Trong chiếc hộp kia không phải là thứ gì khác mà đó là tay chân của một đứa trẻ sơ sinh.
Một cánh tay đứt lìa, một bàn chân đứt lìa.
Máu tươi chảy lênh láng.
Lục Cận Phong mặt mày biến sắc, một tay anh đỡ lấy Tô Yên, tay kia cầm lấy chiếc hộp đưa cho vị cảnh sát bên cạnh.
“Lập tức kiểm tra xem rốt cuộc có phải là của bé tư không.” Lục Cận Phong lạnh lùng nói: “Kiểm tra cả camera giám sát nữa, xem cuối cùng là kẻ nào gửi cái hộp này tới.”
Tình hình nghiêm trọng, đây không phải là vụ bắt cóc đơn giản.
Nếu thật sự là bọn buôn người đã bắt cóc đứa nhỏ, chúng sẽ không xé xác rồi trả thân thể đứa nhỏ lại như vậy.
Đây rõ ràng là khiêu khích, nếu không có thù hận thâm sâu, người bình thường sao có thể làm ra loại chuyện này.
Ông cụ Lục sống đã lâu cũng phải kinh hoàng trước sự việc này.
Thủ đoạn quá tàn nhẫn.
Đó chỉ là một đứa trẻ thôi mà.
Ai nấy nhìn qua một lần cũng không dám nhìn lại lần hai.
Cảnh sát cũng ý thức được vụ án này không đơn giản nên đã tăng cường nhân lực, đưa thi thể về kiểm tra, cho dù không phải là bé tư thì đây cũng là một mạng người.
Phải qua một lúc lâu Lê Lan mới dám mở mắt, cô túm lấy áo của Lục Thừa Mẫn, thanh âm không lớn không nhỏ hỏi: “Không phải là bé tư thật đâu nhỉ? Bọn bắt cóc giết con tin ư?”
Lời này rơi vào tai Lục Cận Phong, ánh mắt anh sắc bén liếc qua: “Đây chắc chắn không phải là bé tư.”
Lê Lan bị anh quát làm cho sửng sốt, không dám nói gì nữa.
Lục Thừa Mẫn vỗ vỗ tay cô, ý bảo cô đừng sợ nữa.
“Hạ Vũ, đưa ông cụ về phòng, Hạ Huy, đưa bà chủ về phòng.”
Nghe Lục Cận Phong phân phó, Hạ Vũ Hạ Huy chia nhau ra đưa ông cụ Lục cùng Trần Tố Anh đang ngất xỉu về phòng.
Lát sau Lục Cận Phong cũng đưa Tô Yên về phòng.
Tối nay, nhà họ Lục chắc chắn sẽ có một đêm không ngủ.
Xảy ra chuyện lớn như vậy, đám người giúp việc trên dưới nhà họ Lục đều không ngủ nổi, bọn họ chính là những người nhìn bé tư lớn lên từng chút một, một đứa bé cưng chưa đầy ba tháng tuổi, sao lại có kẻ tàn nhẫn như vậy.
Hạ Phi và Hạ Vũ Mặc luôn bị bảo mẫu giữ trong phòng, vẫn chưa thấy thứ trong chiếc hộp kia, nhưng nhà họ Lục xảy ra chuyện lớn như vậy, bọn họ sao có thể không biết được.
Hạ Vũ Mặc biết em trai xảy ra chuyện nên khóc vô cùng thương tâm: “Anh ơi, bé tư mất rồi đúng không, em ấy mất rồi.”
“Đừng khóc, bây giờ vẫn chưa có kết quả khám nghiệm, ai nói đó là của bé tư chứ.” Hạ Phi có phần bình tĩnh hơn Hạ Vũ Mặc.
Hạ Vũ Mặc vẫn khóc nức nở, bé ba ở phòng trẻ sơ sinh sát vách cũng khóc, tiếng khóc của hai đứa nhỏ càng khiến trái tim người lớn như bị bóp chặt.
Hạ Phi là con trai cả nên không thể khóc, cậu còn phải trấn an em trai nữa.
“Em trai, mẹ đã rất đau lòng rồi, em cứ khóc như vậy sẽ đánh thức mẹ mất.” Hạ Phi đưa khăn giấy cho Hạ Vũ Mặc: “Chúng ta không thể làm ba mẹ phiền lòng hơn nữa.”
Vừa nghe sẽ làm cho mẹ đau lòng, Hạ Vũ Mặc liền ngừng khóc, cậu sụt sịt nói: “Anh ơi, em không muốn bé tư chết.”
Sau khi bé ba bé tư ra đời, lúc ở nhà sẽ luôn là Hạ Phi và Hạ Vũ Mặc cùng chơi với chúng, thay tã pha sữa, tình cảm anh em vô cùng khăng khít.
Em trai xảy ra chuyện, trong lòng Hạ Vũ Mặc rất khó chịu, tuổi nhỏ như vậy, làm sao có thể chấp nhận được.
Hạ Phi nắm chặt tay thành nắm đấm nhỏ, trong mắt lộ ra một tia kiên định nào đó: "Em trai, chỉ khi chúng ta trở nên mạnh mẽ hơn mới không trở thành điểm yếu của ba mẹ, không ai có thể lấy chúng ta ra để uy hiếp ba mẹ nữa.”
Hạ Vũ Mặc lau nước mắt: “Ừm, anh ơi, em muốn trở nên mạnh mẽ hơn.”
Cũng chính vào lúc này, Hạ Vũ Mặc đã hoàn toàn hạ quyết tâm, cậu muốn lên đảo, đương nhiên, chuyện này để sau hẳn bàn.
Lục Cận Phong điều tra camera giám sát ở cửa, điều kỳ quái chính là, sau khi kiểm tra camera giám sát vào mấy giờ trước thì không phát hiện ra có người khả nghi.
Chiếc hộp đó giống như đến từ hư không vậy.
Chuyện này làm cho phía Lục Cận Phong và cảnh sát vừa khó hiểu vừa kinh ngạc.
Điều này hoàn toàn không hợp lý.
Lục Thừa Mẫn đứng trước camera giám sát xem một chút, sau đó nói với Lục Cận Phong: “Anh cả, cũng không còn sớm nữa, tôi và Lê Lan trở về trước, nếu có việc cần Lê Lan phối hợp, cứ việc lên tiếng.”
Lục Cận Phong nào có tâm tư đi chào hỏi Lục Thừa Mẫn, anh phất tay: “Đi đi.”
Lục Thừa Mẫn dẫn Lê Lan rời đi, lúc đi, Lê Lan dừng lại trong sân vài giây, quay đầu lại nhìn Lục Cận Phong đang cùng vị cảnh sát kia nghiên cứu tình tiết vụ án.
Đàn ông lúc làm việc là đẹp trai nhất, mà lúc này vẻ mặt nghiêm nghị của Lục Cận Phong càng thêm phần mị lực nam tính.
“Lê Lan, lên xe đi.” Lục Thừa Mẫn thúc giục một tiếng.
Lục Thừa Mẫn lúc bấy giờ đã không thể lái xe sang nữa, anh chỉ lái một chiếc Ngũ Lăng đã qua sử dụng.
Lê Lan hoàn hồn, lúc mở cửa xe, sâu trong đáy mắt xẹt qua một tia ghét bỏ, chiếc xe này vừa rách vừa cũ, chỉ đáng mấy vạn đồng, làm sao sánh được với chiếc Porsche Ferrari và Rolls Royce đang đỗ bên cạnh.
Bình thường là Tô Uyên lái chiếc Porsche đó, còn một loạt xe sang kia, hơn mười chiếc, không một chiếc nào là trông có vẻ “tầm thường”.
Lê Lan thu lại vẻ mặt, leo lên xe: "Thừa Mẫn, anh nói đứa nhỏ kia thật sự là bé tư sao? Cái này cái này... là giết con tin rồi, nhà họ Lục sẽ làm thế nào?”
“Cho dù kẻ đó có là thần thánh phương nào, Lục Cận Phong vẫn sẽ tìm ra gã, phanh thây gã để tế cho con anh ta.”
Đây chính là Lục Cận Phong mà Lục Thừa Mẫn quen biết.
Đáy lòng Lê Lan run lên, lại chợt bi thương nói: “Đứa bé kia, thật sự là quá đáng thương, còn nhỏ như vậy...”
Lục Thừa Mẫn quay đầu, trong thoáng chốc nhìn thật sâu vào mắt Lê Lan.
Lê Lan bị theo dõi có chút không tự nhiên, ánh mắt lóe lên: "Sao vậy? Sao lại nhìn chằm chằm em như vậy?"
Lục Thừa Mẫn nghiêm túc hỏi: “Em thật sự không nhìn thấy kẻ bắt cóc đứa nhỏ?”
Tay Lê Lan vô thức siết chặt lấy quần áo, nói: "... Không thấy, có thể là lúc đó có quá nhiều người, lúc nãy không phải em đã nói rồi sao.”
“Ừm!” Lục Thừa Mẫn thu hồi ánh mắt, khởi động xe lái ra ngoài, anh thuận miệng hỏi: "Ba anh tìm thầy bói tính toán cho chúng ta rồi, năm nay kết hôn là tốt nhất, rảnh rỗi thì hẹn ba mẹ em tới để bàn về hôn sự của hai ta nhé, anh muốn cưới sớm một chút.”
“Kết hôn, kết hôn sao?” Lê Lan rất bất ngờ: “Sao nhanh vậy?”
Lục Thừa Mẫn ý tứ thâm sâu hỏi: “Sao, em không muốn?”
“Không phải như thế, chỉ là Thừa Mẫn à, chẳng lẽ anh không muốn trở về nhà họ Lục sao? Em không tin anh thật sự cam tâm mở một cửa hàng bánh ngọt, sống cuộc sống của người bình thường, anh sinh ra đã khác biệt rồi, chính là người đứng ở đỉnh kim tự tháp, anh không hề thua kém Lục Cận Phong, hơn nữa em biết anh...”
“Biết gì về tôi?" Lục Thừa Mẫn phanh gấp, bởi vì quán tính, Lê Lan đổ người về phía trước, sau đó lại bị dây an toàn đột ngột kéo trở về, đầu óc nhất thời choáng váng, lúc cô nghiêng đầu đã chạm phải ánh mắt lạnh lẽo của Lục Thừa Mẫn, sợ tới mức không dám nói chuyện.
Lê Lan ban đầu ngắm trúng Lục Thừa Mẫn cũng bởi thân phận của anh, cô vốn không hề hướng về con người Lục Thừa Mẫn.
Suy cho cùng thì Lục Thừa Mẫn cũng mang họ Lục.
Lục Thừa Mẫn ghé sát vào, ánh đèn trong xe càng làm nổi bật nét mặt vô cùng u ám lạnh lùng của anh, anh giật giật khóe miệng: "Sao lại không nói lời nào? Tôi thấy cô vừa rồi rất tích cực thể hiện bản thân trước mặt người nhà họ Lục mà.”
“Em là vì muốn mở đường cho anh, không muốn anh bị mất mặt.” Lê Lan sợ đến nỗi sắc mặt trắng bệch.
Lục Thừa Mẫn ngồi thẳng lại, không nói gì, sau đó lại khởi động xe.
Tô Uyên hôn mê hai giờ sau thì tỉnh lại, cô bị ác mộng làm cho thức giấc.
Trong mộng, cô nhìn thấy bé tư bị người ta chém đứt tay chân, tiếng khóc của bé tư như xé trái tim cô ra thành từng mảnh nhỏ, cô đã khóc trong giấc mộng đó.
Cho dù tỉnh lại, Tô Uyên vẫn cứ khóc nghẹn đến không thở nổi, cô chưa thể hoàn hồn, lúc này Lục Cận Phong nghe thấy tiếng động liền vào phòng...
“Uyên Uyên.’ Lục Cận Phong ôm Tô Uyên vào lòng.
“Lục Cận Phong, em mơ thấy bé tư xảy ra chuyện.”
“Không sao đâu, chỉ là một cơn ác mộng thôi, đừng sợ, có anh đây rồi.”
Lục Cận Phong trấn an Tô Uyên, Hạ Vũ ở ngoài cửa gọi vào: "Đại ca, bên pháp y vừa báo có kết quả xét nghiệm, lúc nãy đã gọi điện thoại tới, cảnh sát Vương đang ở dưới lầu chờ anh.”