Lục Thừa Mẫn nói không sai, thực tế thì hầu hết mọi người dù cố gắng hết sức cũng chỉ có thể sống như những người bình thường.
Lục Thừa Mẫn không còn thân phận cậu chủ của nhà họ Lục, cũng không phải là ngoại lệ.
Sau khi bị đuổi khỏi nhà họ Lục, Lục Thừa Mẫn đến công trường xây dựng để chuyển gạch, anh ta tiết kiệm một số tiền cùng hai cha con Lục Gia Hành, lúc này mới kết hợp mở một cửa hàng bánh ngọt.
Lục Thừa Mẫn mới ba mươi tuổi, đã có tóc bạc rồi, da dẻ cũng trở nên thô ráp rất nhiều, không còn thanh tú như lúc còn sống cuộc sống an nhàn sung sướng trước đây nữa.
"Cậu có bằng thạc sĩ, có thể tùy ý tìm công việc, sẽ tốt hơn là mở một cửa hàng.”
Tô Yên vẫn thực sự ngưỡng mộ Lục Thừa Mẫn, người bình thường trải qua những chuyện biến hóa lớn như thế, sợ rằng vẫn chưa tìm được phương hướng của cuộc sống, vẫn còn đang oán trách trong sự thù hận.
Nhưng việc mở cửa hàng của Lục Thừa Mẫn, cũng khá hấp dẫn.
Với trình độ của Lục Thừa Mẫn, các xí nghiệp nhà nước với xí nghiệp nước ngoài, đều có thể tùy ý vào được, Lục Cận Phong không hề chèn ép anh ta, Lục Thừa Mẫn có thể lội ngược dòng cũng không khó.
Lục Thừa Mẫn không trả lời chủ đề này mà thay vào đó hỏi: "Lục Cận Phong đã làm như thế nào? Anh ta đã tăng gấp đôi tài sản của mình chỉ trong một tháng."
Anh ta thực sự rất tò mò, anh ta muốn biết sự chênh lệch của mình với Lục Cận Phong.
Tô Yên nhún vai cười: "Tôi cũng khá khó hiểu, anh ấy nói, tiền tài là số lượng, chơi đùa mấy lần cũng đủ rồi.”
Lục Cận Phong nói nghe rất đơn giản, nhưng người ngoài nghề thật sự không hiểu được.
Lục Thừa Mẫn thậm chí còn nghe không hiểu.
“Xem ra sự chênh lệch giữa bọn tôi thật sự không phải là một chút.” Lục Thừa Mẫn lại cầm thêm vài tờ đưa cho Tô Yên: “Với tờ rơi này, chị có thể được giảm giá hai mươi phần trăm, có rảnh thì cứ tới thử đi, ở ngay phía đối diện.”
“Được.” Tô Yên trước giờ thực sự không thích nhìn thấy Lục Thừa Mẫn, nhưng Lục Cận Phong đã mở lòng với Lục Thừa Mẫn rồi, cho nên cô cũng không cần cố chấp với quá khứ làm gì.
Khi Tô Yên bước vào công ty, cô đứng trước cửa sổ cao từ trần đến sàn, thực sự nhìn giống như một nữ tổng giám đốc.
Nếu chuyện này ở cách đây vài năm, cô sẽ không bao giờ tưởng tượng được có ngày mình sẽ là nữ tổng giám đốc có giá trị hàng trăm tỷ.
"Tổng giám đốc Tô, ngài có chuyển phát nhanh."
Thư ký Lâm Vy cầm một gói hàng chuyển phát nhanh đến.
“Đặt vào đi.” Tô Yên nhớ tới tờ rơi của Lục Thừa Mẫn, cô đưa cho Lâm Vy: “Cửa hàng bánh ngọt mới mở này ăn khá ngon, có thể cùng đồng nghiệp đến để thử, nhân tiện, sau này trong buổi trà chiều của công ty, tất cả bánh ngọt đều đặt từ cửa hàng này đi.”
Tô Yên đang giúp đỡ cho việc kinh doanh của Lục Thừa Mẫn.
“Vâng, tổng giám đốc Tô.” Buổi sáng Lâm Vy đi làm, cô ta cũng nhận được tờ rơi, biết cửa hàng kia là Lục Thừa Mẫn mở.
Sau khi Lâm Vy đi ra ngoài, Tô Yên dùng dao mở gói hàng ra, lúc đầu cô không biết bên trong là thứ gì.
Sau khi mở ra, Tô Yên nhận ra bên trong có một tờ giấy, ngoài cái đó ra, cũng không còn gì khác.
Trên tờ giấy viết: Hãy cẩn thận Tần Nhã Hân.
Tần Nhã Hân không phải đã đi vào rồi sao, chỉ còn chờ bên tòa án kia mở phiên tòa xử án, tại sao lại có người dặn dò cô phải cẩn thận Tần Nhã Hân?
Chữ trên tờ giấy bạc không phải viết tay mà là chữ in ra, không có cách nào phân biệt từ chữ viết ai là người viết.
Thông tin liên lạc của người gửi có trên giấy chuyển phát nhanh.
Tô Yên lập tức yêu cầu Vệ Hải kiểm tra địa chỉ, nhưng kết quả là không có người này.
Có vẻ như tất cả thông tin đã điền là giả.
Cho dù là ai gửi gói hàng chuyển phát nhanh đến, thì nhất định bên Tần Nhã Hân đã có chuyện gì rồi.
Tô Yên gọi điện thoại cho Lâu Doanh: "Tần Nhã Hân bên kia đang có chuyện gì vậy?"
“Vẫn đang bị giam giữ ở trại tạm giam, coi như biết thân biết phận.” Lâu Doanh nói: “Cô ta an phận một cách lạ thường, em nghe các đồng nghiệp nói, sau khi Tần Nhã Hân vào đây, không khóc hay làm loạn gì, vẫn đang ngồi thiền bên trong kia, em nhìn cô ta đang giác ngộ đến mức muốn thăng thiên rồi.”
“Đừng bất cẩn, chị nhận được tin tức, có thể bên phía Tần Nhã Hân có chuyện.” Tô Yên thúc giục: “Em xem lại một lần nữa đi.”
"Được rồi, dù sao em cũng không có việc gì, để em đi xem chút.”
Lâu Doanh cúp điện thoại, kêu gọi Bạch Phi Minh, hai người cùng nhau đến trại tạm giam.
Trên đường đi gặp Lãnh Phùng.
Lãnh Phùng hỏi: "Hai người các cô đang định đi đâu vậy?"
“Đi xem Tần Nhã Hân.” Lâu Doanh dừng lại, thăm dò hỏi: “Đội trưởng Lãnh, khi nào anh cho chúng tôi đi nghỉ?”
"Hôm nay các cô có thể đi nghỉ, trong cục cảnh sát tạm thời cũng không sao, có chuyện tôi sẽ thông báo cho các cô, nghỉ hai ngày, có đủ không?”
“Đội trưởng, anh thực sự dễ tính quá đi, đủ, đủ lắm.” Lâu Doanh rất vui vẻ.
Sau khi lái xe đi, Bạch Phi Minh nói: "Hai chúng ta đã từng bỏ phiếu, có thể nghỉ ngơi trong vài tháng, bây giờ anh ta cho cậu nghỉ ngơi hai ngày, mà cậu đã vui thành thế này rồi.”
“Việc này khác chứ.” Lâu Doanh nói: “Ở đây có cảm giác thân thuộc, Phi Minh, cậu không nghĩ chúng mình thực sự thích hợp với công việc này sao? Bênh vực kẻ yếu, không những không bị lên án, mà còn quang minh chính đại được người khác ngưỡng mộ, thật tốt biết bao.”
“Lâu Doanh, cậu dự định làm việc ở đây suốt đấy à?” Bạch Phi Minh lo lắng hỏi: “Nếu một ngày chúng ta không thể ở đây nữa, cậu có thất vọng không?
"Phi Minh, cậu sao vậy? Cậu trở nên đa sầu đa cảm như vậy." Lâu Doanh tùy ý nói: “Nếu mình không ở đây được, thì sẽ có chỗ khác mình ở được!”
Bạch Phi Minh nhìn Lâu Doanh, không nói gì.
Cả hai đến trại tạm giam, đưa giấy chứng nhận ra, Lâu Doanh rất nhanh nhìn thấy Tần Nhã Hân.
Thật đúng như đồng nghiệp vừa nói, Tần Nhã Hân ngồi xếp bằng trong góc, nhắm mắt lại.
“Muốn thăng thiên hả?” Lâu Doanh đột nhiên nói.
Tần Nhã Hân mở mắt ra, lạnh lùng nhìn Lâu Doanh một lúc, lại nhắm mắt lại.
"Để tôi thông báo cho cô biết này, phiên tòa sẽ được mở vào thứ hai tới này, hãy chuẩn bị ở lại đây trong mười hoặc tám năm đi.”
Tần Nhã Hân vẫn không nói gì.
Lâu Doanh cảm thấy buồn chán, bị nhốt lại, có người canh giữ, Tần Nhã Hân chắc chắn sẽ không thể ra ngoài trừ khi cô ta biến thành một con chim và bay ra ngoài.
"Quên đi, Phi Minh, chúng ta đi thôi."
Trong kỳ nghỉ hai ngày, Lâu Doanh vẫn muốn đi ra ngoài để có một khoảng thời gian vui vẻ.
Bạch Phi Minh cuối cùng nhìn thoáng qua Tần Nhã Hân rồi cùng Lâu Doanh đi ra ngoài.
"Phi Minh, hai ngày được nghỉ, vậy thì chúng ta đi về phía nam, chơi hai ngày, thế nào?”
"Được, tối nay xuất phát luôn, mình có hơi không thoải mái, tối hôm qua nghỉ ngơi không tốt, muốn trở về nghỉ ngơi một lát." Bạch Phi Minh nói: “Buổi tối đi sau."
"Được rồi, vậy cậu trở về nghỉ ngơi đi, mình đi mua chút gì đó, tiện thể đặt vé máy bay, chín giờ tối lập tức đi luôn."
Lâu Doanh là người không có kiên nhẫn, hai người tách ra từ trại tạm giam, cô ta đi mua sắm còn Bạch Phi Minh thì quay về nghỉ ngơi.
Đi được nửa đường, Bạch Phi Minh gọi một cuộc điện thoại ra ngoài: "Buổi tối tám giờ, hai người hẹn nhau ở cầu Ba Dặm."
Màn đêm buông xuống.
Tô Yên làm việc cả ngày, mệt mỏi cả người, đọc qua một bàn tài liệu cũng không dễ dàng gì, huống chi là xử lý chúng.
Nhìn thời gian, đã gần tám giờ, cô tắt máy tính, chuẩn bị tan làm.
Tô Yên chưa tan làm, thư ký Lâm Vy vẫn luôn ở bên cô.
Cả hai cùng nhau bước vào thang máy, thuận tiện trò chuyện về công việc làm ăn.
Lúc này, Lục Cận Phong gọi điện thoại đến, làm nũng: "Vợ à, khi nào em về thế, anh không ngủ được."
Tô Yên đột nhiên cảm thấy nổi da gà, Lâm Vy ở bên cạnh nghe thấy ông chủ bí mật nhà mình lại có dáng vẻ như vậy, biểu cảm đó, chưa nói cũng biết nó vi diệu đến mức nào, cái dáng vẻ muốn cười mà lại không dám cười.
Tô Yên lẳng lặng liếc nhìn Lâm Vy, ngượng ngùng nói với Lục Cận Phong qua điện thoại: “Em đang nói chuyện với Lâm Vy, trong thang máy, em sẽ trở về ngay."
Lục Cận Phong: "..."
Hình tượng tổng giám đốc lạnh lùng sụp đổ trong nháy mắt.