Tô Yên cũng nhìn thấy tập hồ sơ trên bàn của Lãnh Phùng, cô không biết đó là gì. Nhưng như một lẽ đương nhiên, trước khi cô đến, Lãnh Phùng vẫn luôn chăm chú đọc tập hồ sơ đó.
Lãnh Phùng ngẩng đầu lên, anh ta nhịp nhịp vào tập tài liệu để dưới bàn rồi hỏi: "Xin hỏi cô Lục, trước kia Bạch Phi Phi và Lâu Doanh đã từng làm những việc gì?"
Tô Yên không trả lời mà hỏi ngược lại: "Cấp trên đều đã biết cả rồi sao?"
Lãnh Phùng lắc đầu: "Tôi mới nhận được tập hồ sơ này lúc sáng, vẫn chưa giao ra."
"Tại sao đội trưởng Lãnh không giao ra?"
Câu hỏi này của Tô Yên khiến cho Lãnh Phùng nhất thời câm như hến không biết phải nói gì. Trước khi Tô Yên đến, anh ta vẫn luôn đắn đo về vấn đề này.
Tô Yên nhìn thấy Lãnh Phong đắn đo như thế thì nói: "Đội trưởng Lãnh à, ban đầu là do anh kêu họ đến làm, nếu như không phải vì vậy thì hai người họ đã tiêu dao tự tại rồi. Từ một người không muốn bị bó buộc lại cam tâm tình nguyện để cho anh dẫn dắt thì chắc anh cũng biết lý do là gì."
Thật ra Tô Yên muốn bày tỏ rằng Lâu Doanh và Bạch Phi Phi là những người có trái tim nhiệt huyết, cho dù trước kia họ thật sự đã từng làm những gì nhưng đó cũng không phải là tội ác tày trời, phóng hỏa giết người, cũng không cần phải chấp nhất không buông như vậy.
Luật pháp không thể vượt qua được tình người.
Nhưng mà, lời này vừa lọt vào tai Lãnh Phùng thì liền thay đổi sang nghĩa khác
Vẻ mặt của Lãnh Phùng rất quái lại, buột miệng hỏi: "Chẳng lẻ hai chị em bọn họ yêu tôi rồi sao?"
Tô Yên: "..."
Lãnh Phùng nói: "Thật sự xin lỗi, tôi thật sự không biết chuyện này. Thật ra Lâu Doanh và Bạch Phi Phi, hai người đó đều vô cùng ưu tú, nếu như thật sự vì điều này mà đả kích đến nhiệt huyết của bọn họ, hay là xảy ra chuyện gì thì tôi cũng rất tự trách. Nhưng mà tôi là người thân mặc áo lính, không thể làm chuyện trái với bộ quần áo trên người mình được, không thể vì tình riêng mà làm việc trái với pháp luật."
Tô Yên miệng cười mà lòng héo hon: "Đội trưởng Lãnh, cậu thật là hài hước đó."
Việc này không thể nói chuyện bằng tư duy của người bình thường. Có gì ho𝘁? Chọ𝘁 𝘁hử 𝘁ra𝗇g ~ 𝘁rù𝑚𝘁ru yệ𝗇﹒𝚟𝗇 ~
"Cô Lục à, Bạch Phi Phi thả Tần Nhã Hân đi mất, cái này gọi là biết pháp phạm pháp. Cho dù những thứ trong tay tôi không lọt ra ngoài thì chỉ cần dựa vào tội đó, Bạch Phi Phi cũng phải ngồi từ ba bốn năm rồi." Lãnh Phùng chau mày lại rồi nói: "Còn về phần của Lâu Doanh, cô ấy cùng vào với Bạch Phi Phi, quan hệ khắng khít của hai người họ cũng sẽ bị cấp trên nghi ngờ. Cứ coi như lần này không sao thì cô ấy cũng rất khó ở lại cục cảnh sát thêm nữa."
"Đội trưởng Lãnh, anh nói như vậy là chỉ nói về pháp luật, không nói đến tình cảm rồi?" Tô Yên tức giận nói: "Lúc đầu anh gọi hai người bọn họ đến mà. Theo như lời anh nói thì anh cũng không thoát khỏi liên can đến việc này."
Lãnh Phùng trầm ngâm, Tô Yên hầm hầm giận dữ: "Đội trưởng Lãnh, nếu như hai người bọn họ thật sự xảy ra chuyện, các người muốn bắt họ thì tôi cũng sẽ tìm người đến cướp ngục."
"Làm càn. Các người còn thật sự cho rằng đây là nhà trẻ sao? Trẻ con ra ra vô vô? Đùa giỡn à?"
"Được. vậy chúng ta nói việc nào ra việc đó. Các người chắc chắn người thả Tần Khả Hân ra là Bạch Phi Phi sao?"
Lãnh Phùng chau mày lại: "Chắc chắn chín mươi phần trăm."
Tô Yên lại hỏi: "Vậy Lâu Doanh và Bạch Phi Phi đã từng làm mấy chuyện như phóng hỏa giết người chưa?"
"Theo như tập tài liệu này thì không có."
"Vậy biểu hiện của hai người bọn họ trong thời gian gần đây thế nào? Có lập công hay không?"
"Biểu hiện của họ rất xuất sắc, khiến cho đàn ông cũng tự cảm thấy hổ thẹn." Những câu này là lời nói thật lòng của Lãnh Phùng.
"Vậy chẳng phải là được rồi sao. Cục trưởng Lãnh à, bắt hai người họ chắc chắn là một tổn thất của các anh." Tô Yên nói: "Khuôn phép pháp luật không phải vì muốn trừng phạt một người mà là muốn cải tạo một người, hy vọng họ hối cải trở thành một con người mới."
Lãnh Phùng nhìn Tô Yên với ánh mắt phức tạp, trong lòng dằng xéo một trận bởi vì Tô Yên nói chẳng hề sai.
Trị tội không phải là mục đích, hối cải trở thành con người mới mới là mục đích để hướng tới.
Lãnh Phùng đứng dậy nói: "Trước tiên đợi kết quả thẩm vấn của phía bên kia cái đã. Cô Lục à, tốt nhất thì cô nên chuẩn bị tinh thần, tôi cũng không muốn hai người họ xảy ra chuyện."
Tô Yên hiểu rất rõ, bây giờ điều quan trọng nhất là chuyện Bạch Phi Phi thả Tần Khả Hân chạy thoát.
Lãnh Phùng không giao tập tài liệu ra ngoài cũng đã là hết tình hết nghĩa rồi.
Tô Yên đang chờ đợi, hy vọng có thể nhìn thấy mặt Lâu Doanh và Bạch Phi Phi. Cô đứng đợi gần hai tiếng đồng hồ cuối cùng mới có thể gặp được Lâu Doanh.
"Lâu Doanh, em không sao chứ? Đừng lo lắng, có chị ở đây, chị sẽ không để em xảy ra chuyện gì đâu!"
Lâu Doanh lắc đầu: "Em không sao cả, người có chuyện là Phi Phi kìa. Con nhỏ ngốc đó, nó nhận rồi."
Bởi vì Bạch Phi Phi đã nhận tội, gánh hết mọi chuyện lên người mình cho nên Lâu Doanh mới được thả ra nhanh chóng như thế.
Lâu Doanh vô cùng ăn năn hối hận, tức đến nổi đấm một quyền vào tường: "Cũng tại em hết. Nếu như em không ham mê nhan sắc thì đâu có kéo Phi Phi đến đó, còn thật sự bị Vạn Nhất nói trúng nữa. Đám người xảo quyệt đó qua cầu rút ván, bọn em như vậy là đưa cừu vào miệng cọp."
Câu nói này của Lâu Doanh vừa khéo bị Lãnh Phùng từ bên ngoài đi đến nghe thấy.
Cái câu "ham mê nhan sắc" đó đặc biệt khiến cho người ta giật mình.
Lâu Doanh thật sự để ý đến anh ta rồi sao?
Trong lòng Lãnh Phùng dâng lên chút niềm vui nào đó, nhưng vừa nghĩ đến chuyện chính mình gọi bọn họ đến đây, làm thành ra như vậy, anh ta cũng rất tự trách mình.
"Lâu Doanh, xin lỗi cô." Lãnh Phùng đi đến.
Lâu Doanh liếc nhìn Lãnh Phùng với ánh mắt lạnh lùng: "Bây giờ các người thật sự quá xảo quyệt, vì muốn bắt bọn tôi mà cả kế mỹ nhân cũng dùng được."
Lãnh Phùng: "..."
Đây thật sự là một sự hiểu lầm... quá lớn.
Nếu như anh ta biết được trước kia hai chị em bọn họ làm những gì thì anh ta đâu có dám kêu họ đến chứ.
Giờ phút này Lâu Doanh vô cùng phiền muộn, cô đã hoàn toàn thay đổi cách nhìn với Lãnh Phùng.
"Đội trưởng Lãnh, nếu như các người không thả Phi Phi ra, tôi nhất định sẽ không bỏ qua. Lâu Doanh tôi muốn dẫn một người ở đây đi, mấy người các anh đừng có ai cản tôi."
"Lâu Doanh, cô đừng có làm càn." Lãnh Phùng đau đầu, hai chị em nhà này thật là không phải người nhà không bước vào cửa mà, suy nghĩ đều đơn giản thô bạo như vậy.
Tô Yên hỏi: "Đội trưởng Lãnh, anh có thể sắp xếp cho chúng tôi gặp mặt Phi Phi được không?"
"Bây giờ thì không được, quy trình vẫn chưa hoàn tất, hai người có thể trở về nhà đợi trước, có tin tức tôi sẽ thông báo cho hai người." Lãnh Phùng không hề nói với hai người rằng, Bạch Phi Phi đã bị dẫn đi nơi khác từ mười mấy phút trước rồi, bây giờ đến cả anh ta cũng không biết Bạch Phi Phi đang bị nhốt ở đâu.
Hành động của cấp trên nhanh chóng như vậy, xem ra trên người Bạch Phi Phi vẫn còn có thứ gì đó có thể khai thác được, tuyệt đối không đơn giản chỉ là cướp ngục.
Lâu Doanh hất hàm đầy bá đạo: "Nếu như các người dám động vào một đầu ngón tay của Phi Phi, tôi sẽ san bằng cả cục cảnh sát này. Tôi cho anh thời gian ba tiếng, không gặp được Phi Phi thì tôi nói được làm được."
Lâu Doanh quẳng lại một câu rồi bước nhanh ra ngoài.
Lãnh Phùng căn dặn Tô Yên với vẻ mặt nghiêm túc: "Cô Lục, cô cần phải khuyên nhủ Lâu Doanh. Gây chuyện lớn ra thì không hề có bất kỳ lợi ích nào cho Bạch Phi Phi cả."
"Tôi sẽ cố gắng." Tô Yên cũng biết, một mình Lâu Doanh đấu với bọn họ sẽ rất thiệt thòi.
Lâu Doanh và Tô Yên rời đi. Lên xe, Tô Yên nói: "Lâu Doanh à, em đừng có kích động vậy. Chị kêu anh rể em đến rồi, chuyện này nên có chuyển biến, nếu như có thể bắt Tần Khả Hân trở về, nói không chừng có thể lấy công chuộc tội."
"Chị à, em sẽ không tự tiện đến đây đâu. Vừa rồi em nói như vậy là muốn dọa họ thôi." Tâm tư của Lâu Daonh trong thoáng chốc trở nên rất trầm ngâm, ánh mắt cũng dần dần lạnh lẽo.
Đúng vào lúc hai người chưa đi được bao lâu thì "sự tích" trước kia của Lâu Doanh và Bạch Phi Phi đều đã bị phát tán trên mạng, vô cùng sôi nổi ồn ào.
Trong một thời gian ngắn cũng khiến cho cục cảnh sát trở thành cửa sự chê cười, phải gánh chịu sự chỉ trích nặng nề.
Có không ít cộng đồng mạng mắng chửi ở phần bình luận với ý kiến nặng nề, cương quyết đòi bắt Lâu Doanh và Bạch Phi Phi.
Dư luận nghiêng về một phía, phát triển mạnh mẽ khiến cho người ta trở tay không kịp.