Lên Nhầm Xe Hoa Cưới Chồng Như Ý

Chương 309: Đủ rồi đấy, đừng có được đằng chân lân lên đằng đầu




“Chuyện này sao có thể.”
Lục Cận Phong nói: “Phương diện kia của Vạn Nhất chắc chắn bình thường, chỉ là thường ngày cậu ta hay cà lơ phất phơ thôi. Hơn nữa cậu ta và Lãnh Phùng có chút quan hệ họ hàng, nếu tính theo vai vế, hai người họ là anh em đấy.”
Chính là kiểu họ hàng xa đến mức có dùng tám cây cọc để bắc cũng không đến.
Tô Yên đột nhiên hiểu ra, cười nói: “Xem ra em họ của em lại bị lừa rồi, bây giờ nó nhất mực tin tưởng Vạn Nhất và Lãnh Phùng là quan hệ đó, trước đó Lâu Doanh đồng ý vào cục cảnh sát chính là vì nhan sắc của Lãnh Phùng, tám mươi phần trăm Vạn Nhất là vì lý do này nên mới lừa gạt Lâu Doanh.”
Nhưng tại sao Vạn Nhất lại để tâm đến việc Lâu Doanh nhìn trúng ai chứ?
Chuyện này cô hơi không hiểu lắm.
Lục Cận Phong nói: “Người ngoài cuộc tỉnh táo.”
Mà thân là một người ngoài cuộc, chỉ cần nhìn là được rồi, không nên can thiệp quá nhiều.
Tô Yên cười cười: “Vậy thì Vạn Nhất phải chịu khổ rồi, Lâu Doanh thần kinh thô, làm việc hùng hùng hổ hổ, lại còn rất thích ngắm trai đẹp, đến phòng làm việc nó cũng cố ý chọn gần sân vận động, mà thân hình của mấy anh chàng cao to trên sân vận động cũng thật sự rất đẹp.”
“Sao em biết?” Lục Cận Phong ghen rồi.
“Em từng nhìn thấy.” Tô Yên cười rời khỏi đùi Lục Cận Phong: “Lâu Doanh từng kéo em qua nhìn, thân hình của người này còn đẹp hơn người kia, cơ bụng ở đường nhân ngư, cơ bụng tám múi, chắc chắn sờ vào sẽ không tệ.”
Lục Cận Phong nổi máu ghen: “Em còn muốn sờ?”
“Nghĩ thôi, chỉ là nghĩ thôi.” Tô Yên cười gượng: “Ai cũng có lòng yêu cái đẹp mà.”
Lục Cận Phong đứng bằng một chân, nhảy lò cò về giường nằm, bày ra vẻ mặt anh tức giận rồi, em mau đến dỗ anh đi.
Lục Cận Phong nằm quay lưng lại với Tô Yên, dáng vẻ tức giận đó thật là giống Hạ Vũ Mặc như đúc.
Tô Yên cạn lời nói: “Lục Cận Phong, anh có cần phải đến mức này không?”
Đến nhìn cũng không cho nhìn?
“Em đã ngoại tình trên tinh thần rồi.”
Tô Yên: “…”
“Rốt cuộc là giấm này anh đã ủ mấy ngàn năm vậy, sao mùi lại nồng như thế?”
Lục Cận Phong xoay người, nằm ngửa ra, mắt liếc Tô Yên một cái, ra hiệu ngầm một cách rõ ràng.
“Được rồi, được rồi.” Tô Yên bất lực, đi qua hôn lên mặt Lục Cận Phong một cái, nói ra những câu buồn nôn: “Anh là tim của em, anh là gan của em, không có anh em sẽ không thể sống được, những người đàn ông bên ngoài đều chỉ là mây trôi, là do mắt muốn nhìn, tay muốn sờ, chứ không phải là do em muốn nhìn, em muốn sờ.”
Lục Cận Phong nhìn Tô Yên: “Đây là thái độ nhận sai của em sao?”
Tô Yên vỗ lên ngực Lục Cận Phong một cái: “Lục Cận Phong, đủ rồi đấy, anh đừng có được đằng chân lân lên đằng đầu.”
Lục Cận Phong là người biết khi nào nên dừng lại, anh ngồi dậy, ôm lấy Tô Yên, cười như một con hồ ly xảo quyệt: “Yên Yên, lúc nãy em nói nhìn thấy Tiểu Kiệt, vậy chắc Lệ Quốc Minh cũng đang ở Đế Đô.”
“Tần Nhã Hân cũng có thể đến đây, Lệ Quốc Minh đến Đế Đô cũng chẳng có gì lạ.” Tô Yên lo lắng nói: “Em chỉ là không hiểu tại sao Tiểu Kiệt vừa nhìn thấy em thì lại bỏ chạy? Nó đến người chị này cũng không cần nữa, cứ muốn đi theo người cha vừa mới nhận lại, thậm chí còn không nói lời nào, không liên lạc, nếu hôm nay nó không xuất hiện, em còn tưởng là nó đã không còn trên đời này nữa rồi.”
Đương nhiên câu nói cuối cùng chỉ là lời nói trong lúc tức giận của Tô Yên.
“Em gặp được Tô Kiệt ở đâu? Anh bảo Hạ Vũ và Hạ Huy đi tìm.”
“Đường Nhân Dân Nam.” Tô Yên nói: “Nếu không phải là do sức khoẻ em không đủ tốt, em nhất định đã đuổi theo.”
Vết mổ khi sinh vẫn còn đau, vận động mạnh như chạy nhanh, Tô Yên thật sự không chịu nổi.
“Đừng lo lắng, anh sẽ bảo Hạ Vũ và Hạ Huy đi tra coi sao.” Lục Cận Phong ôm chặt tay Tô Yên hơn: “Bà xã, chúng ta nên đi ngủ rồi.”
“Nghiêm chỉnh chút, ngủ thì ngủ, đừng động tay động chân.” Tô Yên tắt đèn.
“Không được ăn thịt, uống chút canh cũng được chứ.”
“Lục Cận Phong, đừng lộn xộn…”
Tối nay Lâu Doanh hơi mất ngủ.
Nếu như cô ấy gặp Lệ Quốc Minh, cô ấy nên làm gì đây?
“Phi Minh, mình đến phòng huấn luyện vận động một chút.”
“Ừm, vậy mình ngủ trước.” Bạch Phi Minh biết tâm trạng Lâu Doanh không tốt, nếu không phát tiết ra, sẽ bức bách đến gặp phát điên mất.
Lâu Doanh đến phòng huấn luyện, Bạch Phi Minh chuẩn bị đi ngủ, đột nhiên điện thoại cô ta vang lên, là một dãy số lạ, trước giờ cô ta không có thói quen nghe số điện thoại lạ.
Nhưng sau khi nhận việc, sẽ có lúc có số điện thoại lạ gọi đến, đều là những đồng nghiệp trong cục, nên Bạch Phi Minh nghĩ rằng có thể lại là đồng nghiệp nào đó trong cục cảnh sát gọi đến, nên nghe máy.
“Tôi là Bạch Phi Minh.”
“Phi Minh, là tôi đây.” Bên kia điện thoại là giọng nói của một người đàn ông trung niên.
Bạch Phi Minh nghe thấy, tinh thần chấn động, vẻ mặt nghiêm trọng: “Đại ca Lệ?”
“Là tôi!” Lúc này, Lệ Quốc Minh đang ở trong một nhà máy bỏ hoang ở khu vực ngoại ô nào đó, ông ta đang đứng trên tầng cao nhất của nhà máy, nhìn ra xa phía trung tâm thành phố: “Phi Minh, đã đến lúc cô nên báo đáp công ơn tôi nuôi dưỡng cô rồi.”
Lệ Quốc Minh vừa mở miệng đã uy hiếp bằng công ơn.
“Tôi không thể làm việc cho ông nữa, bây giờ tôi và Lâu Doanh đang làm việc trong cục cảnh sát, tốt nhất ông đừng xuất hiện trước mặt tôi.”
Nếu không cô ta sẽ rất khó xử.
Từ trong tận đáy lòng, Bạch Phi Minh hy vọng Lệ Quốc Minh đừng bao giờ xuất hiện.
Nhưng để xứng đáng với bộ đồng phục cảnh sát trên người, cô ta bắt buộc phải bắt người về quy án.
Vừa nghe thấy Bạch Phi Minh và Lâu Doanh đã đầu quân vào cục cảnh sát, Lệ Quốc Minh tức không chịu được: “Não hai người bị úng nước à? Trước đây hai người làm gì hai người không rõ sao?”
“Đại ca Lệ, tôi và Lâu Doanh đều muốn sống cuộc sống của người bình thường.” Bạch Phi Minh nói: “Ông cũng đừng đi tìm Lâu Doanh, ông biết tính cách của cậu ấy rồi đó, cho dù ông là cha ruột của cậu ấy, cậu ấy cũng sẽ không nể mặt đâu.”
“Xem ra hai người đã biết hết rồi.”
Lệ Quốc Minh cười lạnh một tiếng: “Hai người đúng là người tốt, Phi Minh, tôi bảo cô giúp tôi một chuyện, cô có thể không đồng ý, sau đó tôi tìm Lâu Doanh thì cũng vậy thôi.”
Điểm yếu của Bạch Phi Minh chính là Lâu Doanh, hai người là bạn chí cốt của nhau, còn thân hơn cả chị em.
“Ông nói đi!”
Trong nhà máy bỏ hoang.
Sau khi Lệ Quốc Minh nói xong thì cúp điện thoại, bóng dáng của Tô Kiệt cũng xuất hiện trong tầm mắt ông ta.
Lệ Quốc Minh thấy Tô Kiệt đến, hỏi: “Sao đi lâu như vậy?”
“Trên đường gặp chút chuyện, nên bị trì hoãn.” Tô Kiệt không nhắc đến chuyện gặp Tô Yên, nói: “Cha, hàng mà cha bảo con đi đưa, con đã đưa hết rồi.”
“Con trai, làm tốt lắm.” Lệ Quốc Minh khen ngợi nói: “Không hổ là con trai của Lệ Quốc Minh cha.”
Vừa dứt lời, một chiếc xe lái về phía bên này.
Tô Kiệt cảnh giác nói: “Cha, có phải chúng ta bị phát hiện rồi không?”
“Đừng căng thẳng, là một người bạn cũ đến thôi.”
Lệ Quốc Minh đi xuống, một chiếc xe con màu đen dừng lại ở bãi đất trống trong nhà máy bỏ hoang.
Một người đàn ông mặc áo đen quần đen đi ra khỏi xe, người này chính là Chu An của Địa Sát.
Sau khi Tần Nhã Hân bị bắt, Chu An chạy khắp nơi để tìm cách, Lục Cận Phong và Tô Yên đã nói rõ là muốn Tần Nhã Hân phải trả giá, nên anh ta chỉ có thể dựa vào bản thân mình.
“Đại ca Lệ.” Chu An vừa mở miệng, giọng nói khàn khàn, vết sẹo trên mặt cũng trở nên dữ tợn.
“Tôi chỉ là một người sa cơ lỡ vận, bây giờ là thế giới của người trẻ tuổi các cậu rồi.” Lệ Quốc Minh nói: “Rốt cuộc phụ nữ vẫn không thể làm được chuyện lớn, Địa Sát rơi vào tay cậu, sớm muộn cũng sẽ có một ngày vượt qua bóng đêm, nhìn thấy ánh sáng.”
“Đại ca Lệ, không cần nói mấy lời khiêm tốn.” Chu An rất thẳng thắn: “Nói xem, ông định giúp tôi cứu cô chủ ra thế nào.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.