Trước đó Lệ Quốc Minh có thể vượt ngục cũng là do ông ta có bản lĩnh, nếu không phải có chút giá trị lợi dụng, Chu An cũng sẽ không tìm đến ông ta.
Một tên tội phạm bị truy nã, nói gì đến tiền đồ nữa chứ.
Đều là người dày dặn kinh nghiệm, quá hiểu rõ nhau rồi.
Lệ Quốc Minh có thể là cây đèn cạn dầu sao?
Bây giờ ông ta chỉ có chút giá trị lợi dụng này, chắc chắn sẽ không để người ta lợi dụng mà không có được chút gì.
Lệ Quốc Minh nói: “Tôi đã sắp xếp cả rồi, chỉ cần cậu cho tôi mượn mấy chục người là được rồi, đảm bảo sẽ cứu được Tần Nhã Hân ra.”
Chu An vẫn dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Lệ Quốc Minh một cái, suy nghĩ một lúc, mới nói: “Được!”
Mỗi người đều có nhược điểm, Chu An dời mắt lên người Tô Kiệt: “Tôi cho ông mượn người rồi, bên cạnh tôi sẽ thiếu người, không biết đại ca Lệ có thể cho tôi mượn cậu bạn nhỏ yêu quý này của ông mấy ngày không.”
Đây đâu phải là mượn, rõ ràng là muốn lấy Tô Kiệt làm con tin, kìm hãm Lệ Quốc Minh.
“Ai là cậu bạn nhỏ?” Tô Kiệt không chịu được câu này: “Anh nhìn cho kỹ, ông đây năm nay đã hai mươi tuổi rồi, đã không còn là cậu bạn nhỏ nữa.”
Chu An cũng không lớn hơn Tô Kiệt bao nhiêu tuổi, nhưng Chu An ra ngoài lăn lộn từ sớm, còn Tô Kiệt mới ra lăn lộn được bao lâu chứ?
Trong mắt Chu An, Tô Kiệt chỉ là một cậu bạn nhỏ miệng còn hôi sữa.
Chu An không để Tô Kiệt vào mắt, nhìn về phía Lệ Quốc Minh: “Đại ca Lệ không nỡ sao?”
“Sao có thể, bây giờ hai chúng ta là quan hệ hợp tác, đương nhiên là nên giúp đỡ lẫn nhau.” Lệ Quốc Đông kéo Tô Kiệt, đẩy đến trước mặt Chu An: “Tiểu Kiệt, đi theo học hỏi đi.”
Lệ Quốc Minh âm thầm ra hiệu cho Tô Kiệt, Tô Kiệt tin tưởng không chút nghi ngờ ông ta, đương nhiên cậu ta sẽ không cảm thấy cha mình đang đẩy mình vào hố lửa, lấy cậu ta làm con tin, trong mắt cậu ta, việc này là đang nhịn nhục chịu khổ, Lệ Quốc Đông đang rèn luyện cậu ta.
Tô Kiệt rất nghe lời: “Vâng, cha.”
Một tiếng “cha” này khiến Chu An hơi bất ngờ, sau đó anh ta cười nói: “Thì ra cậu bạn nhỏ này là con trai của đại ca Lệ.”
Nắm được con trai của Lệ Quốc Minh trong tay, còn sợ ông ta không nghe lời sao?
Tô Kiệt rất tự hào nói: “Tôi là con trai của cha tôi.”
“Đại ca Lệ, chúc mừng nhé, đời sau có người kế tục rồi.” Ý cười trong mắt Chu An càng sâu hơn, thì ra đây là một kẻ ngốc.
Lệ Quốc Minh: “…”
Trái lại ông ta định ngăn cản Tô Kiệt thừa nhận, nhưng đã không kịp nữa rồi.
Lệ Quốc Minh đã làm giám định cha con, nên đã chắc chắn việc Tô Kiệt là con của ông ta, nếu không ông ta cũng thật không muốn nhận đứa con trai ngốc nghếch này.
Tô Kiệt và Tô Yên cùng nhau lớn lên, sao cậu ta không có được chút thông minh nào như Tô Yên vậy?
Đầu óc không bằng Tô Yên thì thôi, nếu sức mạnh bằng được một nửa Lâu Doanh thì cũng được.
Thế mà Tô Kiệt lại là một con ma bệnh,tuy cuộc phẫu thuật trước kia thành công, nhưng rốt cuộc vẫn không bằng người bình thường, khả năng chịu đựng của cơ thể có hạn.
Ngoại trừ có thể giúp ông ta duy trì nòi giống ra, Tô Kiệt không làm được việc lớn gì cả.
Lệ Quốc Minh khách sáo nói: “Còn nhiều thứ Tiểu Kiệt không hiểu, hy vọng đại ca Chu hãy dạy bảo cho.”
Biệt thự Nam Sơn.
Trong phòng huấn luyện, Lâu Doanh đã luyện tập được một tiếng đồng hồ, cả người đầy mồ hôi, mồ hôi thuận theo tóc nhỏ xuống nền nhà, thuận theo xương quai xanh trơn bóng trượt vào trong quần áo.
Ngực Lâu Doanh thở dốc kịch liệt, sau khi đánh ra quyền cuối cùng, cô ấy giữ vững bao cát, đi qua một bên uống nước.
Lâu Doanh ngồi xếp bằng, uống từng ngụm lớn.
“Tôi cảm thấy cô nên uống rượu thì hơn.”
Giọng của Vạn Nhất truyền đến từ cửa.
Anh ta đã đến rất lâu rồi, từ lúc Lâu Doanh bước vào luyện tập, anh ta đã đứng ngay cửa rồi, anh ta đứng đến sắp ngủ gật rồi, cuối cùng Lâu Doanh mới dừng lại.
Vạn Nhất đi qua: “Không vui à? Lấy bao cát ra trút giận?”
Lâu Doanh liếc anh ta một cái: “Tốt nhất tránh xa tôi ra một chút, nếu không cú đấm không có mắt đâu đấy.”
Nói xong, Lâu Doanh lại đứng dậy đi đánh bao cát.
Vạn Nhất đi qua, đứng bên cạnh nói: “Có phải là lại nhìn trúng anh chàng đẹp trai nào nhưng lại không theo đuổi được hay không?”
Lâu Doanh trông có vẻ không ổn lắm, lúc nãy vẫn còn bình thường mà.
Lâu Doanh không nói gì, tiếp tục đánh bao cát.
Vạn Nhất đi vòng qua trước mặt Lâu Doanh: “Lâu Doanh, cô còn thiếu tôi hai chuyện.”
Lâu Doanh dừng lại: “Nói đi, chuyện gì? Bây giờ bà đây sẽ làm ngay cho anh.”
Vạn Nhất nghĩ nghĩ: “Trò chuyện với tôi.”
“Chỉ đơn giản như vậy sao?” Lâu Doanh cảm thấy như bị lừa: “Có phải anh lại nghĩ ra ý tưởng tệ hại nào để hại tôi không?”
“Sao tôi dám, chị cô đang ở trên lầu, tôi mà dám hại cô, còn không bị chị cô lột da sao?” Vạn Nhất nhún nhún vai: “Tôi đã thành như vậy rồi, một đầu ngón tay của cô thôi cũng có thể giải quyết tôi, sao, cô sợ à?”
“Sợ cái rắm.”
Vạn Nhất: “…”
“Con gái không được chửi bậy.”
Lâu Doanh lại liếc anh ta một cái: “Mẹ tôi mất sớm, tôi lại không có cha, là một đứa trẻ tự mình trưởng thành, không hư hỏng đã là tốt lắm rồi, anh còn quản việc tôi có chửi bậy hay không à?”
Lâu Doanh biết chuyện Lệ Quốc Minh là cha mình chỉ là chuyện gần đây, còn trong ấn tượng của Lâu Doanh, cô ấy không có cha.
Lệ Quốc Minh chỉ là cậu, hơn nữa ông ta cũng không có dạy dỗ cô ấy, đều để mặc cho cô ấy lang bạc ở bên ngoài.
Lâu Doanh đi qua một bên, cầm bình nước lên uống.
“Anh bảo tôi trò chuyện với anh, nói về chuyện gì?”
“Tuỳ tiện nói thôi.”
“Đúng rồi, tôi nhớ ra một chuyện…” Lâu Doanh đột nhiên xoay người, đúng lúc đụng vào Vạn Nhất đang đi qua.
“Tay của tôi.” Vạn Nhất hoảng sợ vội vàng lùi ra sau, tay của anh ta không thể chịu được va chạm nữa.
Vì lùi ra quá gấp, Vạn Nhất vấp chân, cơ thể ngã ra sau. Nhìn thấy anh ta sắp ngã xuống, Lâu Doanh nhanh tay nhanh mắt, đưa tay nắm lấy cổ áo của Vạn Nhất, kéo anh ta lại.
Lâu Doanh dùng sức quá mức, Vạn Nhất theo quán tính nhào thẳng vào ngực Lâu Doanh.
Vạn Nhất hôn thẳng lên môi Lâu Doanh, không lệch một centimet.
Khoảnh khắc đó, không gian và thời gian dường như đều ngừng lại.
Mắt hai người đều trừng to lên, Lâu Doanh nắm lấy cổ áo Vạn Nhất, hai tay Vạn Nhất đang bó thạch cao, một chân đang đứng, một chân cong lên, đây là tư thế đang chuẩn bị bay.
Mấy giây sau, Lâu Doanh hoảng sợ đẩy Vạn Nhất ra, Vạn Nhất không đứng vẫn, ngã mông xuống đất, đau đến nước mắt cũng sắp chảy ra.
“Mẫu dạ xoa, cô có thể dịu dàng chút không.”
Nụ hôn vừa rồi khiến Lâu Doanh ngẩn ra, trong đầu vô cùng hỗn loạn, đó là nụ hôn đầu của cô ấy đấy.
Nụ hôn đầu thật sự.
“Bạch trảm kê, anh lại lợi dụng tôi.” Lâu Doanh vội vàng lau miệng.
Vạn Nhất ngồi dưới đất, nhìn thấy dáng vẻ hoảng loạn của Lâu Doanh, nói một cách vô tội: “Lúc nãy là nụ hôn đầu của tôi, rõ ràng là cô chiếm được lợi, tôi có lý do nghi ngờ cô có ý đồ với tôi đấy.”
Lúc nãy là do Lâu Doanh kéo anh ta qua mà.
Lâu Doanh nhìn Vạn Nhất đang ngồi dưới đất, dáng vẻ giống như vừa bị cô ấy ức hiếp, nói một cách điên cuồng: “Thật là tạo nghiệt mà.” Sau đó lập tức bỏ chạy.
Nửa đêm Tô Yên thức dậy uống nước, bắt gặp Lâu Doanh hoảng loạn chạy ra khỏi phòng huấn luyện, hỏi: “Lâu Doanh à, sao vậy?”
Lâu Doanh nhìn thấy Tô Yên, chột dạ lắc đầu: “Không có gì.”
“Em chắc chứ?”
“Vô cùng chắc chắn.” Lâu Doanh gật đầu: “Chị, em về tắm rửa rồi nghỉ ngơi đây.”
Nói xong cô ấy mau chóng chuồn mất.
Tô Yên tò mò, sau đó nhìn thấy Vạn Nhất khập khiễng đi ra khỏi phòng huấn luyện.
Hửm?
Thật sự có chuyện rồi đây.
Tô Yên dùng tốc độ cực nhanh “bay” đến trước mặt Vạn Nhất: “Vạn Nhất, sao mặt cậu đỏ vậy?”
“Ôi!” Tô Yên đột nhiên xuất hiện khiến Vạn Nhất giật mình một cái: “Chị dâu, nửa đêm nửa hôm, cách xuất hiện của chị có thể đàng hoàng chút không.”
“Thành thật khai báo, cậu đã làm gì Lâu Doanh?” Tô Yên bày ra tư thế nghiêm hình bức cung.
Vạn Nhất lớn tiếng kêu oan: “Rõ ràng là cô ta làm ra chuyện không thể miêu tả được với em, chứ đâu phải em làm.”
“Không thể miêu tả được?” Tính nhiều chuyện của Tô Yên bị khơi gợi, vừa phấn khích vừa tò mò, hỏi: “Vậy cậu từ từ miêu tả cho tôi nghe xem nào.”