Tô Yên tò mò hỏi một câu: “Lục Cận Phong, anh nói thử xem, nếu như có người cướp đi nụ hôn đầu của Lâu Doanh, cô ấy sẽ làm gì người đó?”
“Ngũ mã phanh thây.” Lục Cận Phong không cần suy nghĩ, anh trực tiếp nói ra đáp án.
Đúng vậy, với tính cách của Lâu Doanh, đúng là sẽ ngũ mã phanh thây đối phương.
Hơn nữa đó còn là người cô ta luôn ghét, Vạn Nhất.
Nhưng không ngờ, Lâu Doanh không hề gây phiền phức cho Vạn Nhất, hai người này cũng coi như không có chuyện gì xảy ra, thật kỳ lạ.
Tô Yên nhìn Vạn Nhất đang ở trên máy bay, nói: “Em thấy anh ta sống vẫn rất tốt.”
“Em đang nói Vạn Nhất?” Lục Cận Phong cũng rất bất ngờ.
Anh và Vạn Nhất làm anh em nhiều năm như thế, anh rất hiểu Vạn Nhất, anh ta hoàn toàn không có cảm giác gì với phụ nữ, thậm chí là trốn như trốn rắn rết, không thì nhóm anh em Ám Dạ cũng sẽ không nói Vạn Nhất thích đàn ông.
Tô Yên gật đầu: “Lên máy bay trước, chuyện của hai người họ, chúng ta không quan tâm, xem náo nhiệt là được.”
Lần này đến nước M, Lục Cận Phong không dẫn Hạ Phi theo, chỉ dẫn theo Hạ Vũ Hạ Huy, tối qua Vệ Hải Vệ Long đã đến nước M trước rồi.
Lần này qua đó, lộ trình phải đi năm sáu tiếng.
“Yên Yên, ăn chút hoa quả đi.” Lục Cận Phong đã chuẩn bị salad hoa quả cho Tô Yên, rất là chu đáo.
Lâu Doanh muốn ăn một chút: “Anh rể, chỉ có một phần à, kiểu chiều chuộng này của anh cũng hơi quá rồi đấy.”
Vừa dứt lời, Vạn Nhất lấy một bình sữa bò đặt trước mặt cô ta: “Uống sữa.”
Mọi người: “…”
Sao lời này nghe lại khiến người khác hiểu lầm như vậy.
Lâu Doanh liếc Vạn Nhất một cái: “Anh mới uống sữa.”
Lâu Doanh cũng không phải trẻ con ba tuổi, còn chưa dứt sữa.
“Không uống thì thôi, tôi uống.” Vạn Nhất tự uống sữa, anh ta ngồi ở chỗ ngồi phía sau, thoải mái thưởng thức trời xanh mây trắng ngoài cửa sổ.
Hai tay bó bột, Vạn Nhất đặt sữa bò trên bàn, thỉnh thoảng uống một hớp.
Lâu Doanh cũng nhìn ra ngoài cửa sổ, cô ta nói thầm: “Ngoài mây trắng cũng chỉ có mây trắng, có cái gì đáng xem.”
Vạn Nhất nói: “Đối với người không có tế bào thưởng thức và tế bào nghệ thuật mà nói, chắc chắn là không có gì đáng xem rồi.”
Lâu Doanh giơ tay lên, làm một động tác giả: “Có tin tôi một đấm đập chết anh không.”
Biểu cảm thiếu bị đánh này.
“Hạ Huy, bảo vệ tôi.” Vạn Nhất kéo Hạ Huy chắn bên người mình.
Hạ Huy lộ ra một nụ cười còn khó nhìn hơn cả khóc với Lâu Doanh: “Cô Lâu, xin cô giơ cao đánh khẽ, đừng làm bị thương người khác.”
“Không chút thú vị.” Lâu Doanh thu tay.
Tô Yên và Lục Cận Phong ở bên cạnh giống như không nhìn thấy mấy người này cãi cọ, vẫn đang điên cuồng thể hiện tình cảm.
“Chồng, anh ăn đi.” Tô Yên đút một miếng hoa quả vào miệng Lục Cận Phong.
Lục Cận Phong ăn rồi lại đút cho Tô Yên một miếng: “Vợ, em ăn đi.”
Ba người kia: “…”
Toàn thân nổi da gà, thật là buồn nôn.
Lâu Doanh và Vạn Nhất cũng không chịu nổi, họ đồng thanh nói.
“Có thể suy nghĩ một chút đến cảm nhận của những người độc thân chúng tôi không?”
“Có thể suy nghĩ một chút đến cảm nhận của những người độc thân chúng tôi không?”
Nhịp điệu, giọng điệu giống nhau đến lạ thường.
Lâu Doanh và Vạn Nhất kinh ngạc nhìn nhau, lại đồng thanh nói.
“Anh bắt chước tôi.”
“Cô bắt chước tôi.”
Lâu Doanh cắn chặt răng chỉ tay vào Vạn Nhất, lần này sững sờ đến mức không thể nói nên lời.
Vạn Nhất cũng không nói gì, anh ta dẫn chủ đề câu chuyện quay lại Tô Yên và Lục Cận Phong.
“Đại ca, chị dâu, đừng rắc cẩu lương nữa, em sắp nôn đến nơi rồi.”
Vợ chồng hai người “chung mối thù”, trả lời lại một câu: “Chúng tôi vui vẻ là được.”
Người có vợ thì giỏi rồi.
Thấy Vạn Nhất bị công kích, Lâu Doanh cười lớn mấy tiếng: “Ha ha ha, đúng rồi, anh rể, có phải chân của anh khỏi rồi phải không? Lúc nãy thấy chân anh rất nhanh nhẹn.”
Lục Cận Phong có cảm giác hơi nguy hiểm: “Cô hỏi cái này làm gì?”
“Anh rể, đừng căng thẳng, quan tâm thường ngày thôi.” Lâu Doanh cười: “Chắc là sẽ không làm chậm trễ việc khiêu vũ trong lễ kết hôn chứ?”
Nhìn xem, biết ngay là không có ý tốt.
Tô Yên cúi đầu ăn salad hoa quả, không lên tiếng, Lục Cận Phong liếc nhìn vợ mình một cái, anh biết bản thân đã bị bỏ rơi rồi.
Vợ chồng vốn thân thiết, nhưng khi gặp khó khăn thì thân ai nấy lo.
“… Không chậm trễ đâu.”
“Vậy tôi yên tâm rồi.” Lâu Doanh cười.
Mấy người trên đường đi nói nói cười cười, mệt thì chợp mắt một lúc, đói thì ăn đồ ăn.
Mấy tiếng sau, mọi người đã đến nước M, máy bay trực thăng đáp xuống một khoảng đất rộng mênh mông.
Chỗ này còn cách khu vực thành phố mấy chục kilomet.
Vệ Hải Vệ Long đã lái xe đến từ sớm, đang chờ.
Nhiều người nên ngồi hai xe.
Để không dễ làm người khác chú ý, mọi người cũng đổi sang quần áo và trang sức của địa phương.
Vệ Long nói: “Đại ca, đã sắp xếp xong khách sạn rồi, trực tiếp đến khách sạn, hay là?”
“Mọi người đưa Yên Yên và Lâu Doanh đến khách sạn trước, Vạn Nhất và tôi đến kho hàng một chuyến.” Lục Cận Phong đưa Vạn Nhất lên xe mình, đây là một kế hoạch khác.
Vẻ mặt Vạn Nhất như đưa đám: “Đại ca, em là người tàn tật, anh đưa em theo không có tác dụng gì.”
“Vậy tôi lập tức bảo Hạ Vũ đưa cậu về Đế Đô.”
Vạn Nhất lập tức nói: “Vậy em đi với anh.”
Nghiệp vụ chủ yếu của Ám Dạ cũng đều ở bên này, trước đây Lục Cận Phong lấy về mấy chuyến đường vận tải, nếu đã tới rồi, chắc chắn phải đi xem một chuyến.
Bây giờ họ đang ở một thị trấn nhỏ của nước M, Lâu Doanh rất quen thuộc với nơi này, lại thêm sức chiến đấu kinh người, lúc này Lục Cận Phong mới yên tâm giao Tô Yên cho Lâu Doanh.
Mấy người còn lại chia làm hai đường. Tô Yên ngồi trên xe, trên đường đi, cô bị những cảnh tượng mình nhìn thấy làm cho lay động.
Khắp nơi trên đường phố rách nát cũ kỹ, chỗ nào cũng có rác, còn có người đại tiểu tiện bừa bãi, trên mặt bẩn thỉu, xin tiền người khác khắp nơi, bị người ta đá đi, lại chạy đến lật tìm đồ ăn trong thùng rác.
Dù là tìm được nửa cái bánh mì, mấy đứa trẻ cũng giống như nhìn thấy thứ gì ngon lắm, lao vào tranh giành.
Mạnh được yếu thua.
Vì nửa cái bánh mì mà tranh nhau đến sứt đầu mẻ trán, mà người qua đường lại như đã quen rồi, giống như không hề nhìn thấy, nhìn thấy cũng như không.
Tô Yên cũng đã từng trải qua cái nghèo, trải qua đói rét khổ cực, nhưng khi nhìn thấy cuộc sống của người dân đất nước này, cô cảm thấy khổ cực trước đây chẳng tính là gì cả.
“Dừng xe, Vệ Long, đi mua chút đồ ăn đến đây, đưa cho những đứa trẻ kia.”
Lâu Doanh lên tiếng ngăn cản: “Chị, chị lo không hết được, chị giúp họ được một lần, không giúp được cả đời, mỗi năm đất nước này đều sẽ tăng thêm gần cả trăm vạn trẻ mồ côi.”
Có lẽ là đã làm mẹ, Tô Yên thật sự không chịu nổi bộ dạng chịu khổ này của bọn trẻ.
Đứa trẻ tìm được bánh mì đầu tiên bị đánh đến sứt đầu mẻ trán, những đứa trẻ lớn kia cướp đi bánh mì, đều chạy mất cả rồi.
Tô Yên đẩy cửa xuống xe, bất chấp sự ngăn cản của Lâu Doanh, cô bước về phía đứa trẻ kia: “Bạn nhỏ, đừng sợ, chị đưa em đến bệnh viện, cho em đồ ăn có được không?”
Tô Yên vừa muốn kéo đứa trẻ đó, đột nhiên đứa trẻ kia đứng dậy bỏ chạy, tâm lý phòng bị rất lớn.
“Chị, chúng ta về khách sạn trước.”
Lâu Doanh nói: “Thị trấn này rất không an toàn, vẫn là về khách sạn trước thôi.”
“Ừ!”
Với những cảnh tượng vừa nhìn thấy, trong lòng Tô Yên hồi lâu cũng không nguôi ngoai được.
Cô biết thực lực của mình có hạn, chẳng thấm vào đâu, nhưng nếu cứ dửng dưng cũng không phải là tính cách của cô.
Cũng chính là chuyến đi đến nước M của Tô Yên lần này, đã gần như là thay đổi cuộc đời của cô.
Tô Yên lên xe, ba người quay về khách sạn. Khách sạn bên này lại là một cảnh tượng khác, vô cùng sầm uất.
Một thị trấn nhỏ, chia làm hai cảnh tượng, phù hợp với câu nói “Kẻ ăn không hết, người lần chẳng ra.”
Tô Yên nhìn khách sạn cao sang quyền quý, người mặc quần áo xa xỉ ra ra vào vào, cô khó tránh liên tưởng với cảnh tượng vừa thấy trên đường phố.
“Cô gái xinh đẹp, xin hỏi có thể giúp gì được cho các cô?”
Lễ tân khách sạn là một cô gái có làn da đen nhưng ngũ quan xinh đẹp, cô gái nói giọng địa phương.
Lâu Doanh nghe không hiểu, hỏi Tô Yên: “Chị, cô ta nói tiếng gì vậy?”
“Em nghe không hiểu sao?” Tô Yên cảm thấy rất bất ngờ, không phải Lâu Doanh rất quen thuộc với nơi này sao?
Không cùng ngôn ngữ, làm sao giao tiếp được?
“Em nghe không hiểu, ngoại trừ tiếng mẹ đẻ và tiếng Anh, những cái khác cái gì cũng không biết, trước đây đều là Phi Minh phiên dịch cho em.” Lâu Doanh nói: “Em và Phi Minh vì để tiết kiệm thời gian, cũng tiết kiệm trí não, cô ta học tiếng Bồ Đào Nha, tiếng Đức, tiếng Pháp, em học tiếng Anh.”
Đột nhiên Tô Yên rất đồng cảm với Bạch Phi Minh.