Do có dính líu đến chuyện của Lâu Doanh và Bạch Phi Phi mà Lãnh Phùng cũng bị đình chỉ công tác tạm thời và tiếp nhận điều tra.
Sau khi Lâu Doanh nhìn thấy những tin tức trên mạng chỉ cười lạnh một tiếng, sau đó vác túi xách lên, một mình lặng lẽ đi khỏi nhà họ Lục.
Cô không thể liên lụy đến Tô Yên.
Lúc này Tô Yên đang thảo luận với Lục Cận Phong xem phải giúp Lâu Doanh như thế nào, căn bản vẫn chưa biết Lâu Doanh đã bỏ đi rồi.
Tô Yên đọc được mấy bình luận trên mạng, hầu như không có ai nói giúp cho Lâu Doanh và Bạch Phi Phi cả, cô cảm thấy chuyện này rất kỳ lạ.
"Lục Cận Phong, anh có thể điều tra được ai tung tin ra không?"
Tô Yên tuyệt đối không tin do Lãnh Phùng làm. Nếu như Lãnh Phùng thật sự muốn làm như vậy thì sẽ không đợi đến bây giờ, hơn nữa chuyện này bị bại lộ cũng không có lợi ích gì cho anh ta cả.
Lục Cận Phong đáng để tay trên bàn phím, điều tra địa chỉ IP của đối phương, vẻ mặt rất nghiêm túc, rất nhanh chóng đã tìm ra.
"Yên Yên, lại là vùng ngoại ô." Lục Cận Phong suy nghĩ rồi nói: "Lúc trước Tô Kiệt biến mất ở ngoại ô, tiếp theo đó chuyện của Lâu Doanh và Bạch Phi Phi bị bại lộ, chỉ e chuyện này chỉ có tên đó làm thôi."
"Lệ Quốc Minh?" Tô Yên đi đến trước máy tính, liếc nhìn địa chỉ IP, đôi mày cũng chau lại: "Hổ dữ không ăn thịt con, ông ta hại Lâu Doanh như vậy, mục đích là gì?"
Hai người đưa mắt nhìn nhau, rất nhanh chóng Tô Yên đã phát giác ra.
"Không phải ông ta muốn hại Lâu Doanh mà muốn ép Lâu Doanh đi theo con đường của ông ta. Bản lĩnh của Lâu Doanh và Bạch Phi Phi không tệ, chuyện này sẽ như hổ mọc thêm cánh với ông ta."
Tô Yên vô cùng tức giận: "Thật độc ác."
"Bây giờ anh kêu người lần theo địa chỉ IP tìm người, nhưng chắc là không có nhiều hy vọng lắm."
Nói không chừng người đã sớm đi nơi khác rồi.
Tô Yên bỗng nhiên nhanh trí, trong lòng nảy ra một kế: "Ông xã à, chúng ta bị động như vậy bị bọn họ dắt mũi đi, từ đầu đến cuối cứ luôn chậm hơn một bước. Vậy tại sao chúng ta không biến bị động thành chủ động?"
Lục Cận Phong biết Tô Yên đã có chủ ý rồi, bèn hỏi: "Em muốn làm thế nào?"
"Dụ rắn ra khỏi hang."
Đôi mày của Lục Cận Phong giật giật: "Em định lấy mình làm mồi nhử sao?"
Tô Yên mỉm cười, câu lấy cổ Lục Cận Phong, cười xấu xa: "Ông xã à, mồi nhử như em đầu có bằng mồi nhử ưu tú như anh. Anh hy sinh một chút, dùng mỹ nhân kế dụ Tần Khả Hân ra ngoài, chỉ cần Tần Nhã Hân xuất hiện thì chẳng phải sẽ dễ dàng tìm thấy Lệ Quốc Minh hay sao?"
Lục Cận Phong giở khóc giở cười: "Yên Yên à, sao anh lại có ảo giác như là lên giàn hỏa ấy nhỉ?"
"Không phải là ảo giác, anh quả thật đã lên giàn hỏa rồi." Tô Yên vỗ vào vai Lục Cận Phong một cái rồi nói: "Chuyện này giao cả cho anh, đến lúc cần thiết phải hy sinh một chút mới có thể thể hiện rõ tinh thần cống hiến của anh."
"Bà xã à, chân anh đau, cống hiến không nổi."
Con gái đều nói một đằng làm một nẻo. Lục Cận Phong đâu có dễ mắc lừa. Nếu như anh thật sự hy sinh, quay đầu lại chắc chắn sẽ bị cho quỳ dưới bàn chà quần áo.
"Ông xã à, đàn ông sao có thể nói mình không thể được chứ." Tô Yên liếc nhìn Lục Cận Phong với ánh mắt khinh thường: "Lát nữa em sẽ lấy lịch trình của anh kêu Lâm Vy công bố ra ngoài. Anh ở Đế Đô chắc chắn là không được, anh đi đến núi Đào Hoa một chuyến đi, em sẽ kêu Lâm Vy nói rõ trọng điểm. Anh đi một mình đơn độc, nhất định Tần Khả Hân xuất hiện."
Lục Cận Phong: "..."
Anh có thể từ chối sao?
Tô Yên nói làm là làm liền gọi điện cho Lâm Vy, kêu Lâm Vy dùng trang chính thức của tập đoàn Yên Phong công bố lịch trình của Lục Cận Phong ra ngoài, sau đó lại gọi Hạ Vũ và Hạ Huy: "Hai cậu đưa anh ấy đến núi Đào Hoa ở vài ngày là được rồi, sau khi các cậu đưa anh ấy đến nơi thì lánh mặt đi, không cần lộ diện, nếu không Tần Khả Hân sẽ không dám ra ngoài."
Hạ Vũ và Hạ Huy đồng loạt nhìn về phía Lục Cận Phong.
Lục Cận Phong giải thích: "Chị dâu của các cậu đem tôi ra làm mồi nhử, dụ Tần Khả Hân xuất hiện."
Nhất thời, hai anh em Hạ Vũ và Hạ Huy rất thông cảm với đại ca.
Hạ Vũ nói: "Đại ca, anh cứ yên tâm. Hai anh em bọn em nhất định sẽ bảo vệ trinh tiết của anh thật tốt, sẽ không để cho Tần Khả Hân chiếm được đâu."
"Tôi thấy da mặt của anh em các cậu cũng nên massage nhẹ rồi." Lục Cận Phong đá một chân ra, nhưng chỉ là động tác giả mà thôi. Hạ Vũ đã tránh đi rất nhanh chóng.
Hã Vũ cười nói: "Đại ca bớt giận."
Hạ Huy nói với Tô Yên: "Chị dâu à, vậy bọn em đưa đại ca đi đây."
Tô Yên vẫy tay: "Đi đi, đi đi."
Và thế là, Lục Cận Phong bị vứt bỏ không thương tiếc, để cho Hạ Vũ và Hạ Huy đưa đến núi Đào Hoa.
Hạ Phi tan học về nhà trùng hợp nhìn thấy thì hỏi: "Mẹ à, cha đi đâu vậy?"
"Mẹ kêu cha con đi đến ngôi nhà ở núi Đào Hoa làm mồi nhử, bắt Tần Nhã Hân về."
"Mẹ à, chân của cha bị thương rồi. Nếu như Tần Khả Hân ỷ mạnh hiếp yếu, cha không phản kháng nổi, vậy chẳng phải là tổn thất hay sao?"
Tô Yên phủi phủi tay, vẻ như không hề lo lắng: "Sẽ không đâu, dù cha con có bị thương nặng đến mấy cũng sẽ không để cho đàn bà chiếm thế thượng phong đâu."
Hạ Thiên bỗng chốc cảm thấy thật đáng thương cho cha mình.
Tiễn vong Lục Cận Phong rồi, Tô Yên đi tìm Lâu Doanh thì mới phát hiện ra Lâu Doanh đã mất tích rồi.
Tô Yên tự hiểu rằng, thôi tiêu.
Tô Yên vội vàng gọi điện cho Lâu Doanh nhưng điện thoại đã tắt máy.
Chắc không định thật sự cướp ngục đó chứ? Đây không phải là thứ để đùa đâu.
"Vệ Long Vệ Hải, đi với tôi một chuyến."
Tô Yên lo lắng bỏ ra ngoài, cô phải ngăn cản Lâu Doanh lại, nếu không thể chẳng những không thể cứu Bạch Phi Phi ra được mà còn còn bị bắt trở ngược vào.
Phố đã lên đèn.
Tô Yên dẫn Vệ Đông và Vệ Hải đừng chầu chực ở ngoài cửa cục cảnh sát, chờ gần một tiếng đồng hồ cuối cùng thật sự đã trông thấy bóng của Lâu Doanh. Y như khoảnh khắc ngày đầu cô gặp được Lâu Doanh, Lâu Doanh mặc một một bộ quần áo bó sát người màu đỏ, giống y như nàng tiên vậy, ngồi ở góc cây lớn trước cửa đồn cảnh sát.
Cô ta đang quan sát
Tô Yên vội vàng xuống xe, tranh thủ bây giờ cửa chính còn đang đóng chặt mà ngăn cản Lâu Doanh lại trước khi cô ta gây ra họa lớn.
Chưa đợi Tô Yên đi qua, đột nhiên có một chiếc xe chạy đến và dừng lại trước gốc cây kia.
Cửa xe mở ra, người ngồi trong đó chính là Vạn Nhất và còn có cả tài xế của anh ta nữa.
Hai tay Vạn Nhất đang bị bó bột, anh ta cũng không có cách nào để mở cửa.
Vạn Nhất ngẩng đầu lên nhìn Lâu Doanh: "Đi xuống!"
Lâu Doanh rất bất ngờ về sự xuất hiện của Vạn Nhất ở đây, cô đung đưa hai chân không chịu xuống, thậm chí còn không thèm để ý đến Vạn Nhất, còn đứng thẳng dậy muốn chạy trên bề mặt khô ráp của nhánh cây.
Đúng vào lúc Lâu Doanh đang định phóng qua bức tường cao nhảy vào cục cảnh sát thì bờ mông đột nhiên đau điếng.
Vạn Nhất đứng bên dưới cầm cây gậy trúc đâm vào mông cô.
Lâu Doanh nổi giận: "Vạn Nhất, anh bị bệnh hả?"
"Đương nhiên là tôi bình thường rồi, nhưng nếu như cô chạy vào trong đó thì chắc chắn mất mạng." Tay của Vạn Nhất không hề có sức, miễn cưỡng cầm chặt lấy cây gậy rồi lại đâm đâm vào mông Lâu Doanh: "Xuống đây, đi với tôi, tôi có cách cứu Bạch Phi Phi."
"Anh và Lãnh Phùng đều là cá mè một lứa, bà đây tin anh mới lạ đó." Lâu Doanh giơ chân đá văng cây gậy.
Chính vào lúc này, đèn trong cục cảnh sát rực sáng, cửa lớn mở ra.
Từng chiếc rồi lại từng chiếc xe cảnh sát chạy ra ngoài.
Vạn Nhất cố ý làm ra vẻ như không để tâm đến chuyện gì, xuống xe bước đến gần: "Tiểu Vương à, trễ như vậy rồi, có nhiệm vụ gì sao?"
Trên căn bản thì Vạn Nhất cũng đã có quen biết với cai ngục rồi.
Tiểu Vương trả lời ỉu xìu: "Có thể là vậy, ngày nào cũng thế thiệt mệt chết. Em vẫn còn đang trong kỳ nghỉ phép thì bị gọi ngược trở về. Còn nữa, lúc trước Bạch Phi Phi và Lâu Doanh vẫn còn tốt mà, hai người họ có thể đọ được với mười người. Bây giờ hai người họ xảy ra chuyện, chúng tôi mệt theo rồi đây."
"Các cậu cực khổ rồi." Vạn Nhất thuận thế lên tiếng dò la: "Tiểu Vương à, chuyện của Bạch Phi Phi thế nào?"
"Suỵt." Tiểu Vương nói: "Vụ án lớn như vậy, nhất thời không thể giải quyết được, người đã bị bắt đi rồi."
"Dẫn đi rồi sao?" Không có ở trong đây à?" Vạn Nhất cảm thấy bất ngờ. Anh ta vô thức liếc nhìn cành cây, chết tiệt, Lâu Doanh đã đi vào rồi."