Lên Nhầm Xe Hoa Cưới Chồng Như Ý

Chương 306: Nồi lẩu thập cẩm máu chó




Đêm tân hôn mà phải ngủ ngoài hành lang, đúng là có hơi tàn nhẫn.
Tô Yên bỏ lại một câu như vậy rồi rời đi, thậm chí gọi Hạ Phi đi luôn.
“Con trai, trở về với mẹ, cha con có bản lĩnh như vậy, cứ để anh ấy một mình ở đó đợi đi.”
Lục Cận Phong: “…”
Anh bị vứt bỏ rồi.
Hạ Phi để thuốc lên đầu giường của Lục Cận Phong: “Cha, cha tự mình cầu phúc đi, con trai chỉ có thể làm đến mức này thôi.”
“Con trai thối tha, cha con vẫn chưa chết đâu.”
“Anh dám hung dữ với con trai em?” Tô Yên bao che.
Lục Cận Phong lập tức nhận sai: “Bà xã, anh đâu có hung dữ, con trai, con trở về với mẹ con đi.”
Lúc nói câu này, Lục Cận Phong ra hiệu với Hạ Phi, trông mong con trai có thể nói mấy lời tốt đẹp cho mình trước mặt bà xã.
“Hạ Phi Vũ, đi thôi.” Tô Yên kéo Hạ Phi rồi rời đi thật.
Xa Thành Nghị ở bên cửa sổ nhìn thấy, nhìn Lục Cận Phong một cách đồng tình: “Vợ cậu đi thật rồi.”
“Cô ấy đi rồi, áp lực trong lòng tôi nhỏ hơn một chút, nếu cô ấy ở đây, tôi mới khó chịu.” Câu này của Lục Cận Phong là sự thật.
Gương mặt đó, đôi mắt đó của Tô Yên, anh cũng không dám nhìn.
Nếu Tô Yên ở đây, anh còn không sợ đến biến thành cháu trai à?
Ai bảo anh giấu Tô Yên chuyện này chứ.
Xa Thành Nghị nhìn chằm chằm Lục Cận Phong: “Tôi đột nhiên cảm thấy độc thân cũng rất tốt.”
Chuyện này phải đau khổ bao nhiêu mới lĩnh ngộ được chứ.
Lục Cận Phong đốt một điếu thuốc, phun ra vòng khói: “Câu này của cậu phiến diện quá, đây là tình thú giữa hai vợ chồng với nhau, kẻ độc thân như cậu không hiểu được đâu.”
“Nhìn cậu xem, nhìn lại Vạn Nhất xem, tôi cảm thấy không hiểu thì tốt hơn.”
Xa Thành Nghị nói: “Đúng rồi, vết thương của cậu chưa chắc sẽ khỏi trong vòng ba tháng, đêm tân hôn cậu vẫn là ngủ ngoài hành lang thì ổn hơn.”
Lục Cận Phong: “…”
Tắc trách quá.
Mấy ngày sau đó, Tô Yên thật sự không đến thăm Lục Cận Phong lần nào, để mặc cho anh ở trong biệt thự Nam Sơn “tự sinh tự diệt”.
Vạn Nhất cũng dọn vào trong biệt thự Nam Sơn ở, hai người đúng lúc bầu bạn với nhau.
Lâu Doanh bận đến không dứt ra được, đi sớm về muộn, cũng ném chuyện của Vạn Nhất lên chín tầng mây rồi.
Hôm đó, Hạ Phi hỏi: “Mẹ, mẹ thật sự không đi thăm cha sao?”
Tô Yên đang cho Tam Bảo uống sữa bột: “Không đi.”
Hạ Vũ Mặc chống cằm: “Mẹ, một mình cha ở trong biệt thự Nam Sơn rất đáng thương đấy.”
“Biệt thự Nam Sơn có nhiều người hầu hạ như vậy, có gì mà đáng thương chứ.” Trần Tố Anh ôm bé tư qua, bà cũng đã biết chuyện Lục Cận Phong tự mình hại mình, lần này bà đứng về phía Tô Yên.
Giữa hai vợ chồng, chuyện gì cũng phải bàn bạc với nhau, huống chi là một chuyện lớn như vậy.
Nếu như có chút bất cẩn, lỡ như thật sự có mệnh hệ gì thì phải làm sao?
Đã lấy vợ, có bốn đứa con rồi, thế mà làm việc vẫn không chín chắn như vậy, nên dạy dỗ một bài học.
Hạ Phi và Hạ Vũ Mặc cũng không tiện nói giúp Lục Cận Phong nữa.
Điện thoại Tô Yên đột nhiên vang lên, cô đưa bình sữa cho con trai lớn: “Hạ Phi, con đến cho em uống sữa, mẹ nghe điện thoại đã.”
Điện thoại do Tần Chấn Lâm gọi đến, Tô Yên cầm điện thoại đi ra ngoài sân nghe.
“Đồng chí Tần, hôm nay ngọn gió nào khiến ông gọi điện thoại cho tôi vậy.”
Sau khi Tần Chấn Lâm giả chết thì rất hiếm khi chủ động liên lạc với cô.
“Tiểu Yên à, tối nay cùng ăn bữa cơm đi, rất lâu rồi cha không ăn cơm với con.”
“Ăn cơm thì có thể, nhưng tôi nói trước, nếu như là để nói về chuyện của Tần Nhã Hân thì miễn bàn.”
Một câu nói của Tô Yên đã chặn ngay mục đích của Tần Chấn Lâm.
Tần Nhã Hân vào trong đó rồi, Tần Chấn Lâm gọi điện thoại đến, rất có khả năng là vì chuyện của cô ta.
“Chỉ hai cha con chúng ta ăn một bữa cơm đơn giản thôi. Đúng rồi, cha đã hẹn Tô Đình Nghiêm luôn rồi, ông ấy đã nuôi con khôn lớn, cha mời ông ấy ăn bữa cơm, muốn cảm ơn ông ấy cho thật tốt.” Tần Chấn Lâm đi đường vòng.
“Được! Vậy gặp nhau ở Biệt Viện Tiểu Trù, tôi sẽ đặt chỗ, đến lúc đó hai người cứ đến là được.”
Sau khi cúp máy, Tô Yên đi vào phòng khách, nói với Trần Tố Anh: “Mẹ, tối nay con ra ngoài một chuyến, phải nhờ mẹ vất vả trông mấy đứa nhỏ giúp con rồi.”
Trần Tố Anh cười nói: “Vất vả gì chứ, con muốn ra ngoài thì cứ đi đi, đúng rồi, mua thêm cho bản thân mấy bộ quần áo đi.”
“Vâng.”
Tô Yên cũng không giải thích mình ra ngoài làm gì. Lúc trước khi đi, cô nói với Hạ Phi và Hạ Vũ Mặc: “Hai đứa muốn đi thăm cha của hai đứa thì bảo Vệ Long đưa hai đứa qua đó đi.”
Bởi vì Tô Yên không đi thăm, Hạ Phi và Hạ Vũ Mặc có muốn đi cũng không dám đi.
Hạ Vũ Mặc hỏi: “Mẹ, hay là mẹ đi cùng tụi con đi?”
“Mẹ không đi đâu, cha con nhìn thấy mẹ, sợ là vết thương sẽ khó lành.”
Bởi vậy mới nói hai người là vợ chồng, bởi vì Tô Yên quá hiểu Lục Cận Phong.
Có được sự cho phép của Tô Yên, hai anh em lập tức bảo Vệ Long đưa qua đó.
Thực ra, đến cùng Tô Yên vẫn là miệng sắc bén nhưng lòng dạ mềm, cô bảo hai đứa nhỏ qua đó cũng tương đương với việc cô đi thăm rồi.
Màn đêm buông xuống.
Biệt Viện Tiểu Trù.
Lúc Tô Yên lái xe đến, Tô Đình Nghiêm và Tần Chấn Lâm đang uống rượu với nhau, cảnh tượng này thật là kì ảo.
Tô Đình Nghiêm vừa uống mấy ly, bắt đầu nói nhiều hơn, kéo Tần Chấn Lâm, nói: “Ông anh, nhìn thấy anh, cuối cùng tôi cũng tâm phục khẩu phục rồi, trước đây tôi còn nghĩ, rốt cuộc một người đàn ông như thế nào mà lại có thể khiến Tiểu Uyển nhớ mãi không quên, kết hôn với tôi tám năm mà vẫn không để tôi vào phòng một lần, trong lòng tôi ấm ức chứ, người phụ nữ tôi lấy về, thế mà lại chẳng cho tôi bước vào cửa phòng.”
“Nếu cậu mà bước vào, bây giờ hai chúng ta đã không thể cùng nhau uống rượu như vậy rồi.” Tần Chấm Lâm uống rượu, biết từ đầu tới cuối Lệ Uyển chỉ là người phụ nữ của một mình ông ta, trong lòng vừa vui vừa kiêu ngạo, lại cảm thấy vô cùng áy náy.
Lệ Uyển chỉ có một mình ông ta, giữ mình trong sạch vì ông ta, nhưng còn ông ta thì sao? Thế mà lại có hai đứa con gái với người khác.
Nói ra, Tần Chấn Lâm lại cảm thấy hận bản thân mình.
Cuối cùng vẫn là Lệ Uyển yêu ông ta sâu đậm hơn.
Tô Yên bước vào, đặt túi xách xuống: “Hai người uống nhiều rượu vậy, mùi rượu nồng nặc quá.”
“Tiểu Yên, con đến rồi à.” Tô Đình Nghiêm vui vẻ nói: “Cha và cha ruột của con rất hợp nhau, vừa gặp đã thân, vui vẻ nên uống thêm vài ly ấy mà.”
Tần Chấn Lâm nhìn Tô Yên: “Con gái, con ốm đi rồi.”
Bây giờ vừa mới sinh không bao lâu, Tô Yên đã sụt liên tục mấy ký, lúc nãy vào khoảnh khắc cô vừa bước vào, thật sự vô cùng giống Lệ Uyển.
Tô Thấy thấy hai người hoà thuận với nhau, trong lòng cũng thở phào một hơi: “Nếu là mấy năm trước, con thật sự không dám tin ba người chúng ta lại có lúc ngồi ăn chung như thế này.”
Bởi vậy mới nói, người sống trên đời, luôn xảy ra những chuyện không thể tưởng tượng được.
Tần Chấn Lâm vỗ vỗ vai Tô Đình Nghiêm: “Chú em, tôi kính cậu một ly nữa, cảm ơn cậu đã nuôi dưỡng Tiểu Yên thành người, dạy dỗ nó trở nên xuất sắc như vậy.”
Tô Đình Nghiêm hổ thẹn: “Đều là do mẹ nó dạy tốt, nói ra thì thật hổ thẹn, sau khi Tiểu Uyển ra đi, tôi không có quan tâm đến Tiểu Yên một cách đàng hoàng.”
Không chỉ là không quan tâm, thậm chí còn dung túng cho Tần Phương Linh và Tô Vân ức hiếp Tô Yên.
“Đều là chuyện đã qua rồi, không cần phải nhắc lại nữa.” Tô Yên không thể uống rượu, nên rót một ly nước ấm: “Con lấy nước thay rượu, kính hai người.”
“Được, chúng ta cùng cạn nào.” Hôm nay Tần Chấn Lâm rất vui.
Ba người một hơi uống cạn, Tô Đình Nghiêm hỏi: “Tiểu Yên, Tiểu Kiệt đi đâu rồi?”
Sau khi Tô Kiệt vô tội được phóng thích, đã rất lâu Tô Đình Nghiêm không nhìn thấy cậu ta rồi.
Nhắc đến Tô Kiệt, tâm trạng của Tô Yên lại hơi nặng nề.
Tần Nhã Hân chạy đến Đế Đô gây chuyện, sau khi Lệ Quốc Minh đưa Tô Kiệt đi thì vẫn mãi không có tin tức.
“Con cũng không rõ.” Tô Yên nói sự thật: “Nó đi theo Lệ Quốc Minh rồi.”
“Lệ Quốc Minh? Chính là người đã đâm cha lần trước sao?” Tô Đình Nghiêm kinh ngạc nói: “Tiểu Yên, vậy chúng ta báo cảnh sát đi, người đó vô cùng hung ác và tàn bạo, Tiểu Kiệt ở trong tay người đó sẽ rất nguy hiểm.”
Nói xong, Tô Đình Nghiêm đứng dậy muốn đi báo cảnh sát.
“Cha ngồi xuống đi.” Tô Yên nói: “Đó là cha ruột của Tiểu Kiệt, hổ dữ không ăn thịt con đâu.”
“Lệ Quốc Minh có con trai sao?” Tần Chấn Lâm cũng vô cùng chấn động: “Tiểu Kiệt là ai?”
Tần Chấn Lâm vẫn chưa gặp qua Tô Kiệt.
Tần Chấn Lâm và Lệ Quốc Minh đấu qua đấu lại, Lệ Quốc Minh có con hay không, chẳng lẽ ông ta không biết hay sao?
Sao lại tự nhiên lòi đâu ra một đứa con thế này?
“Chuyện này nói ra thì rất dài.” Tô Yên đột nhiên nhớ ra một chuyện, hỏi: “Đồng chí Tần, trước đây ông cũng là người của Thiên Lang, vậy ông có quen biết người nào họ Thượng Quan không?”
“Thượng Quan?” Tần Chấn Lâm lập tức nhớ đến một người: “Thượng Quan Vũ, năm đó cậu ta cùng với cha và mẹ con cùng nhau lập nên Thiên Lang, nhưng Thượng Quan Vũ là bác sĩ, lúc xây dựng Thiên Liên, cậu ta cống hiến không nhiều, mà cậu ta cũng không màng danh lợi, nên cũng không có giữ chức vụ gì trong Thiên Lang, sau đó cha rời khỏi Thiên Lang, không còn liên lạc với Thượng Quan Vũ nữa.”
Tần Chấn Lâm nhớ đến chuyện cũ, cảm thán nói: “Năm đó Hải Vân, mẹ con, Lệ Quốc Minh, và cả Thượng Quan Vũ, mấy người chúng ta vô cùng hăng hái, ai cũng muốn làm nên chuyện lớn. Không ngờ khi nguyện vọng đã đạt được rồi, mẹ con và Hải Vân, và cả Thượng Quan Vũ lại không còn nữa.”
Tô Yên không biết những chuyện mà Tần Chấn Lâm bọn họ đã trải qua, nhưng chỉ nghe thôi, dường như có thể tưởng tượng ra được ân oán tình thù của bọn họ, nhất định là những gút mắc khắc cốt ghi tâm.
Tần Chấn Lâm uống một ngụm rượu, thở dài nói: “Thực ra đáng lẽ con vẫn còn một người cô, chỉ là do một lần cha sơ suất, đã để lạc mất cô con. Tiểu Yên, nếu như có thể có thể tìm lại được cô con lúc còn sống, đời này của cha đã không còn gì hối tiếc nữa.”
“Cô tên là gì? Có hình không?” Tô Yên bưng ly nước lên, thuận miệng hỏi: “Trở về để con bảo Lục Cận Phong tìm giúp.”
Vừa nghe thấy Tô Yên thật sự muốn giúp đỡ tìm, Tần Chấn Lâm nói: “Cô con tên Tần Phương Linh, hình thì cha chỉ có hình lúc nhỏ, trở về sẽ tìm cho con.”
Nghe thấy cái tên này, Tô Yên và Tô Đình Nghiêm đều phun ra.
Một người phun nước.
Một người phun rượu.
Tần Phương Linh?
Chuyện này có phải là quá máu chó rồi không?
Hay chỉ là cùng họ cùng tên thôi?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.