanh đánh anh ta, cả người không lạnh mà run: “Rất mạnh mẽ, người phụ nữ như vậy chắc chắn không thể gả ra ngoài được, con đi ngủ trước, hai người cũng nghỉ ngơi sớm đi.”
Vạn Nhất đi về phía phòng ngủ, cha Vạn và mẹ Vạn liếc nhìn nhau.
Mẹ Vạn hơi kích động nói: “Ông xã, có phải con trai chúng ta sắp thoát kiếp độc thân rồi không?”
“Đã đánh thành như vậy rồi, còn thoát cái gì mà thoát.”
“Đánh là thương, mắng là yêu, ông xem khi con trai nói đến người đánh nó, không hề tức giận một chút nào, chắc chắn là có ý với con gái nhà người ta rồi.”
Cha Vạn nhìn về phía phòng ngủ của Vạn Nhất, lẩm bẩm lầu bầu một câu: “Vậy thì tình cảm phải sâu đậm đến mức nào thì mới có thể đánh thành ra như vậy chứ?”
Ngày hôm sau.
Sau khi Lâu Doanh về cục báo tin tức, thì lại cùng Bạch Phi Minh đến khu nhà cũ của nhà họ Lục.
Tô Yên đang nhàn nhã tỉa hoa, bọn nhỏ đã có bảo mẫu chăm sóc, ông xã nhà mình một đêm chưa về, cô cũng không thèm gọi điện hỏi một tiếng.
“Chị, tâm trạng của chị thật tốt.” Lâu Doanh nhìn Tô Yên nhàn nhã như vậy không thể không bội phục.
Tô Yên hỏi: “Mới sáng sớm ngày ra sao hai người lại tới đây?”
Lâu Doanh nói: “Đến an ủi anh rể một chút, vết thương của anh ấy có nghiêm trọng không?”
Động tác trên tay Tô Yên thoáng dừng lại một chút: “Vết thương gì?”
Trong lòng Lâu Doanh vang lên tiếng lộp bộp, lại gây họa rồi.
Lâu Doanh vội vàng nói sang chuyện khác: “Chị, chị tỉa hoa thật đẹp, đều cắt trụi hết rồi.”
Tô Yên nghiến răng cắt trụi cái cây: “Nói, có chuyện gì xảy ra?”
Lâu Doanh vô thức sờ lên cổ nói: “Đếm qua anh rể bị thương ở biệt thự Nam Sơn.”
“Vết thương đó ở đâu?” Tô Yên biết rõ Lục Cận Phong lại giấu diếm, nghe thấy anh bị thương thì cô lập tức lo lắng: “Có nghiêm trọng không?”
“Chắc là không nghiêm trọng đâu.” Buổi tối hôm qua Lâu Doanh cũng không có nhìn, nhưng qua phản ứng và miêu tả của Xa Thành Nghị thì có vẻ không nghiêm trọng lắm.
“Vệ Hải, đi lấy xe đến biệt thự Nam Sơn.” Tô Yên hô lên một tiếng, quăng cái kéo đi, vội vàng đi đến.
Tô Yên vừa đi, Lâu Doanh cũng lôi kéo Bạch Phi Minh đi ra ngoài: “Phi Minh, nhanh chóng rút lui thôi.”
Nếu lúc này không đi, chắc chắn sẽ bị tai bay vạ gió.
Bạch Phi Minh: “Cậu nói đến xem náo nhiệt mà.”
“Không xem nữa, làm chuyện chính.” Lâu Doanh nói: “Không phải đội trưởng Lãnh đã giao nhiệm vụ cho chúng ta hay sao, chúng ta nhanh chóng đi xử lý rồi còn báo cáo kết quả công tác.”
Đi được vài bước, Lâu Doanh đột nhiên nhớ ra: “Phi Minh, có phải hôm nay chúng ta được phát tiền lương hay không?”
Hai người đã nhậm chức lâu như vậy rồi, mặc dù chưa được một tháng, nhưng đến thời điểm phát tiền lương thì hai người vẫn phải lĩnh chứ.
Bạch Phi Minh gật đầu: “Hình như vậy.”
Lâu Doanh hơi kích động: “Phi Minh, cậu nhận được tiền lương thì định làm gì? Mình mà nhận được tiền lương thì lập tức đi ăn một chầu lớn, cái gì mà bào ngư, hải sâm, vi cá,...”
Lời nói chưa dứt thì điện thoại của hai người đồng thời vang lên âm báo, là thông báo ngân hàng đã nhận được tiền lương.
Hai người lấy điện thoại ra xem tin nhắn của ngân hàng, Lâu Doanh mở to hai mắt: “Một nghìn... Hai nghìn bảy trăm năm mươi tám đồng? Phi Minh, cậu được bao nhiêu?”
“Hơn ba nghìn hai.”
“Tại sao hai chúng ta lại không giống nhau?” Lâu Doanh không vui.
Bạch Phi Minh nhắc nhở: “Đầu tuần cậu làm trái kỷ luật, bị trừ hai trăm, tuần trước, lúc cậu làm nhiệm vụ làm người khác bị thương lại bị trừ ba trăm.”
Lâu Doanh nhìn chằm chằm vào tiền lương, ngay lập tức mất hết nhiệt tình.
Với mức lương này còn không đủ một bữa cơm.
Nếu lại làm trái kỷ luật nhiều hơn mấy lần nữa thì có khi cô ấy còn phải bỏ tiền túi ra nộp ngược lại.
“Phi Minh, nếu không chúng ta từ chức đi, chỗ này đúng là một cái hố mà.” Lâu Doanh khóc không ra nước mắt: “Đội trưởng Lãnh quá gian xảo, ngày từ đâu nói với mình là phúc lợi rất tốt, tiền lương hậu hĩnh.”
Bạch Phi Minh không nhịn được muốn cười: “Không phải mình cũng bị cậu lôi kéo nhảy vào hố hay sao?”
Vừa dứt lời, Lãnh Phùng gọi điện thoại tới: “Có nhiệm vụ, ở cầu Bắc Hà Đại có người muốn tự tử, hai người nhanh chóng đến đó.”
“Đội trưởng, đã rõ.”
Ngoài miệng Lâu Doanh muốn từ chức nhưng khi vừa nghe có nhiệm vụ thì chạy còn nhanh hơn bất kỳ ai.
Biệt thự Nam Sơn.
Vẻ mặt Tô Yên âm trầm nhìn chằm chằm vào Lục Cận Phong đang nằm trên giường, Lục Cận Phong sửng sốt không dám nhìn thẳng.
Cứ nhìn như vậy khoảng mấy phút, Lục Cận Phong bại trận.
“Bà xã, vợ à, Yên Yên, anh sai rồi.”
“Gọi mẹ cũng không có tác dụng.” Tô Yên rất tức giận: “Sao anh không dứt khoát phế cả hai chân đi, gom cho đủ một đôi.
Suýt chút nữa đã đâm vào động mạch đùi, nếu bất cẩn một chút thì không phải là chân bị tàn phế mà là mất mạng đấy.
Lúc trước Lục Cận Phong dạy dỗ Chu Kiệt là vì cô, bây giờ lại dùng một chân để báo đáp ân tình của Chu Kiệt, làm sao cô có thể không tức giận, không bực mình chứ?
“Bà xã, chỉ là bị thương ngoài da thôi mà.” Lục Cận Phong cười đùa tí tửng: “Đừng tức giận, anh biết em đang đau lòng cho anh, chỉ còn ba tháng nữa chúng ta sẽ làm đám cưới, trong ba tháng này, chắc chắn chân anh sẽ tốt lên, đêm tân hôn chắc chắn sẽ thỏa mãn em, anh đã tính toán thời gian cẩn thận rồi.”
Lúc trước Lục Cận Phong dạy dỗ Chu Kiệt là vì cô, bây giờ lại dùng một chân để báo đáp ân tình của Chu Kiệt, làm sao cô có thể không tức giận, không bực mình chứ?
“Bà xã, chỉ là bị thương ngoài da thôi mà.” Lục Cận Phong cười đùa tí tửng: “Đừng tức giận, anh biết em đang đau lòng cho anh, chỉ còn ba tháng nữa chúng ta sẽ làm đám cưới, trong ba tháng này, chắc chắn chân anh sẽ tốt lên, đêm tân hôn chắc chắn sẽ thỏa mãn em, anh đã tính toán thời gian cẩn thận rồi.”
“Bớt cười đùa đi, Lục Cận Phong anh nghiêm túc cho em.” Vẻ mặt Tô Yên lạnh lùng nói: “Tự anh suy ngẫm lại xem mình sai ở đâu, nếu nghĩ mãi không ra thì đêm tân hôn anh ngủ ngoài hành lang cho em.”