Chỉ cần có manh mối của Tứ Bảo, Lục Cận Phong sẽ không bỏ qua.
"Đưa người vào đây."
Vài phút sau.
Lê Lan bước vào, cô ta mặc một chiếc váy dài màu xanh da trời, tóc dài ngang vai, phong cách tao nhã đoan trang.
Vẻ ngoài không quá nổi bật nhưng cũng là con gái cưng.
Lê Lan mỉm cười bước vào trong, lúc nhìn thấy cảnh tượng trong phòng khách, cô ta sợ đến nổi nụ cười chợt cứng đờ, sắc mặt trắng bệch.
Máu me đầy đất, còn có bốn con chó ngao Tây Tạng nhìn chằm chằm như hổ đói, chân Lê Lan mềm nhũn không dám bước vào.
Lục Cận Phong quan sát vẻ mặt của Lê Lan, khẽ vỗ đầu con chó, chỉ cần liếc mắt, bốn con chó lập tức xếp thành hàng, ngoan ngoãn giống như những con cừu non đi ra ngoài.
Lúc đang ngang qua Lê Lan, bốn con chó còn cùng nhìn Lê Lan một cái, Lê Lan sợ hãi lùi về sau.
Chó ngao Tây Tạng có ý xấu gì được chứ?
Chỉ dọa Lê Lan mà thôi.
Sau khi bốn con chó ra ngoài, Lục Cận Phong mới ngồi xuống sô pha, châm một điếu thuốc, nói: "Cô Lan, nói đi, có manh mối gì, hễ là người cung cấp manh mối, Lục Cận Phong tôi nói được làm được, tặng liền một ngàn vạn."
"Anh Lục, tôi không vì tiền." Lê Lan thầm hít sâu một hơi, điều chỉnh dáng vẻ của mình, vừa dịu dàng vừa biết điều nói: "Tôi rất hiểu tâm trạng lúc này của anh Lục, con cái là báu vật của cha mẹ, xảy ra chuyện lớn như vậy chắc chắn trong lòng cũng rất khó chịu, tối qua tôi cũng bị món đồ trong cái hộp đó dọa sợ, nhưng tìm con đương nhiên quan trọng hơn, anh Lục cũng phải giữ gìn sức khỏe, mắt của anh cũng hằn tơ máu lên luôn rồi."
Lê Lan như thế là đang muốn làm một cô gái thấu hiểu lòng người, vừa nói cơ thể cũng vừa chậm rãi tiến lại gần Lục Cận Phong.
Ý muốn của cô ta rất rõ ràng.
Đàn ông bình thường lúc đối mặt với khó khăn, lúc tâm trạng thấp thỏm không yên đều cần một người phụ nữ dịu dàng đến an ủi, đây cũng là lúc đàn ông yếu đuối nhất.
Thế nhưng, Lục Cận Phong là đàn ông bình thường sao?
Lục Cận Phong biết rõ ý đồ của Lê Lan, anh giễu cợt nói: "Không cần tiền vậy cần người sao?"
Sự thẳng thắn của Lục Cận Phong khiến Lê Lan xấu hổ đỏ mặt.
"Anh, anh Lục, tôi vẫn luôn ngưỡng mộ anh." Lê Lan thẹn thùng cúi đầu, hai tay siết chặt lại, vô cùng hồi hộp, cô ta thở dài một hơi, lấy hết can đảm đang định mở lời, bỗng nhiên lại bị Lục Cận Phong nắm lấy cằm.
Lục Thừa Mẫn có biết suy nghĩ này của cô không?" Lục Cận Phong lạnh lùng nhếch môi: "Vợ tôi rất hay ghen, nếu cô ấy biết có người ngấp nghé chồng cô ấy thì sẽ tức giận đó, cô có biết hậu quả làm vợ tôi giận không?"
"Anh Lục!" Lê Lan căng thẳng siết chặt hai tay hơn, Lục Cận Phong đến gần khiến tim cô ta đập nhanh hơn, dường như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, hai má đỏ bừng, vui mừng như điên, kích động đến nỗi nói năng lắp bắp: "Anh, anh Lục, anh yên tâm, tôi sẽ không để mợ chủ biết đến sự tồn tại của tôi, tôi nghe theo anh Lục hết."
Lê Lan tưởng Lục Cận Phong cũng có ý với cô ta, chỉ là anh đang e ngại Tô Yên, Lê Lan hiểu chuyện biểu hiện mình bằng lòng làm người tình, làm bồ nhí.
Đúng là rất hiểu chuyện, thấu hiểu lòng người.
Lục Cận Phong nhếch môi mỉm cười, phút chốc bàn tay càng dùng sức mạnh hơn, giọng điệu vô cùng hờ hững: "Cứ ai chọc vợ tôi giận thì đều phải vào trong tù ngồi mấy năm mấy tháng, hoặc là mộ xanh cỏ hơn một mét, cô Lê muốn chọn cái nào? Vào tù ngồi mấy năm hay là mộ xanh cỏ?"
Tần Phương Linh bây giờ vẫn còn đang ở trong tù, Tô Vân cũng ngồi trong đó mấy tháng, mộ của Tần Nhã Đan cũng đã xanh cỏ rồi, còn về Tần Nhã Hân thì đang bị truy nã.
Nghe xong, Lê Lan sợ đến nỗi mặt mày tái mét, nói chuyện cũng run lẩy bẩy: "Anh Lục, tôi..."
Lục Cận Phong vừa dùng sức mạnh hơn, Lê Lan đã trực tiếp ngã từ trên sô pha xuống.
Lục Cận Phong nhìn chằm chằm xuống Lê Lan, nói: "Nói hết không sót một chữ nào về những gì cô biết, nếu dám giấu giếm lời nào, thấy vũng máu dưới đất chưa? Tôi cũng không ngại để máu của cô hòa vào trong đó đâu."
"Anh Lục, tôi nói, tôi nói." Chân Lê Lan đã mềm nhũn, cô ta không dám xem thường Lục Cận Phong, nói: "Lúc đứa bé bị bắt, quả thật tôi đã nhìn thấy, là một người đàn ông đeo khẩu trang làm, người đàn ông đó nhìn tôi bằng ánh mắt uy hiếp, lúc đó tôi rất sợ, cho nên không dám la lên, sau khi quay về trong lòng tôi cảm thấy rất áy náy, lại sợ bị liên lụy, sợ người đàn ông đó sẽ kiếm chuyện với tôi, lúc đó tôi mới không dám nói sự thật với cảnh sát, trong lòng tôi thấy rất mâu thuẫn, quả thật không thể làm trái lương tâm được nữa, bây giờ mới dám lấy hết can đảm đến tìm anh Lục."
"Người đàn ông đeo khẩu trang? Hình dáng đặc trưng, miêu tả rõ ràng cho tôi." Trong lòng Lục Cận Phong rất kích động: "Người đó rời đi bằng phương tiện gì?"
"Người đó đeo khẩu trang, tôi không nhìn rõ mặt mũi, nhưng người đó có lẽ cao khoảng một mét tám, người gầy gò, chắc tầm ba mươi tuổi đổ lại, mặc đồ màu đen, đội mũ, anh ta bế đứa bé rồi lủi vào trong đám đông, hình như tôi thấy anh ta lên xe taxi, nhưng lại giống như không có ngồi vào xe."
Tất cả manh mối của Lê Lan rất phiến diện, nhưng như thế vẫn tốt hơn là không có manh mối gì.
Một người khi nhìn thấy người lạ, người bình thường cũng chỉ có thể nhớ nhiều lắm là như vậy thôi.
Lục Cận Phong lập tức sai người dựa theo những manh mối đó, đi tìm trong video giám sát ở khu vực gần trường học.
Đội mũ đeo khẩu trang, người như vậy có lẽ rất nổi bật trong đám đông.
Lục Cận Phong lại sai người đến khu vực xung quanh trường học dò hỏi.
Nhưng cả ngày trời lại không hề thấy người như vậy, trong video giám sát cũng không có.
Lục Cận Phong nghi ngờ Lê Lan đã nói dối.
Tứ Bảo mất tích lâu như vậy, đã hai ngày hai đêm rồi, Trần Tố Anh cũng khóc sưng cả mắt, vẫn không chịu ăn uống gì, miệng lúc nào cũng nói xin lỗi Tô Yên.
Tô Yên cũng bị sốc bởi chuyện này, hai ngày này cô đã hoàn toàn gục ngã, không nói năng gì.
Lâu Doanh sau khi ở trong trại tạm giam bảy mươi hai tiếng trở về, cô ta mới biết nhà họ Lục xảy ra chuyện lớn như vậy.
Vạn Nhất nhanh chóng giải quyết những chuyện trong thị trấn rồi vội vàng trở về.
Lệ Uyển và Thượng Quan Ân cũng đã đến Đế Đô từ lâu, nhưng Lệ Uyển không trực tiếp đi gặp Tô Yên.
Sau khi Lưu Tuyết Lam biết chuyện đã tự mình đến hỏi thăm, quan tâm, khuyên nhủ an ủi nhà họ Lục.
Lý Mộc Sinh cũng dùng những mối quan hệ của mình để đi tìm người giúp.
Tô Vân và Sở Hướng Nam, Chu Kiệt cũng đã biết chuyện này, ba người xem tin thời sự, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.
Bởi vì chuyện con bị mất tích, Lục Cận Phong và Tô Yên cũng không đến công ty nữa, nhân viên trong công ty cũng đang âm thầm bàn tán sôi nổi.
Lạc Gia Bách vừa mới nhận chức đang đi ăn cùng với các đồng nghiệp, mọi người cũng nhắc đến chuyện này.
Đồng nghiệp than thở nói: "Ông chủ lớn này cũng xui xẻo quá đi, bị lạc mất con mấy lần rồi, trước đây đứa con thứ hai bị lạc, bây giờ đến đứa con thứ tư bị lạc, ôi, cũng không biết ông chủ đã đắc tội ai, sao những người này cứ chọn ra tay với trẻ nhỏ vậy?"
"Đúng vậy, ân oán giữa người lớn với nhau lại lôi bọn trẻ vào, vừa nhìn đã biết người bắt cóc trẻ con vẫn chưa kết hôn, chưa từng làm cha làm mẹ, người từng làm cha mẹ sao nỡ làm hại đến trẻ con chứ."
Mọi người đều là nhân viên cũ của công ty, trước đây đi theo từ lúc tập đoàn Lục Thị chưa phá sản, sau đó Lục Cận Phong thành lập lại tập đoàn Yên Phong đã giữ lại những người trung thành và giỏi giang này.
Mọi người đều rất biết ơn ông chủ Lục Cận Phong này, dù sao thì về mặt quyền lợi đãi ngộ thì không cần phải bàn cãi nữa.
Lạc Gia Bách đang ăn cơm cũng nói vài câu: "Người bắt cóc đứa bé cũng sẽ không tự dưng lại đi bắt cóc làm gì, dù sao thì động vào chuyện này sẽ phải ngồi tù."
"Nhưng dám đối đầu với nhà họ Lục cũng khiến người ta bái phục thật." Đồng nghiệp vừa ăn vừa thuận miệng hỏi: "Lạc Gia Bách, con anh mấy tuổi rồi? Tôi thấy anh cũng trạc tuổi bọn tôi, chắc là đã kết hôn rồi nhỉ, buổi sáng tôi còn nhìn thấy anh đi mua sữa bột đó."
Vẻ mặt Lạc Gia Bách chợt khựng lại, lập tức bình tĩnh đáp: "Chưa kết hôn."
"Không có con vậy anh đi mua sữa bột làm gì?"
"Tôi mua sữa cho con của chị gái tôi, gửi về quê cho chị ấy, tôi ăn xong rồi, còn báo cáo chưa làm xong, tôi đi làm trước đây, khi nào rảnh lại mời mọi người ăn cơm."